Mặc dù như thế, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là từ trong không gian lấy ra một thanh trường kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
“Là nàng.” Trong đám người, Mạn Yêu nhìn đến phía này, nhíu nhíu mày nói: “Những người kia là ai vậy?”
Tiêu Dao trầm mặc không nói, hắn cũng không biết a…
“Chúng ta giúp đỡ nàng đi!” Mạn Yêu nhìn Lãnh Nguyệt Tâm cách đó không xa đã bị thương lại còn cùng hai người kia chiến đấu, có chút lo lắng nói: “Mới bị thương lại chiến đấu, hai người kia thực lực rõ ràng cao hơn nàng, còn tiếp tục như vậy thì nàng sẽ chết.”
Nghe Mạn Yêu nói như vậy, Tiêu Dao nhíu nhíu mày lại, thanh âm trầm thấp tràn ra, “Mạn Yêu, nàng không phải là người thích quản chuyện của người khác, càng không có lòng thương hại, tại sao lại đối với cô ấy thì lại khác?”
Mạn Yêu nghe vậy, trầm mặc một hồi mới nhìn Lãnh Nguyệt Tâm rồi nói: “Không biết vì sao, ta đối với nàng lại có một cỗ cảm giác rất kỳ quái.”
Nói xong, Mạn Yêu buông tay Tiêu Dao ra, nói: “Tiêu Dao, ta đi giúp nàng, ngươi chờ ta một chút.”
Còn không đợi Tiêu Dao nói chuyện, Mạn Yêu liền đi qua.
Bên kia, Lãnh Nguyệt Tâm bị một trong hai người đạp một chân, sau đó cả người quỳ một chân trêи đất, thanh kiếm trong tay đỡ lấy thân thể, phần bụng bên trái đã có máu tươi bắt đầu chảy ra.
Đông Phương Linh nhìn xem hết thảy, cười lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói.
Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, không cam lòng, chẳng lẽ nàng hôm nay phải chết ở đây thật sao?
Trong hai người, một người cầm kiếm hướng tới trêи đầu Lãnh Nguyệt Tâm chém tới, nhưng tại thời điểm hắn muốn tới gần Lãnh Nguyệt Tâm lại bị người ta tóm lấy tay.
Mạn Yêu bắt lấy tay người kia, hung hăng kéo một cái, mạnh mẽ đem cánh tay của người nọ kéo đứt.
Tiêu Dao nhìn xem hết thảy, đưa tay vuốt vuốt giữa trán, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mạn Yêu a Mạn Yêu, nàng không thể nào nhẹ tay hơn được sao?
Kéo đứt cánh tay của người nọ, Mạn Yêu buông lỏng tay ra, sau đó một chưởng đánh vào trêи người hắn, để cả người hắn bay ra xa ba mét, lúc này mới lui lại đến bên người Lãnh Nguyệt Tâm, đưa nàng từ dưới đất đỡ lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thấy có người cứu Lãnh Nguyệt Tâm, Đông Phương Vô Tà để xuống lo lắng, chuyên tâm đối phó với hai người trước mặt.
Đông Phương Linh có chút khϊế͙p͙ sợ nhìn Mạn Yêu, hiển nhiên không nghĩ tới nàng vừa ra tay liền trực tiếp kéo đứt cánh tay của một tên hộ vệ, phải biết rằng tên hộ vệ kia thế nhưng lại là tuyệt linh tam tinh a…..
Lãnh Nguyệt Tâm lắc đầu, nhìn nữ tử trước mặt này, thanh âm mang theo xa cách vang lên: “Đa tạ.”
Mạn Yêu lắc đầu, nhẹ nói: “Không cần cám ơn, chúng ta…!” Vế sau Mạn Yêu còn chưa có nói ra, liền ý thức được không thích hợp, cười cười, tiếp tục nói: “Chính là không quen nhìn nhiều người như vậy đối phó với một người bị thương!”
Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Đối diện hai người, Đông Phương Linh vung roi trong tay lên, liền thẳng tắp hướng tới phía Mạn Yêu mà đi.
Thấy tình huống như vậy, Mạn Yêu lắc mình một cái, trong tay xuất hiện một đạo linh lực màu đỏ, linh lực khóa chặt đầu roi, nháy mắt sau đó, roi kia liền bị phá nát!
“Xông lên hết cho ta, nhất định phải giết được các nàng.” Thời khắc này Đông Phương Linh đã tức giận đến mức đỏ hai mắt, căn bản cũng không có cảm giác được những người kia đang đến gần!
Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, nhìn Mạn Yêu nói: “Tên của ngươi.”
“A?” Mạn Yêu hơi nghi hoặc một chút.
“Ơn cứu mạng hôm nay, về sau nhất định sẽ báo đáp, nếu như ngươi không muốn nói ra danh tính của không sao.” Lãnh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói.
“Mạn Yêu.” Mạn Yêu cười cười, nói: “Ta chỉ là đối với ngươi có một cảm giác rất thân thiết, không cần báo đáp.”
Đối với nàng có cảm giác thân thiết?
Lãnh Nguyệt Tâm bật cười, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với nàng!