Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 101: Chuyện cũ



Bàng Sách cùng Bàng Lạc Tuyết ăn một bữa sáng trong tâm sự nặng nề, Bàng Lạc Tuyết biết tâm ý kiên quyết của Bàng Sách, tự tay múc một chén tổ yến đưa tới tay hắn nói: "Ca ca, huynh ăn xong thì đi đón tổ mẫu cùng mẫu thân trở về đi."

Bàng Sách lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi: "A? Tuyết Nhi, muội đang nói chuyện với ta phải không?"

Bàng Lạc Tuyết trợn mắt: "Chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao?"

"Không phỉa đã nói qua mấy ngày nữa, mẫu thân trở về rồi gặp lại sao? Sao bây giờ lại bảo ta đi đón rồi?" Bàng Sách nghi ngờ.

Hai tay Bàng Lạc Tuyết nâng cằm nói: "Tất nhiên muội cũng không muốn như vậy, nhưng ta sợ qua vài ngày nữa, mẫu thân thấy huynh tiều tụy, nhất định sẽ đau lòng, nhất định sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho ca ca, còn không bằng nhanh chóng đón mẫu thân cùng tổ mẫu trở về."

Bàng Sách khó xử cười cười, bối rối: "Việc này cũng không vội."

Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói: "Được rồi a, đằng nào trước sau gì ta cũng không vội."

" Đừng, đừng, ta nói đùa đấy." Bàng Sách quẫn bách nói.

Bàng Lạc Tuyết cười: "Ca ca ăn xong sớm một chút, đi nhanh thôi."

Bàng Sách dùng lực gật đầu, bưng chén cơm trước mặt lên bắt đầu ăn.

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, xem ra ái tình đúng thật là một thứ thần kỳ, hai mắt cao hứng của Bàng Sách đều đã tỏa ra ánh sáng rồi.

Bên kia Bàng Sách ăn xong vừa mớ rời đi, Bàng Lạc Tuyết được nha hoàn hầu hạ súc miệng, Tử Quyên ở cửa nói: "Tiểu thư, Dự vương đến đây, hắn còn dẫn theo bốn người."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "A...? Để hắn vào đi, pha chút nước trà qua đây."

Tử Quyên gật đầu nói vâng.

Dự vương mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tía trên người, thắt lưng đeo đai lưng bạch ngọc. Phía sau có bốn thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi theo, buồn cười chính là hai đôi này vậy mà đều là song sinh.

Bàng Lạc Tuyết hành lễ: "Tuyết Nhi yết kiến Dự vương điện hạ."

Dự vương cau mày nói cau mày nói: "Không phải đã nói với ngươi rồi sao, không cho người gọi ta là Dự vương."

Bàng Lạc Tuyết bĩu môi: "Xưng hô chỉ là một cái tên mà thôi, lần sau ta sẽ nhớ rõ, Chính Dương."

Dự vương hài lòng nhếch môi cười: "Tuyết Nhi, còn nhớ chuyện ta đáp ứng tặng thị vệ cho ngươi không?"

Bàng Lạc Tuyết nghĩ nghĩ, dường như thật có chuyện này mà gật đầu. Lúc ấy nàng vẫn hoài nghi Dự vương là muốn giám thị nàng.

Dự vương nói: "Thị vệ bên cạnh ta vốn không ít. Có thể đưa cho ngươi một người. Nhưng ta lại nhớ tới trước kia từng bồi dưỡng một đôi song sinh, càng thích hợp với ngươi, ta nhớ bên cạnh người vẫn còn một cặp nha đầu song sinh đây."

Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Thì ra là như vậy a. Bất quá các nàng đã bị ta phái ra ngoài làm chút chuyện rồi."

Bàng Lạc Tuyết còn tưởng rằng hắn không có thị vệ thích hợp, cho nên đã quên chuyện này. Mấy người thị vệ ca ca đưa tới tuy võ công không tồi, nhưng chỉ thích hợp làm hộ vệ giữ nhà, nhưng bốn người này nhìn đều có chút cương quyết a.

Dự vương nói: "Bốn người bọn hắn đều đến từ một thôn trang. Chỉ là máy năm trước thôn trang kia gặp ôn dịch, bốn người bọn hắn vốn cũng sẽ bị thiêu sống, Bổn vương lại sai người mang về, may mà bọn hắn cũng chăm chỉ, lại rất có thiên phú với võ công. Tặng cho ngươi, để bọn họ bảo hộ ngươi ta có thể miễn cưỡng yên tâm hơn một chút."

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía bốn người. Bốn người quỳ xuống hành lễ: "Yết kiến tiểu thư, nô tỳ tên là Bạch Đinh, nô tỳ tên là Bạch Chỉ, Bạch Đinh là tỷ tỷ của nô tỳ. Thuộc hạ là Khương Lam, kia là đệ đệ của ta gọi là Khương Mộc."

Bàng Lạc Tuyết nhìn bốn người tuy không có gì sai nhưng đáy lòng vẫn có ngạo khí, có thể thấy được là không phục nàng, Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: "Hảo ý của Chính Dương huynh Tuyết nhi xin nhận, chỉ là đây là thuộc hạ của ngươi, huống hồ bọn hắn cũng sẽ không toàn tâm đi theo ta, ngươi vẫn nên mang về đi."

Dự vương nhìn bốn người bọn hắn, bốn người cúi đầu, Dự vương lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi không muốn, vương phủ cũng sẽ không chứa được các ngươi, các ngươi đi đi."

Bốn người khẩn trương nhìn Dự vương nói: "Vương gia..."

Dự vương xuay người đi, Bàng Lạc Tuyết bưng một ly trà nhỏ, từ từ uống, bốn người quỳ gối đến bên người Bàng Lạc Tuyết nói: "Tiểu thư, nô tỳ nguyện ý hầu hạ bên cạnh người."

"Thuộc hạ cũng nguyện ý." Khương Nam Khương Mộc vừa căng thẳng vừa nói, sợ bị Dự vương đuổi ra ngoài, bọn hắn đều là trẻ mồ côi không có nhà để về, sinh mạng đều là Dự vương cho, bọn họ đã thề sẽ vì Dự vương mà bán mạng, chết cũng không hối tiếc.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt thỉnh cầu của bốn người, đăth ly trà lên trên bàn nói: "Để ta nhận các ngươi cũng không phải không được, chỉ là ta có một điều kiện."

Bốn người khẩn trương: "Xin tiểu thư cứ nói, chúng ta nhất định sẽ tuân theo."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Về sau chủ nhân của các ngươi chỉ có một người, cho dù ta bắt các ngươi đi giết Dự vương, các ngươi cũng phải nghe theo lệnh của ta."

Bốn người mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết...

Dự vương nói: "Cho dù Tuyết Nhi bảo các ngươi giết ta, các ngươi cũng phải nghe theo mệnh lệnh của nàng."

Bốn người cảm thấy không biết Dự vương này có phải là điên rồi hay không, nhìn Dự vương.

Chỉ thấy sắc mặt của Dự vương lạnh lùng, trong lòng bốn người chợt lạnh nhìn Bàng Lạc Tuyết rồi lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cắn răng quyết định: "Chúng ta nghe lệnh của tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết biết bốn người này đều có lòng trung thành và tận tâm, lúc này mới thay đổi nói: "Về sau, các ngươi đều đã là người của ta, chủ tử của các ngươi cũng chỉ có một mình Bàng Lạc Tuyết ta."

"Vâng." Bốn người hành lễ với nàng.

"Được rồi, đứng lên cả đi, trước mặt ta không cần hành lế. Tử Quyên đưa bọn lui ra, cho bọn họ mỗi người một phòng riêng."

"Vâng, tiểu thư. Các ngươi đi theo ta." Tử Quyên mang theo bọn hắn rời đi.

Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Thế nào, có hài lòng không, tuy rằng đã trễ mấy ngày."

Bàng Lạc Tuyết tự mình rót ly trà cho Dự vương nói: "Tuy là có chút chậm trễ, bất quá từ một người biến thành bốn, nói cho cùng đều là ta buôn bán lời."

Dự vương nói: "Mặc kệ như thế nào, chỉ cần ngươi hài lòng là được."

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên: "Hi vọng bốn người lần này không phải là Dự vương phái đến giám thị ta."

Dự vương thầm nghĩ, trong lòng nha đầu này lại nghĩ nhiều như vậy, nhíu mày nói: "Yên tâm, về sau bọn hắn đều là người của ngươi rồi. Ta bất quá chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Hi vọng là như thế đi."

"Tiểu thư, Nhị phu nhân sai người mời người sang bên này xem một chút." Tử Quyên bước vào bẩm báo.

Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Gần đây do chuyện tứ quốc săn bắn mà có rất nhiều chuyện, hôm nào thì trở lại thăm ngươi sau."

"Ừ, chuyện săn bắn của tứ quốc quan trọng hơn, ngươi nhan đi đi." Bàng Lạc Tuyết nói.

Dự vương đi đến bên người Bàng Lạc Tuyết nói: "Trong mắt ta không có chuyện gì quan trọng bằng ngươi."

Bàng Lạc Tuyết xấu hổ đến đỏ mặt liếc mắt nhìn hắn một cái gắt giọng: "Lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng với ta đâu."

Dự vương nói: ""Đúng rồi, cái này cho ngươi." Nói xong đem thứ gì đó từ trong lòng ra, ho khan một tiếng, đỏ mặt: "Nghe nói ngươi thích ăn cái này. Trong phủ ta có nhiều người làm một chút, nếu ngươi không thích, thì ném đi."

Bàng Lạc Tuyết mở ra nhìn thấy là hồ lô ngào đường mà mình thích nhất, lại là hương vị mà nàng thích. Chỉ là lúc tam phu nhân mang thai không thích ăn cái này. Lúc đó phu nhân cầm rất nhiều cho Bàng Lạc Tuyết, nhưng bỏi vì thứ này có hình tròn mà khi Tam phu nhân dẫm lên, suýt nữa sảy thai. Vì thế Bàng quốc công hạ lệnh, chặt toàn bộ cây táo trong phủ, Dương thị cũng dần không chiều Bàng Lạc Tuyết ăn hồ lô ngào đường nữa.

Bàng Lạc Tuyết ngước mặt lên nói: "Ta rất thích."

Dự vương xoay người khóe miệng nhếch lên, rời đi.

Bàng Lạc Tuyết đưa bọc giấy cho Tử Quyên: "Cất mấy thứ này cho kỹ. Lên Diệc cùng Liên Ngẫu trở lại rồi sao?"

"Bẩm tiểu thư, Liền Diệc cùng Liên Ngẫu đã trở lại. Gần đây sản nghiệp của chúng ta bóp nghẹt Tấn vương, quấy phá rất nhiều chỗ." Tử Quyên nói.

"Nói cho Thích Dao, cứ từ từ mà vui đạp sản nghiệp của Tấn vương, trong thời gian này cứ để hắn thoải mái một chút. Phải biết rằng thế lực của Minh Sát không kém, ta cũng không muốn thủ hạ của mình có thương vong."

"Nhưng là..."

"Không nhưng gì cả. Dựa theo lời của ta mà đi làm là được rồi, nói cho Thích Dao, không được hành động theo tình cảm." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.

"Vâng, nô tỳ rõ rồi, nhất định sẽ nói cho Dao lâu chủ."

"Được rồi, đi đến chỗ của nhị phu nhân trước, xem bộ dáng của nàng, chỉ sợ là trong phủ này không được an bình, cũng may là mẫu thân không có ở đây, nếu không không biết lại sẽ có bao nhiêu nước bẩn hắt lên người mẫu thân."

"Phu nhân ra ngoài tránh đầu gió cũng tốt, di nương trong phủ này đúng thật là không ớt lo được người nào."

"Ta thấy mẫu thân cũng có ý muốn trị các nàng, chỉ là địa vị của cá nàng trong lòng phụ thân cũng rất nặng."

"Lúc đâu Quốc công gia cũng rất yêu phu nhân, chỉ là về sau lão phu nhân đưa đến vài vị di nương, phu nhân cùng các nàng cũng có nhiều mâu thuẫn, cho nên tình cảm phu thê của hai người cũng phai nhạt dần rồi."

Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi: "Không chỉ có bốn vị di nương sao? Ngươi nghe từ nơi nào vậy?"

Tử Quyên nói: "Tử Tước theo hầu bên người phu nhân từ rất sớm, chỉ là lúc ấy thiếu gia còn chưa được sinh ra, lão phu nhân lại đưa đến mấy nha honaf bên người, chỉ là thông phòng thôi, không có dnah phận, chỉ là có một người rất được lão gia sủng ái, lại ỷ là người bên cạnh lão phu nhân, lúc ấy lão phu nhân cũng không dễ nói chuyện như bây giờ, phu nhân cũng phải chịu nhiều ủy khuất."

Bàng Lạc Tuyết cau mày: "Về sau thế nào?"

Tử Quyên nói: "Về sau, người thông phòng kia có thai, vốn dĩ lão gia muốn cho nàng ta danh phận thiếp thất, chỉ là nàng ta ỷ vào sự yêu thích của lão phu nhân mà muốn vị trí phu nhân, tiểu thư người phỉa biết, tuy phu nhân nhìn như yếu đuối, nhưng tỏng lòng lại cực kì kiền cường, điểm ấy trái lại tiểu thư thật sự rất giống phu nhân a."

"Vậy thì tại sao các nàng đều chết?"

"Ài, vẫn là tại người nha hoàn kia muốn bắt bí Quốc công gia, lại muốn diệt trừ mấy vị thông phòng khác, sai người hạ dược vào cơm hằng ngày của các nàng, sau cùng lại vì nhầm lẫn hại chết đứa con trong bụng mình, điên mất rồi, lão gia cũng vì việc này mà thương tâm rất lâu, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của lão gia, chỉ là lão gia từng hoài nghi là do phu nhân ra tay, chẳng qua lúc ấy phu nhân cũng có thai Đại công tử, cho nên chuyện này cũng không giải quyết được gì, về sau lão phu nhân quyết định đưa mấy người nha hoàn không thể sinh con kia đến trong chùa của Bàng quốc công phủ, tính cả người điên kia thì đều bị giam ở trong đó,sau này lão phu nhân lại làm chủ cưới Nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân là lão gia tự lấy về."

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Sự tình này e rằng còn có chỗ khác thường khác, mẫu thân và lão phu nhân không phải là đang ở bên trong ngôi chùa kia sao?"

"Đúng vậy a, bất quá các nàng đều bị trông coi rất nghiêm ngặt, ý của lão phu nhân là muốn cho cá nàng một con đường sống, phu nhân cũng không nói được gì."

"Ừ, trách không được, ta cảm thấy mẫu thân có khúc mắc, mỗi lần phụ thân nhìn thấy mẫu thân đi cầu phúc, cuối cùng ta lại cảm thấy trong ánh mắt của phụ thân có chút gì đó, nói vậy tình cảm của phụ thân đối với người nha hoàn kia cũng không tầm thường a, hừ, thật là thú vị. Phu thê làm đến mức này, may mà mẫu thân rộng lượng, đổi lại là ta, sợ là đã sớm hòa ly rồi."

"Tiểu thư, có một số chuyện không thể nói bậy, phu nhân cùng lão gia dù sao cũng là thanh mai trúc mã."

Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Việc này không được nói với người khác."

Tử Quyên gật gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, người biết việc này cũng chỉ có ta cùng Tử Tước, còn lại đều là người bên cạnh lão phu nhân rồi."

"Được, chúng ta vẫn nên đến chỗ Nhị di nương đi."

Nói xong liền cất bước đi đến trong viện của Nhị phu nhân...