Bàng Lạc Tuyết cắn răng xoay người quỳ gối bên người Dương thị cùng với Bàng Sách, Dương thị nhìn đôi trai gái này, trong lòng ấm áp, ánh mắt trong phút chốc đã có chút ươn ướt.
"Các ngươi không cần phải đau lòng thay ta, mẫu thân có hai người các ngươi cũng đã thoả mãn rồi."
Bàng Sách tức giận đứng dậy: "Ta đi giết kẻ tiện nhân kia."
"Đứng lại!" Bàng Lạc Tuyết nói.
"Tuyết nhi, thế nào, ngươi cũng sợ bị phụ thân trách phạt sao? Ngươi yên tâm, ai làm người nấy chịu." Bàng Sách nện vỡ bàn.
"Sách Nhi, đừng." Dương thị nhất thời bị kích động, một ngụm máu tươi lại phun ra.
Bàng Sách lại vội vàng chạy đến bên người Dương thị khẩn trương nói: "Mẫu thân, người sao vậy, đừng làm ta sợ."
"Sách nhi, nghe mẫu thân, nữ nhân kia, đừng quan tâm đến nàng." Dương thị ôm lấy con trai của mình, không cho hắn làm chuyện điên rồ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách: "Ca ca, đây mới đúng là kết cục của nàng, ta sẽ phái người hầu hạ nàng ta cho tốt, huynh yên tâm. Kết cục ngày hôm nay nàng rơi vào, thật sự rất đáng đời."
Dương thị cười cười, nàng không định nói cho hai hài tử biết là do nàng gây nên, bởi vì tâm lý của hai đứa trẻ vẫn rất lương thiện.
Bàng Lạc Tuyết cầm lấy tay Dương thị bắt mạch, mày lại nhíu mặt hơn, Dương thị kinh ngạc nhìn nữ nhi: "Tuyết nhi học y thuật lúc nào vậy?"
"Chỉ là rảnh rỗi nhàm chán quá, nên giết thời gian thôi." Bàng Lạc Tuyết thả tay Dương thị lại vào trong chăn, vén góc chăn cho nàng, an ủi: "Mẫu thân, dù có thể nào nữa người cũng không nên nổi giận, cũng không cần sầu lo, Tuyết nhi sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏi cho người, sáng mai ta sẽ cho người dọn dẹp Mẫu Đan viên, không khí ở đó rất tốt, mẫu thân vào đó ở một thời gian ngắn đi."
Dương thị gật gật đầu, Bàng Lạc Tuyết nhanh tay lẹ mắt điểm huyệt ngủ của Dương thị, nhìn hai mắt Dương thị từ từ nhắm lại. Một giọt nước mắt mới rơi xuống.
Bàng Sách nhìn muội tử của mình khóc thương tâm như vậy, thật cẩn thận mà lau nước mắt trên mặt nàng: "Tuyết Nhi, muội nói cho ta biết, cuối cùng là mẫu thân làm sao vậy?"
"Ca ca, huynh yên tâm, mẫu thân chỉ là bị các nàng làm tức giận thôi, ta sẽ chữa khỏi cho người. Hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là mang mẫu thân xuất phủ. Những người này cũng sẽ không còn cách nào để làm người tức giận nữa."
"Được, vậy toàn bộ nghe theo lời của muội, chỉ là không ngờ phụ thân vậy mà lại tuyệt tình như vậy." Bàng Sách nhìn Dương thị mà khổ sở nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn khoé mắt Bàng Sách đều đỏ lên, an ủi: "Ca ca, yên tâm, bọn họ đều sẽ phải trả giá đắt. Tuyết nhi không hi vọng ca ca sẽ tham dự vào những chuyện này, huynh phái người bảo vệ Mẫu Đan viên. Bất luận là kẻ nào cũng không cho vào, ngay cả phụ thân hay lão phu nhân cũng không được."
Bàng Sách gật đầu. Thoáng suy tư nói: "Nữ nhân kia, muội định làm như thế nào? Nhìn thấy nàng còn sống, trong lòng ta sẽ không vui vẻ gì, cái loại vong ân phụ nghĩa như nàng, ta thấy giữu mạng của nàng ta lại thì không công bằng với mẫu thân, muội lại vẫn sắp xếp nàng đến chỗ lão phu nhân. Muốn xuống tay cũng không được."
"Vì sao phải xuống tay, việc hôm nay toàn bộ đều là do lão phu nhân sắp xếp. Dù thế nào đi nữa bà ta cũng phải trả giá cho sự độc ác của mình."
"Tuyết nhi, chỉ giáo cho?"
Bàng Lạc Tuyết chụp tay lên vai Bàng Sách: "Ca ca đừng nên tự coi nhẹ bản thân mình, hiện giờ ngươi thật sự có tư cách để khiêu khích thái tử Nam Chiếu quốc đấy."
Bàng Lạc Tuyết nghĩ nghĩ, nhìn tâm thần Bàng Sách không yên, cười xấu xa một hồi, ca ca nhà mình đúng là vẫn còn chút nhát gan: "Ca ca, huynh đi với muội, để mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt một chút." Lại ngẩng đầu nói với phía trên: "Hai người các ngươi ở lại chỗ này bảo vệ phu nhân, dù là ai cũng không cho tiến vào."
Bàng Sách cả kinh, hắn cũng thuộc vào hàng cao thủ, bên trong có dao dộng, khiến hắn biết được võ công của hai người kia cũng không thấp, không biết từ lúc nào, Tuyết nhi đã có nhiều cao thủ như vậy rồi?
"Đi thôi."
Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Sách đi về Lạc Tuyết các của nàng, hai người ở lại trên nóc đương nhiên là huynh đệ Khương gia mà Dự vương đưa cho nàng để phòng thân, canh phòng kỹ lưỡng cho Dương thị.
Vừa rồi khi âm thầm quan sát bọn hắn đương nhiên cũng đã biết rõ toàn bộ chuyện vừa phát sinh, đột nhiên lại rất bội phục nha đầu vẫn chưa cập kê này, dũng cảm như thế, không giống một tiểu thư khuê các bình thường. Lệ khí trên người lại càng không bình thường.
Lạc Tuyết các.
Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Sách trở lại trong viện của nàng, đã vào đêm, nhưng đèn đuốc trong viện vẫn cứ sáng trưng như cũ, Liên Diệc và Liên Ngẫu vẫn đang tính toán, mấy ngày nay tới giờ hai nha đầu này tiếp nhận tất cả mạch máu kinh tế của Đông Tần, cho dù là kì tài buôn bán như Bạch Quân Nhược đều đã bái phục.
Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Sách đến Dược lâu, nơi này có rất ít người có thể vào, Bạch Chỉ và Bạch Đinh thủ ở bên ngoài, nhìn thấy là Bàng Lạc Tuyết, mở cửa.
Bàng Sách càng ngày càng cảm thấu tò mò về muội muội của mình, vì sao bên người của nàng lại đột nhiên có nhiều người có võ công, mà công phu lại không thấp như vậy.
Bàng Sách vào cửa, nhìn thấy Liên Diệc và Liên Ngẫu đang cẩn thận xem một bản giấy tờ dưới ánh đèn, mà trên bàn lại có hơn ba mươi bản.
Từ đầu Liên Diệc và Liên Ngẫu đã tưởng rằng là tiểu thư, cũng không ngẩng đầu, lương thực thu mua gần đây tương đối nhiều, dựa theo phân phó của tiểu thư, đều phải bắt đầu mua dồn lương thực, tuy không thể hiểu rõ ý của tiểu thư, nhưng từ trước đến nay các nàng đều lấy tiểu thư làm chủ, tất nhiên không thể làm trái, thu nhập cho tốt, nhưng thứ này đều là lương thực thu mua của cả nước, thậm chí là của cả những nước khác.
"Tỷ tỷ, những thứ sổ sách này, chúng ta sắp làm xong rồi." Liên Diệc nói xong thì ngẩng đầu, phát hiện không chỉ có tiểu thư nhà mình mà còn có đại công tử, vội vàng đẩy Liên Ngẫu đang tính sổ ở bên cạnh, hành lễ: "Yết kiến đại công tử." Nói xong lại nhìn sổ sách hỗn loạn không thể chịu nổi trước mặt, không khỏi than thầm trong lòng.
"Không cần sợ hắn, ca ca là người mình, không cần phải hành lễ."
Bàng Lạc Tuyết cầm lấy sổ sách mà ném vào lòng Bàng Sách. Bàng Sách liền đón lấy, cúi đầu nhìn kỹ, Thực vi thiên, hắn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lật thêm lại thấy được Lâm Lang hiên, kinh hoảng đến mức toàn thân đã toát mồ hôi lạnh, bản tiếp theo thật sự là Vọng Giang lâu, rồi khi nhìn thấy một bản là Thuý Vi lâu, miệng Bàng Sách mở thật to, đủ để nhét được một quả trứng chim, lần này Liên Diệc và Liên Ngẫu đã cùng cười.
Bàng Sách nhéo đùi mình, đau, vậy thì không phải là đang nằm mơ, ngẩng đầu nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi, những thứ này đều là của muội sao?"
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Đây là một phần trong số đó."
Liên Diệp và Liên Ngẫu cùng gật đầu, lời này của tiểu thư nói không sai. Đây quả thật chỉ là một phần nhỏ trong số đó, bởi vì, hiện tại những thứ này đều đã được mở mang ra khắp Đông Tân quốc rồi.
Bàng Sách chịu sự kích động, đang chuẩn bị hỏi, bỗng nhiên lại thấy một bóng dáng quỷ mỵ lướt qua. Bên ngoài vang lên tiếng của Bạch Chỉ cùng Bạch Đinh: "Ai?"
Bàng Sách rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, chắn trước mặt Bàng Lạc Tuyết.
"Không cần lo lắng, đều là người một nhà."
Người tới quả nhiên là Thích Dao và Thương Dực.
Bàng Sách có phần nghi ngờ nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết cho hắn một ánh mắt yên tâm. Không nghĩ tới võ công của Dao lâu chủ lại cao như vậy, bình thường cũng không nhìn ra.
Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Tiểu thư, thuộc hạ đã sắp xếp xong, chỉ là thương nghiệp của tứ quốc vẫn do Bạch gia nắm giữ. Chúng ta gặp trở ngại trên con đường khai thương giữa tứ quốc."
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Tên Bạch Quân Nhược khó đối phó này cứ cố chấp chiếm giữ danh hiệu đệ nhất."
Thích Dao cũng nói: "Ngươi có rảnh thì cũng có thể đi gặp tên kia, hắn có thể chỉ dùng một cái liếc mắt đã nhận ra ta không phải là lão bản phía sau màn, quả nhiên là không đơn giản."
Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Vậy hiện tại hắn đang ở đâu?"
Thích Dao phong tình vạn chủng vuốt vuốt tóc nói: "Còn có thể ở đâu nữa, hiện tại hắn đã coi Thuý Vi lâu như nhà mình rồi. Qua nhiều ngày như vậy, bao cả mặt sau vườn của Thuý Vi lâu. Bất quá hôm qua hắn lại nói muốn nghe tiếng đàn của Như Yên cô nương."
Bàng Lạc Tuyết sờ sờ cằm: "Nếu hắn muốn nghe tiếng đàn của ta, cái giá này cũng không nhỏ, dù sao người ta cũng là thương gia lớn nhất tứ quốc, Dao tỷ không nên thất lễ. Con dê béo lớn như vậy, làm thịt được cũng không tồi."
Bàng Lạc Tuyết nói xong, nữ nhân đối diện cười đến gian trá. Khiến cho Bàng Sách ở bên cạnh sợ đến ngây người.
Thương Dực đã sớm coi như không thấy gì, trái lại, hắn lại rất bội phục vị nhị tiểu thư Bàng gia này, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng lại quyết đoán hơn bất kì một nam nhân nào, hiện tại tất cả Đông Tần quốc, trừ bỏ quân binh, sợ là cũng đều ở trong tay nàng, con đường hi vọng báo thù của hắn cũng lớn hơn rất nhiều.
Bàng Sách cầm lấy tay Bàng Lạc Tuyết, chân thật nhìn Bàng Lạc Tuyết mà nói: "Tuyết nhi, nhất định là ta đang mơ, muội đến nhéo ta một cái."
Bàng Lạc Tuyết buồn cười nhéo chặt thịt mềm bên hông Bàng Sách, Bàng Sách đau đớn nhe răng trợn mắt: "Được rồi đủ rồi, ta tin, ta tin rồi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách rồi giới thiệu: "Vị này chính là Thích Dao, nàng là con gái của Thích tướng quân."
Bàng Sách kinh ngạc, không nghĩ tới nàng thực sự là con gái của tướng quân: "Chào Thích tiểu thư, tại hạ vẫn luôn lấy Thích tướng quân làm gương, vẫn không tin ông ấy sẽ làm ra những chuyện thông đồng với địch mà bán nước, tại hạ ngưỡng mộ Thích tướng quân đã lâu, mong tiểu thư hãy nén bi thương, mọi việc sẽ thay đổi."
Thích Dao ôm quyền, phụ thân bị Tân vương hãm hại, chung quy có một ngày ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn, gia phụ dưới suối vàng có biết được, cũng có thể an nghỉ."
Bàng Sách gật gật đầu, từ nhỏ hắn đã nghe mẫu thân nói qua, cũng đã từng thấy qua Thích Dao lúc còn bé, chỉ là tuổi tác khi ấy còn quá nhỏ, hai người đều đã quên.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Vị này chính là Thương Dực, Đại công tử của Thương gia Bắc Yến quốc, đệ đệ của Thương hoàng hậu."
Bàng Sách ôm quyền, xem như là nhận thứ, đồng thời cũng kinh hãi, người như vậy mà Bàng Lạc Tuyết cũng có thể thu nhận được.
"Yết kiến Bàng công tử, tại hạ nhờ ơn cứu giúp của tiểu thư, mới sống được đến bây giơ, hoàng tử mới có thể bình an trưởng thành."
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết "Hoàng tử?"
"Là Tiểu Tứ tử, hắn là con trai của Thương hoàng hậu, nói vậy thì huynh cũng đã nghe quan chuyện của Thương gia rồi."
Bàng Sách gật đầu, không nghĩ tới lai lịch của tiểu tử béo vù vù kia lại lớn như vậy.
"Ca ca, nếu hôm nay Tuyết nhi đã mang huynh đi gặp người của ta, như vậy vẫn xin ca ca giữ bí mật giúp ra, đừng để mẫu thân và người ngoài biết được."
Bàng Sách gật gật đầu, cái gì quan trọng hơn hắn vẫn biết được. Hiện tại hắn đã vô cùng thất vọng với cái nhà này, ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi, ca ca cũng muốn góp một chút sức, cũng có thể giúp muội san sẻ một chút, muội mới không cần phải vất vả nữa."
Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười, bây giờ nàng quả thật rất vui mừng: "Ca ca, đây là điều tất nhiên, huynh yên tâm, Tuyết nhi quả thật có chuyện lớn để huynh đi làm."
Nói xong Bàng Lạc Tuyết lại để lộ một nụ cười của hồ ly, trong nhận thức của những người quen biết nàng, nha đầu kia sợ rằng sắp có việc kinh thiên động địa cần hoàn thành rồi.