Bàng ạc Băng khó có thể tin nhìn mẫu thân ruột thịt luôn thương yêu mình, nàng biết tất cả đều là lỗi của Nhị tỷ, nếu không phải vì nàng ta, hôm nay mẫu thân cũng sẽ không đánh nàng, càng sẽ không đói xử với nàng như thế.
Bàng Lạc Tuyết nói với Nhị phu nhân: "Nhị dị nương cũng nên điều dưỡng thên thể tỷ tỷ cho tốt, chờ mấy ngày nữa, định ra hôn sự, tỷ tỷ gả vào Tấn vương phủ, Tuyết nhi tước chúc mừng tỷ tỷ cùng Nhị di nương."
Nhị phu nhân cười toe toét, cầm khăn che miệng, lôi kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Lần này đa tạ Tuyết nhi, nếu không có ngươi cả đời tỷ tỷ ngươi cũng xong rồi, không uổng công hằng ngày di nương thương yêu ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tỷ tỷ ngươi thật tốt, Tuyết nhi yên tâm, sau này chờ tỷ tỷ của ngươi thành Tấn vương phi, đến lúc đó, cũng có thể giúp đỡ cho lão gia một chút."
Lúc Nhị phu nhân nói đến việc có thể giúp đỡ lão gia còn cố ý nhấn mạnh, Tam phu nhân tức giận run lẩy bẩy, lần này thật là tiền mất tật mang, mình một chỗ tốt cũng không chiếm được, còn hại nữ nhi của mình bị khuất nhục lớn như vậy.
Bàng Quốc công nói: "Lần này Vũ nhi cũng coi như trong họa có phúc, bất quá chuyện Vũ nhi mang thai lớn như vậy mà ngươi cũng không biết, ngươi làm di nương cũng tốt đấy."
Tam phu nhân hung hăng trợn mắt nhìn Cúc Thanh, sóng mắt chuyển động, vừa nhìn cũng biết là đang đánh chủ ý gì.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Tỷ tỷ e rằng cũng không muốn trong nhà lo lắng, dù sao thân thể không thể hiện, sao di nương sẽ biết được đây. Phụ thân cũng không cần trách mắng di nương."
"Ai ôi." Tam phu nhân ôm bụng kêu đau.
Bàng Quốc công lập tức sốt ruột, chạy nhanh sang đỡ nàng nói: "Đây là làm sao, tại sao lại bất thình lình như vậy."
Tam phu nhân nâng gương mặt bởi vì đau mà nhăn lại một chỗ lên nói: "Có thể là đã đứng lâu, đứa bé trong bung cảm thấy mệt, ở trong bụng đá ta."
Bàng Quốc công lúc này mới an tâm nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đỡ tam phu nhân về."
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt Tam phu nhân đoán chừng là đang giả vờ, nhàn nhạt nói: "Lão gia. Của hồi môn hôn sự này của Vũ nhi..."
Tam phu nhân sao có thể để Nhị phu nhân thành công chiếm tiện nghi, lại ôm bụng, toàn bộ thân thể dựa trên người Bàng Quốc công nói: "Lão gia, không biết sao, ta đau quá a, lão gia theo ta về nghỉ có được không."
Bàng Quốc công vội vàng gật đầu nói: "Được được được, ta đây theo ngươi về." Vừa nói vừa tự mình oomm lấy tam phu nhân. Quay đầu nói: "Những chuyện này, sẽ có phu nhân làm chủ, qua ít ngày, phu nhân sẽ trở lại. Còn có chuyện hôm nay, Vũ nhị, Băng nhi đều phải sao chép một trăm cuốn kinh phật, không chép xong không được ra ngoài."
Tam phu nhân cau mày nhìn về phía Bàng Quốc công. Miệng cử động, nhưng vẫn không nói ra lời cầu tình thay cho Bàng Lạc Băng.
Bàng Quốc công mang theo Tam phu nhân rời đi. Trong sân cũng chỉ còn lại Nhị phu nhân cùng Bàng Lạc Tuyết còn có một Bàng Lạc Vũ đang hôn mê,
Nhị phu nhân nói: "Tuyết Nhi, ngươi cũng biết di nương từ trước đến nay đều coi ngươi cùng Vũ nhi như hài tử của mình a, Vũ nhi đương nhiên cũng thương yêu ngươi nhất."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh trong lòng. Trên mặt càng thêm cảm động nhìn Nhị phu nhân nói: "Di nương có chuyện cần giúp, Tuyết nhi chắc chắn biết gì nói nấy không dám lừa gạt, Tuyết nhi tất nhiên cũng cảm nhận được sự yêu mến của đại tỷ cùng di nương. Nếu không cũng sẽ không trong lúc tỷ tỷ hôn mê mà bức bách Tấn vương tỏ thái độ, lúc đầu Tấn vương chẳng qua chỉ đáp ứng cưới tỷ tỷ thành Trác phi đấy."
Nhị phu nhân nặng nề đập bàn. Hung hăng nói: "Tấn vương này, đoạt thân thể trong sách của Vũ nhi, còn muốn cho một cái Trắc phi liền sắp xếp tất cả, quả nhiên là vô cùng vô liêm sỉ." Lại xoay mặt cười từ ái nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết Nhi, không hổ là do phu nhân dạy dỗ nên, hiểu chuyên như vậy
biết vì Bàng Quoocs công phủ chúng ta mà tranh thủ lợi ích tốt nhất."
Bàng Lạc Tuyết chẳng qua chỉ mỉm cười.
Nhị phu nhân nhìn hai bên một chút nói: "Tuyết nhi, ngươi nói cho di nương biết, tại sao Vũ nhi lại sẩy thai?"
Bàng Lạc Tuyết hơi nhăn mặt nói: "Này..."
Nhị phu nhân kéo tay của nàng nói: "Tuyết nhi yên tâm, hôn sự của Vũ nhi đã định thành, di nương cũng rất hài lòng với mối hôn sự này, chỉ là có chút chuyện, di nương không biết, trong lòng luôn luôn không thoải máitrong này không có người nào, Tuyết nhi cứ nói đừng ngaijm ngươi cũng biết, di nương luôn yêu thương ngươi, ngươi lại nhẫn tâm nhìn di nương đứng ngồi không yên sao?"
Bàng Lạc Tuyết cắn cắn môi, giống như đã đưa ra quyết định nói: "Tuyết nhi dĩ nhiên là không muốn thấy, vậy Tuyết nhi nói cho di nương, nhưng di nương không được nói cho người khác a."
Nhị phu nhân gật đầu nói: "Tuyết nhi yên tâm, chuyện này, sẽ không có người khác biết được."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ vẫn đang ngủ say bình yên, nói một cách ngụ ý: "Còn không phải là vì Đại tỷ cùng Tam muội tranh chấp võ mồm, Tam muội có ý với Tân vương điện hạ, nhị di nương chắc cũng nhìn ra, nói vậy Tam di nương cũng rất hài lòng với Tấn vương điện hạ, Tấn vương điện hạ đưa cho Tam muội một cái áo choàng làm lễ vật đính ước, kết quả đoán chừng là Tấn vương quá mức thân mật với Đại tỷ, tam muội ghen tỵ, nên mới nặng tay đẩy tỷ tỷ một cái, tỷ tỷ không kịp tránh bị va vào bàn, lúc ấy liền chảy máu, Tân vương điện hạ tự mình ôm tỷ tỷ đến sương phòng, chẳng qua là không biết vì sao, Tân vương không muốn thừa nhận đứa bé này là của hắn, ngay cả Băng nhi muội muội cũng giúp hắn che giấu."
Nhị phu nhân tức giận nói: "Còn có thể vì sao, đồ không biết xấu hổ đó, Vũ nhi nhà ta chịu đau khổ như vậy, còn muốn từ chối trách nhiệm, Băng nhi vậy mà lại giúp người ngoài, nha đầu này thật là một kẻ nham hiểm a."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Tam muội cõ lẽ là không cố ý, chẳng qua là do quá để ý đến Tân vương điện hạ, nhưng một phen giải thích của Tấn vương lại thật sự khiến Tuyết nhi thương tâm, cho nên mới chỉ thị người nhỏ máu nghiệm thân."
Nhị phu nhân cười nói: "Chuyện này, Tuyết nhi làm rất tốt, di nương thật sự vô cùng cảm kích a, thật đúng là khi hoạn nạn mới thấy được chân tình, Tuyết nhi lần này vì Vũ nhi mà suy nghĩm thật là khiến di nương cảm động."
Bàng Lạc tuyết cười nói: "Di nương sao lại nói chuyện này, đây là điều Tuyết nhi nên làm. Dù nói thế nào, tỷ tỷ cũng là một phần của Bàng Quốc công phủ, ta cũng không thể nhìn tỷ tỷ bị thua thiệt như vậy, bất quá lần này đối với thanh danh của tỷ tỷ thật sự là một trở ngại. Băng nhi muôi muội..... ai, có lẽ nàng cũng không cố ý."
Nhị phu nhân nói: "Băng nhi này a, thật sự là làm tổn thương lòng của di nương, được Tam phu nhân chăm sóc, đứa bé này còn nhỏ tuổi như vậy, suy nghĩ lại ác độc như thế, cũng không phải là may mắn của Bàng Quốc công phủ chúng ta a."
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, tựa như nhớ ra điều gì lại nói với Nhị phu nhân: "Nhị di nương, có chuyện này Tuyết nhi không biết có nên nói hay không." Bàng Lạc Tuyết nhăn mặt.
Nhị phu nhân chớp mắt một cái nói: "Tuyết nhi sao lại nói vậy, cứ coi di nương như là người mình là được, di nương hôm nay không có quý phi làm chỗ dựa, Tam di nương cũng ức hiếp đến trên đầu của ta."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Trước đó vào ngày ta thấy Ngọc Oánh bên cạnh Ta phu nhân mang theo quần áo dính máu. Len lén lấy ra đi thiêu, những thứ y phục kia nhìn hình dáng như là của Tam phu nhân."
Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Cũng có lẽ là do ta hoa mắt, bất quá Tam di nương hiện tại đang có thai, phụ thân coi như là bảo bối, cõ lẽ là di nương không mặc nên đem cho người làm." Bàng Lạc Tuyết lúng túng cười nói: "Nhất đinh là Tuyết nhi đã hoa mắt rồi."
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết, nhất đinh là Tam phu nhân. Nhất định sẽ không sai. Con tiện nhân kia nếu như có thai, quần áo sao có thể dính máu đây. Sợ rằng đứa bé này có ẩn tình khác.
Nhị phu nhân cười nói: "Cõ lẽ là thế, chuyện này Tuyết nhi không cần suy nghĩ nhiều. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là hôn sự của Tuyết nhi."
Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Trước đó vài ngày, ca ca lại đưa tới một bộ vải Phượng hoàng hỏa, dùng để may giá y thì thật tốt, chẳng qua giá y này phải tự mình thêu. Chẳng qua là tay tỷ tỷ... Vì thế giá y này cứ giao cho Tuyết nhi làm giúp đi." Bàng Lạc Tuyết chân thành nói.
Nhị phu nhân dĩ nhiên là cao hứng, tay nghề của Bàng Lạc Tuyết dĩ nhiên là nàng biết. Nàng thêu giá y khẳng định sẽ rất đẹp, vì vậy vui vẻ nói: "Như vaayh thì đa tạ Tuyết nhi, kĩ thuật thêu thùa của Tuyết nhi đều là chân truyền của phu nhân, nói vậy hôn lễ lần này của Tuyết nhi nhất định sẽ ổn thỏa, thuận lợi vui vẻ rồi."
Bàng Lạc Tuyết cười cười: "Dĩ nhiên rồi, chờ tỷ tỷ tỉnh, hết thảy đều sẽ không giống nhau. Để Cúc Thanh cũng ta chọn ra một chút các loại hoa tỷ tỷ thích, ta sẽ bắt tay vào thêu. Chỉ là đồ của ta sau khi đã thành hình, sẽ không thể sửa lại, bất quá tỷ tỷ, Tuyết nhi nhất định sẽ mời tú nương giúp ta thêu một tay."
Nhị phu nhân hồi hộp, nhìn về phía Cúc Thanh nói: "Không nghe được lời của Nhị tiểu thư hay sao? Đi theo nhị tiểu thư về Lạc Tuyết các, cần phải chọn cho cẩn thận."
Cúc Thanh vội vàng nói: "Vâng ạ."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Cúc Thanh một cái nói với Nhị phu nhân: "Hôm nay tỷ tỷ phải gả ra ngoài, chuyện trong nhà nhất đinh sẽ bận rộn, ta sẽ để quản gia chọn ra mười nha hoàn cùng mười ma ma cho tỷ tỷ, cũng giúp tỷ tỷ không phải mệt mỏi."
Nhị phu nhân mặc dù ghen tỵ Bàng Lạc Tuyết là đích nữm bất quá lần này nàng nhịn vì Vũ nhi, vội vàng nói: "Đa tạ Nhị tiểu thư, phu nhân không có ở đây, có Nhị tiểu thư thay đương gia làm chủ thật tốt." Trong lòng cũng bổ sung thật cẩn thận: "Mặc dù nàng có quyền của đương gia, nhưng quyền lợi còn không bằng đích nữ con chính thê, làm sao nàng có thể an tâm, ngay cả an bào người làm đều phai nghe người khác."
Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Chuyện trong phủ phần nhiều còn phải nhờ Nhị phu nhân làm chủ, mẫu thân giao chìa khóa khố phòng cho Tuyết nhi, di nương có gì cần cứ tìm Tuyết nhi là được, được rồi, Tuyết nhi không phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, chờ tỷ tỷ khá hơn một chút ta sẽ tới thăm."
Vừa nói vừa hành lễ với trưởng bối, mang theo Cúc Thanh cũng Tử Quyên rời đi.
Nhị phu nhân mỉm cười nhìn Bàng Lạc Tuyết đi ra ngoài, chờ nàng đi ra khỏi cửa, sắc mặt liền suy sụp, nhìn Bàng Lạc Vũ trên giường, thương tiếc vô hanjm nếu đứa bé này được bảo vệ, vị trí chính phi sợ rằng càng thêm vững chắc, chẳng qua Bàng Lạc Băng con tiểu tiện nhân này, ta nhất đinh phải khiến ngươi đền mạng cho đứa bé này.
Nhị phu nhân nhìn về nha hoàn Tử Ngọc bên cạnh một cái nói: "Ngươi nghĩ biện pháp đến gần Ngọc Oánh bên người Tam phu nhân, xem lời Nhị tiểu thư nói có phải là thật hay không, nhớ nhất định không được để cho người khác biết, nghĩ biện pháp đưa Ngọc Oánh đến nơi này."
"Vâng, nhị phu nhân." Tử Ngọc đáp.
Nhinc Tử Ngọc đi ra cửa, khóe miệng Nhị phu nhân nhếch lên một tia cười lạnh, lần này ta sẽ đưa hai mẹ con các người cùng nhau xuống địa ngục, ta xem ai còn có thể cứu được các ngươi. Cái này, giống như một vũng bùn, sẽ chỉ làm ngươi càng lún càng sâu..."
Bàng Lạc Tuyết mang theo Cúc Thanh trở lại Lạc Tuyết các.
Tử Quyên hỏi: "Tiểu thư, công tử chỉ đưa đến một sấp vải a, vải Phượng Hoàng hỏa đó nhuộm rất khó khắn, đi đâu lấy ra cái thứ hai đây, huống chi vải vóc kia đều đã dùng để làm quần áo rồi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt gấp gáp của Tử Quyên nói: "Nơi đó của Đại tiểu thư không phải là vẫn còn một tấm sao, ngươi yên tâm đi."
Tử Quyên nói: "Một sấp vải kia là do Đại tiểu thư cất giữ, làm sao mới có thể lấy được."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Cúc Thanh nói: "Ngươi nói với Đại tiểu thư, giá y của nàng là do ta thêu giúp một tay, sẽ dùng tấm vải kia của ta, Đại tiểu thư nhà ngươi nhất định sẽ nghĩ biện pháp để ngươi mang vải vóc đến, nàng cứ luyến tiếc không thể bỏ được như vậy, chính là vì để mặc vào ngày thành thân."
Tử Quyên cùng Cúc Thanh cũng gật đầu một cái.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta cũng mệt rồi. Không gọi các ngươi cũng không cần vào hầu hạ."
"Vâng." Cúc Thanh cùng Tử Quyên cùng nhau cáo lui.
Bàng Lạc Tuyết ngồi ở mép giường nhìn cái bàn nói: "Đi ra được chưa."