Màn đêm yên tĩnh, đống lửa ngoài lều vải nhẹ nhàng chập chờn theo gió đêm
Geriferry lặng lẽ đi ra khỏi lều vải, trong lòng đầy phiền muộn, hắn độc hành trong đêm đen. Vội vàng đi tới thế giới này, trải qua sự thử thách của ngọn lửa chiến tranh, hắn cảm thấy lưỡng lự bất an. Hắn nhận ra dường như từ khi đến thế giới này số đen đã đi cùng hắn, mặc dù dựa vào trí tuệ lần lượt chuyển nguy thành an, nhưng hắn có thể cảm nhận được tai họa lớn hơn đang chờ mình trong tương lai không quá xa xôi. Loại cảm giác này không hề có bằng chứng, nhưng Geriferry vẫn cảm nhận được. Hắn cảm thấy mình bị một bàn tay đen kéo đến thế giới này, bị bàn tay này ném tới đây. Nếu như đây là vận mệnh cuối cùng của hắn thì hắn cũng không có sức mạnh kháng cự.
Đang suy nghĩ miên man, chợt hắn nghe thấy một tiếng ca lúc ẩn lúc hiện. Hắn đi theo tiếng ca, đi lên dốc bên ngoài thôn, nhìn thấy trên tảng đá lớn phía trước có một điểm sáng màu lam yếu ớt lập lòe trong bóng đêm.
Tiếng ca, ánh sáng xanh lam, điều này làm cho Geriferry lại nhớ tới giấc mơ kia. Tiếng ca trong giấc mơ cũng du dương êm tai như thế, ánh sáng xanh trong mơ cũng bắt mắt mà mờ ảo như thế, còn có lý do gì khiến hắn dừng chân?
Không có.
Geriferry bước chân thật nhẹ, sợ mình quấy nhiễu giai điệu hoàn mỹ này. Tiếng ca quyện với tiếng đàn hạc, như ca như khóc, như tiếng vàng anh thành thót, như sơn ca véo von, như tình nhân thấp giọng tâm sự với nhau, như khách tha hương nhớ về người nhà.
Nhiều hơn nữa là sự lưỡng lự, cô đơn và khát vọng dốc bầu tâm sự của chủ nhân tiếng hát.
Còn có lý do gì ngăn cản Geriferry đi tới bên cạnh nàng?
Hình như cảm nhận được phía sau có người đến gần, tiếng ca của Cado dừng lại nhưng tiếng đàn vẫn không dứt, hình như muốn dùng ngón tay đánh đàn để trút hết phiền muộn vô tận trong lòng.
Geriferry đi tới bên cạnh Cado, đứng kề vai với cô nhìn vào tối tăm vô tận phía trước, tiếng hát vừa dừng lại được một giọng nam trầm thấp nối tiếp.
"Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Hoa ở đó đều giống nhau, đều đang lẳng lặng sinh trưởng
Nếu không có ánh trăng yên tĩnh, tại sao lại râm mát như thế
Bãi cỏ mục nát tỏa ra mùi thối rữa thơm dịu
Những tinh linh xinh đẹp đang bí mật rong chơi trong cung điện
Các nàng cũng đang tưởng niệm ai mang hồi ức đau thương
Dây mây xanh ngát quấn quanh che giấu dục vọng báo thù
Chờ đợi đến ngày được nhấm nháp bát súp có mùi như máu
Người ta yêu nhất, có phải người cũng giống ta
Chờ đợi khi tình yêu đến, chúng ta được mai táng cùng nhau..."
Tiếng ca ngừng, tiếng đàn đứt.
Cado từ từ quay sang, mắt nàng lấp lánh như sao trời, trên tai phải đeo chiếc hoa tai màu lam đó, chiếc hoa tai đong đưa theo động tác quay đầu của nàng.
"Tại sao không hát nữa?" Giọng nói thăm thẳm lạnh lẽo lại mang một thoáng chờ mong.
"Thế vì sao nàng không đàn nữa?" Geriferry nhìn thẳng vào mắt Cado, ánh mắt chăm chú như ánh mắt nhìn người yêu.
Cado hơi ngượng ngùng cúi đầu, lại nhìn về phía khác không nói gì nữa.
"Nàng đàn là cô quạnh, ta hát là cô độc. Đúng thế, nàng không đàn được nữa thì sao ta có thể hát ra được".
Cado ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Geriferry, "Ngươi biết gì?"
"Ta biết, cho dù ta không giết Gosa, ta không chém nhát kiếm đó thì Gosa cũng sẽ không hạ thủ với nàng. Xin lỗi, ta phát hiện điều này quá muộn, một kiếm đó đã thu không nổi nữa". Nói xong ánh mắt Geriferry dừng hình trên tai phải Cado, chiếc hoa tai trong tay Gosa đã được lau sạch sẽ và đeo lên tai Cado. Chính là điểm ánh sáng xanh này đã dẫn hắn tới nơi đây.
"Ngươi không làm sai". Cado giơ tay phải lên sờ hoa tai. Bàn tay giơ lên, tay áo mỏng trượt xuống dưới để lộ cánh tay ngọc như ngó sen mùa xuân. Trên cổ tay nàng, sợi dây màu đỏ được quấn thành mấy vòng. Xanh đỏ tôn nhau lên, đó là nỗi khổ tương tư cắt cũng không đứt sao?
"Cado, đứng trên lập trường của đế quốc thì quả thật ta không sai, nhưng đứng trên lập trường của nàng thì ta đã sai. Nàng vẫn khao khát được biết bí mật, đúng lúc đáp án sắp được vạch trần ngay trước mắt thì lại bị ta quấy nhiễu. Bất kể là cố ý hay là vô tình thì ta đều sai".
Đột nhiên trở nên khiêm tốn, ngay cả chính Geriferry cũng cảm thấy xa lạ. Nhưng hắn biết, đây mới là bản tính phát ra từ linh hồn mình.
Cado hơi kinh ngạc, nàng hơi hé miệng, hơi thở như hoa lan, "Dường như ngươi biết rất nhiều?"
Geriferry chăm chú nhìn một điểm sáng màu lam trên tai phải Cado, hắn giơ tay phải lên đưa tới trước mặt Cado giống như Gosa, "Ta chỉ nhìn thấy cảnh này, mặc dù chỉ thoáng nhìn nhưng đã đủ để liên tưởng rất nhiều. Ta biết, chỉ cần Gosa muốn thì kể cả khi tay trái hắn đã phế, tay phải hắn đã bị thương thì ta vẫn không thể giết được hắn. Nhưng hắn không ra tay, hắn chỉ muốn chứng minh cho nàng xem..." Vừa nói bàn tay phải của Geriferry trước mặt Cado vừa từ từ đưa tới bên tai nàng. Khi Cado lạnh mặt chuẩn bị phát tác, tay hắn dừng lại một lát rồi chán nản rũ xuống, hình như rất không cam lòng.
"Có lẽ hắn muốn để nàng biết, ý nghĩa của chiếc hoa tai này đối với hắn còn quan trọng hơn cả tính mạng hắn". Sau khi nói xong, Geriferry thở ra một hơi thật dài, dường như muốn trút hết buồn bực sau khi "lỡ tay" giết chết Gosa.
"Là như vậy sao?" Ánh mắt Cado lại trở nên mông lung.
"Bất kể kết quả như thế nào thì điều này cũng không quan trọng. Bất luận xét từ quan hệ nào thì nàng và hắn cũng vĩnh viễn không thể đứng chung một chỗ dưới ánh mặt trời. Không chỉ vì hai người ai vì chủ nấy, mà còn có thế lực và gia tộc hai người đại diện đều dính đầy máu của đối phương. Điều này tuyệt đối không thể được hóa giải chỉ với dăm ba câu, hắn không thể vứt bỏ tất cả, ngay cả hắn nói với nàng kết quả, hắn đứng trước mặt nàng thì nàng cũng chỉ có thể coi hắn như một người lạ. Cho nên, Gosa chỉ có thể làm một Thống soái vô địch chứ không thể nào làm một người đàn ông tốt. Còn nàng càng không cần cảm thấy băn khoăn và nghi hoặc vì một người như hắn".
Cado nhẹ nhàng gật đầu, nàng rõ ràng đây là Geriferry cố ý đến khuyên nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi xúc động. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Geriferry, cuối cùng vẻ mặt nàng cũng trở nên hòa nhã.
"Geriferry, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?"
"Đáp án rất rõ ràng, gia tộc Stedman của ta không những có đủ anh hùng mà còn có đủ người điên. Nếu có một phụ nữ đáng để ta vứt bỏ hết thảy như vậy, ta nghĩ ta sẽ không ngại trở thành một Deron Ferron Stedman thứ hai".
Nhìn thấy vẻ đau buồn mơ hồ tự nhiên toát ra trên mặt Geriferry khi nhắc đến phụ thân hắn, Cado nhỏ giọng nói, "Xin lỗi, ta..."
Geriferry lắc đầu ngắt lời xin lỗi của Cado, "Trong lòng ta, có lẽ ông ấy không phải một ông bố tốt nhưng ông ấy tuyệt đối là một người đàn ông tốt".
Cado gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó khóe miệng kéo ra một độ cong đẹp đẽ, "Geriferry, ngươi đã khác trước kia rồi".
"Nàng rất hiểu ta sao?"
Mặt Cado đỏ bừng.
"Mỗi một người đều có hai mặt, chân thực và dối trá. Sự xảo quyệt của ta vĩnh viễn chỉ dành cho kẻ thù. Bây giờ chúng ta là chiến hữu, bởi vì chúng ta đều cô quạnh và không có trợ giúp, cho nên ta rất chân thành". Geriferry ra vẻ đạo mạo, chậm rãi nói như một cao tăng đắc đạo.
"Hê, còn bắt chước một học giả cơ đấy. Ngươi còn ít tuổi hơn ta, dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn ta?" Cado lườm Geriferry như một cô bé bình thường. Đặt đàn hạc trong tay xuống, hình như tâm tình đã cởi mở hơn rất nhiều, nàng vui vẻ bước mấy bước về phía trước, sau đó chạy đi rất nhanh như phát hiện bảo bối gì đó.
Geriferry nhặt chiếc đàn hạc lên, sau khi tiến lên vài bước mới phát hiện phía trước có một vườn hoa, trong bóng đêm tối tăm không thấy rõ màu hoa Cado vươn tay về phía một cành hoa, hình như không đành lòng bẻ gãy cành hoa nên nàng lại cúi xuống ghé sát mũi vào đóa hoa, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê.
Nhìn Cado chân thực như vậy, Geriferry không còn lưỡng lự nữa. Hình như linh hồn hắn đã nhận được sự vỗ về ấm áp nhất, hắn nhớ tới một cụm từ, "mặt đẹp như hoa". Trong lòng hắn chỉ có một ước vọng, đó là thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.