Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1008: Bàn bạc 2



Có người cười lạnh nói: "Ngu ngốc! Đổi lại là người khác có lẽ không làm chuyện gì lớn, nhưng các ngươi còn chưa rõ tính cách của vị Sở đại nhân này hay sao?

Đại chiến chính ma vừa kết thúc hắn đã xuất hiện ra tay trong Việt Nữ Cung, giết chết Lâm cung chủ của Việt Nữ Cung, cuối cùng còn khiến mọi chuyện huyên náo hồi lâu.

Một người như vậy mà ngươi bảo ta lăn này hắn gọi chúng ta tới đây nói chuyện phiếm, bản thân ngươi có tin hay không?"

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức nghẹn họng.

Nếu là người khác có lẽ bọn họ còn phân tích toán, có điều người này là Sở Hưu, bọn họ thật sự không hiểu được.

“Đúng rồi, nghe nói Thẩm Phi Ưng có quan hệ khá gần với Sở Hưu, chẳng bẵng chúng ta tới chỗ Thẩm Phi Ưng tìm hiểu thử xem?”

Người vừa lên tiếng trước đó cười lạnh nói: “Đừng phí công, cho dù Thẩm Phi Ưng có biết cũng chẳng nói cho các ngươi đâu. 

Giờ Cự Linh Bang không phải Cự Linh Bang trước đó, chỉ là con rối cho Trấn Võ Đường mà thôi.

Còn Thẩm Phi Ưng kia là do Sở Hưu đẩy lên chức vị bang chủ, rõ ràng là chó săn trung thành của Sở Hưu. Nếu Sở Hưu không cho hân nói, ngươi nghĩ hắn dám nói chắc?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, đương nhiên đa phần là vô dụng.

Thậm chí chính bọn họ còn không phát hiện không biết từ lúc nào Sở Hưu đã phát triển tới mức bọn họ phải run sợ. Thậm chí bất cứ chuyện gì dính tới Sở Hưu, bọn họ chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

Trong lúc bọn họ tranh luận càng lúc càng náo nhiệt, cánh cửa lớn của Trấn Võ Đường bị đẩy ra, Sở Hưu bước tới nói: “Chư vị đã tới rồi sao phải vất vả chờ đợi ngoài này? Vào ngồi đi”

Thấy Sở Hưu đã tự mình tới mời, mọi người xung quanh đành gật đầu cùng Sở Hưu tiến vào Trấn Võ Đường.

Lúc này Tôn Thường Lễ chưởng môn Song Nguyệt Môn thấy con Thanh Không Chuẩn buộc ngoài cửa Trấn Võ Đường không khỏi tấm tắc lấy làm lạ: “Là hung thú thượng cổ Thanh Không Chuẩn còn non, thứ này rất hiếm thấy, không ngờ giờ vẫn còn Thanh Không Chuẩn còn sống.

Thanh Không Chuẩn vỗ cánh một cái bay được mười dặm, cơ thể cực kỳ cường đại, chất thịt cũng cực ngon. Nghe nói sau khi ăn có thể tăng cường tốc độ thân pháp."

Sở Hưu quay đầu nhìn lại nói: "Tôn chưởng môn còn nhận ra con Thanh Không Chuẩn còn non này? Chẳng lẽ Tôn chưởng môn từng có nghiên cứu đối với hung thú?”

Tôn Thường Lễ ngượng ngùng trả lời: "Khiến Sở. đại nhân chê cười rồi. Thật ra không phải tại hạ có nghiên cứu đối với hung thú mà là có sở thích ăn uống hơi lạ. Ta đọc được mô tả về thanh Không Chuẩn trong một số điển tịch nói về mỹ vị trân quý thời thượng cổ”

Sở Hưu hiểu ra gật đầu nói: “A, hóa ra là vậy, nếu là điển tịch thượng cổ, vậy chắc chắn không sai.

'Đường Nha, Nhạn Bất Quy, các ngươi làm thịt con súc sinh này đi rồi đem xuống bếp. Bảo bọn họ muốn kho muốn xào muốn hấp gì thì tự tính, làm mười mấy mâm đồ ăn ra chiêu đãi chư vị gia chủ chưởng môn”

Đám người Tôn Thường Lễ ngây ngẩn, đặc biệt là Tôn Thường Lễ. Hắn vội vàng nói: “Sở đại nhân đừng coi là thật, tại hạ nói đùa thôi mà.

Con Thanh Không Chuẩn này sau khi trưởng thành thậm chí sánh ngang tông sư võ đạo, giết đi ăn thịt như vậy chẳng đáng tiếc lắm sao?”

Sở Hưu liếc mắt nhìn Thanh Không Chuẩn rồi lạnh nhạt nói: “Chờ thứ này trưởng thành khéo ta đã bồi dưỡng được hơn mười tông sư võ đạo rồi.

Huống chỉ ta buộc nó ở cửa là muốn để nó trông cửa giữ nhà. Kết quả con súc sinh này ăn của ta uống của ta, lại suốt ngày ra vẻ không phục không cam lòng, còn chẳng bằng một con chó trông cửa, ta nuôi nó làm gì? Vừa hay dùng nó chiêu đãi chư vị”

Lời này của Sở Hưu như có ý khác, khiến sắc mặt đám chưởng môn gia chủ này đều lộ vẻ kỳ quái.

Thịt Thanh Không Chuẩn rất thơm ngon, là mỹ vị trong chốn nhân gian.

Hơn nữa thứ này chỉ có thể gặp được chứ cầu cũng chẳng có. Dù sao người thường cũng không xa xỉ như Sở Hưu, dùng hung thú làm đồ ăn. Chuyện này khiến đám chưởng môn gia chủ ăn như gió cuốn, còn âm thầm chửi mảng Sở Hưu này phung phí của trời

Sở Hưu an vị trên ghế chủ lẳng lặng nhìn mọi người ăn xong thức ăn rồi mới hỏi: “Chư vị, hương vị thế nào?”

Tôn Thường Lễ đứng ra đầu tiên tặc lưỡi thở dài: “Quả không hổ là thịt hung thú thượng cổ Thanh Không Chuẩn, ngon tới mức không thể dùng ngôn ngữ mô tả, còn ngon hơn mô tả trong điển tịch.

Lần này nhờ ơn của Sở đại nhân, bằng không khéo cả đời chúng ta cũng không được ăn bảo bối quý giá đến vậy”

Sở Hưu cười cười nói: "Chư vị, còn nhớ khi Trấn Võ Đường vừa thành lập, mọi người đều cho rằng Sở Hưu ta là loại ma đầu lạm sát kẻ vô tội, ai cũng kháng cự không?”

Mặc dù ăn đồ của Sở Hưu, nhưng nghe câu này. mọi người ở đây đồng thời nhếch miệng.

Giờ Sở Hưu ngươi vẫn là một ma đầu lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa giờ bọn họ vẫn muốn kháng cự.

Có điều kết quả của kháng cự là phá gia diệt môn, cho nên bọn họ không thể không khuất phục.

Sở Hưu như không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của mọi người, y tiếp tục nói: "Thật ra con người ta luôn làm theo đạo lý. Điểm tốt lớn nhất của Sở Hưu ta là tuyệt đối không bạc đãi người mình.

Thật ra trên giang hồ phân chia Chính Ma đâu có rõ ràng nặng nề như vậy? Chư vị có thể vỗ lương tâm nói thử, rốt cuộc lợi ích bản thân quan trọng hơn hay phân chia Chính Ma quan trọng hơn không?”

Nhìn mọi người ở đây một hồi, Sở Hưu cười nói: “Trong mắt ta, chư vị đều lựa chọn cái sau. nếu chọn cái trước chắc chư vị  đã không xuất hiện ở đây mà mai phục ngoài Yến Kinh thành tìm cơ hội ám sát tên ma đầu ta đây, trừ hại cho giang hồ rồi”

Mọi người ở đây đều cười ngượng ngùng vài tiếng, không ai nói gì, thực tế đúng là như vậy.

Kẻ có thù với Ma đạo là danh môn chính phái.

Thế nào là danh môn chính phái? Chí ít ngươi phải thành danh môn rồi mới được xưng là chính phái.