Kì Tài Giáo Chủ

Chương 118: Rửa Tay Chậu Vàng



Lộ Du nói không sai, nãy giờ đều chỉ là hạng bình bình tới đây, đến khi nghi thức rửa tay chậu vàng sắp bắt đầu mới có nhiều đại nhân vật lục đục đến.

Trong đó trước hết là ba võ giả Ngoại Cương cảnh, thân mặc áo lam, lưng đeo trường kiếm.

Lộ Du chỉ vào ba người ngươi nói: “Tứ Đại Kiếm Thủ của Linh Kiếm Phái có ba người đến. Ba người này lúc tráng niên đã đạt tới Ngoại Cương cảnh, nghe nói ngày trước trong Linh Kiếm Phái cũng từng được Diêu Nam Khiêm chỉ điểm cất nhắc.”

Một võ giả bên cạnh nghi hoặc: “Vì sao chưởng môn Linh Kiếm Phái, Sương Nguyệt Tiểu Kiếm - Lâm Phi Vũ không đến? Chưởng lão môn phái mình rửa tay chậu vàng, hắn thân là chưởng môn cũng nên ra mặt chứ?”

Lộ Du nhìn xung quanh nhỏ giọng cười hắc hắc nói: “Có chút tin đồn, có điều chỉ là tin đồn, chư vị đừng cho là thật.”

Đám võ giả ở đây cùng cười hắc hắc hai tiếng, bọn họ hiểu ý của Lộ Du, tin tức của người buôn tin Phong Mãn Lâu lấy đâu ra ‘tin đồn’?

Lộ Du nhỏ giọng nói: “Chưởng môn Lâm Phi Vũ của Linh Kiếm Phái, theo bối phận là vãn bối của Diêu Nam Khiêm này, cùng thế hệ với Tứ Đại Kiếm Thủ.

Có điều ban đầu Lâm Phi Vũ này tư chất rất bình thường, Diêu Nam Khiêm rất hay chỉ điểm đề bạt những người khác nhưng do Lâm Phi Vũ từng có xung đột với đệ tử của hắn, cho nên hắn bao che khuyết điểm chèn ép người ta. Cuối cùng thành ra hai người kết thù kết oán.

Kết quả lại chẳng ai ngờ tới, người kế vị chưởng môn mà Linh Kiếm Phái lựa chọn lúc trước chết yểu nửa đường, Lâm Phi Vũ vốn nhìn như bình thường lại đủ lông đủ cánh, bay thẳng lên trời.

Lâm Phi Vũ bước vào Ngoại Cương cảnh không lâu đã trực tiếp đón ngộ nhập hóa, đạt cảnh giới Tam Hoa tụ đỉnh, một năm trước sau khi tiếp nhận chức chưởng môn Linh Kiếm Phái, lại quan sát Niết Linh Kiếm Ngân do sư tổ Linh Kiếm Phái để lại, hội tụ Ngũ Khí trong cơ thể, đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, chỉ cách cảnh giới đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất có một bước.

Chư vị nghĩ xem, đệ tử bị mình chèn ép ngày trước giờ thành tựu lại vượt qua tổ sư mấy đời, Diêu Nam Khiêm sống được ở Linh Kiếm Phái lâu như vậy đã không dễ rồi.

Hôm nay hắn rửa tay chậu vàng chắc cũng có phần vì nguyên nhân này. Giờ Lâm Phi Vũ còn chịu để ba nhân vật cảnh giới Ngoại Cương cảnh quan hệ tốt nhất với Diêu Nam Khiêm tới tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng của hắn đã là rộng lượng lắm rồi.”

Có võ giả nghi hoặc: “Nhưng bên ngoài đều nói Diêu lão gia tử làm người công chính, thích nhất là đề bạt chỉ điểm hậu bối. Không riêng gì đệ tử Linh Kiếm Phái, ngay cả những võ giả trẻ tuổi trên giang hồ cũng không ít người được Diêu lão gia tử đề bạt chỉ điểm.”

Lộ Du nhìn trái nhìn phải một hồi rồi mới nói: “Hôm nay ở đây không tiện nhiều lời, ta chỉ nói với chư vị một câu thôi. Trên giang hồ trước nay không có thánh nhân, chỉ giúp người thân bất luận đúng sai mới là bình thường. Đệ tử nhà mình bị ức hiếp, có công chính đến đâu chẳng lẽ còn thiên vị người ngoài được à?”

Mọi người ở đây đều chần chừ, gật nhẹ đầu, đang lúc bọn họ định nói gì đó, lại có vài nhóm người bước vào.

Lộ Du thuộc như lòng bàn tay nói: “Chu gia ở Lĩnh Đông, Lục gia ở Bá Thủy, Cửu Hoa Phái, Xích Diễm Đao Tông… Chậc chậc, hơn mười đại phái cho người tới. Diêu Nam Khiêm lăn lộn cả nửa đời người ở Thu Lĩnh Quận cùng võ lâm Yến Đông, không ít người nể mặt hắn. Đây quả thật là đại nhân vật rồi.”

Nói xong, ngoài cổng lại có một võ giả quân đội thân mặc giáp bạc lóng lánh, trường đao bên hông.

Thấy người tới, lần này không phải con trai lớn của Diêu gia ra đón nữa mà thân Diêu Nam Khiêm tự mình tới nghênh đón.



Diêu Nam Khiêm năm nay hơn bảy mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mái tóc hoa râm. Nhưng dẫu sao hắn cũng có thực lực Ngoại Cương cảnh, tuổi có hơn trăm cũng không vấn đề. Giờ mặc dù khí huyết đã đến lúc suy bại nhưng đại đa số thực lực vẫn bảo lưu lại được.

Hôm nay Diêu Nam Khiêm mặc một bộ áo cẩm bào, không mang binh khí, dáng vẻ như một ông lão nhà giàu. Hắn thấy võ giả quân đội kia tới lập tức mỉm cười nghênh đón: “Không ngờ lại phiền Hạng tướng quân tự mình đến đây, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này quá.”

Hạng tướng quân kia khoát tay áo nói: “Diêu lão gia tử đừng trêu ta nữa, tại hạ chẳng qua chỉ là một giáo úy dưới quyền Trấn Sơn Quân mà thôi, không dám nhận danh tướng quân đâu.”

Diêu Nam Khiêm cười nói: “Xứng chứ xứng chứ. Ai mà không biết Hạng tướng quan giờ là tâm phúc sái tướng của thượng tướng Ân La Hoa, tướng quân của Trấn Sơn Quân. Tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Ngoại Cương cảnh, chắc không bao lâu nữa Hạng tướng quân có thể bước lên cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi. Lúc đó chắc chắn ngài sẽ được phong làm phó tướng, hai tiếng tướng quân này gọi sớm gọi muộn gì chẳng là gọi?”

Nghe Diêu Nam Khiêm nói vậy, Hạng tướng quân kia cũng không nói thêm gì, chỉ tiện tay cởi trường đao bên hông làm lễ tặng ném cho Diêu Nam Khiêm rồi trực tiếp đi thẳng vào.

Võ giả đưa binh khí làm lễ tặng là rất bình thường, nhưng vấn đề là giờ Diêu Nam Khiêm định rửa tay chậu vàng, kết quả tên Hạng tướng quân này lại đưa tặng đao, như vậy là cực kỳ xui xẻo.

Nhận được lễ vật, khóe mắt Diêu Nam Khiêm giật giật, có điều hắn cũng không dám nói thêm gì, chỉ ngoan ngoãn cho người mang vào.

Lộ Du ở phía sau nhỏ giọng nói: “Yến Đông có chín quận, triều đình Bắc Yên phái ba quân tới trấn giữ tại Yến Đông. Thu Lĩnh Quận chúng ta thật ra nằm trong quản lý của Trấn Sơn Quân.

Người này tên Hạng Vị Ương, chính là ái tướng tâm phúc của thượng tướng Trấm Hổ - Ân La Hoa chưởng quản Trấn Sơn Quân. Trước đó hắn không nổi danh mấy nhưng sau khi được Ân La Hoa đề bạt lại tỏa sáng chói lọi, tham gia chiến dịch vây quét Bắc Địa tam thập lục cự khấu, trong vòng một ngày dẫn quân tiêu diệt Phương gia ở Lâm Trung Quận dám bất kính với triều đình, thủ đoạn sắc bén quả quyết!”

Bên cạnh hắn có võ giả nhỏ giọng nói: “Người của triều đình tới tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng của ngươi trong giang hồ, thật quái lạ.”

Lộ Du trầm giọng nói: “Không có gì lạ, ngày trước Bắc Yên ta ở thế yếu, bị Đông Tề tiến đánh. Cũng nhờ đương kim Thánh Thượng hùng tài đại lược, liên hợp với võ lâm Bắc Yên, trên dưới đồng lòng, đối nội giải quyết Bắc Địa tam thập lục cự khấu, đối ngoại đánh bại Đông Tề, tiêu diệt đám Ngụy Quốc ba phải kia biến thành Ngụy Quận của Bắc Yên ta.

Mặc dù mấy năm nay tranh chấp giữa triều đình và giang hồ lại kịch liệt hơn môt chút, có điều trước đó quan hệ vẫn không tệ. Với thân phận của Diêu Nam Khiêm, Trấn Sơn Quân phái một giáo úy tiền đồ vô lượng tới dự lễ cũng đủ nể mặt hắn rồi.”

Sau khi Hạng Vị Ương đại biểu cho triều đình Bắc Yên tới, phía sau lại có mấy người của đại phái, trong đó nổi danh nhất là một lão hòa thượng.

Lão hòa thượng kia có vẻ quan hệ không tệ với Diêu Nam Khiêm, hai bên khách khí vài lời, sau đó Diêu Nam Khiêm tự mình dẫn vào trong trang.

Lộ Du nhỏ giọng nói: “Trụ trì Kim Hoa Tự, thiền sư Hằng Thiện là cao thủ Ngoại Cương cảnh tại Đại Sơn Quận. Đương nhiên ông ta nổi danh về phật pháp hơn, là người giỏi nhất trong số những chùa miếu Phật Tông trong khu Đại Sơn Quận này. Nghe nói ông ấy từng được Đại Quang Minh Tự mời tới đàm thiền luận đạo.

Thiền sư Hằng Thiện cùng Diêu Nam Khiêm là hảo hữu chí giao. Lần này Diêu Nam Khiêm rửa tay chậu vàng cũng mời hắn tới làm nhân chứng.”

Mấy võ giả sau lưng Linh Kiếm Phái gật đầu lia lịa, mặc dù ngày thường bọn họ cũng thích nghe ngóng chút chuyện hay ho trên giang hồ, có điều đó chỉ là những câu chuyện phiếm hay lời đồn linh tinh, đâu có sinh động như tin tức của người buôn tin giang hồ chân chính như Lộ Du?

Một canh giờ qua đi, mọi người đã đến gần đủ, Diêu Nam Khiêm tới một tòa đài cao dựng giữa sân, chắp tay với mọi người bốn phía xung quanh nói: “Hôm nay chư vị đồng đạo nể mặt tới tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng, lão hủ cảm kích vô cùng.

Lão hủ ngày trước chỉ là một thương nhân nhỏ nghèo đói, hơn hai mươi tuổi mới lọt vào tuệ nhãn của Mông sư phụ, gia nhập vào Linh Kiếm Phái, lăn lộn trong võ lâm Yến Đông đã vài chục năm, tạo được chút tên tuổi nhỏ bé không đáng kể.”



Nghe xong câu này, phí dưới liền có người nói: “Diêu lão gia tử, nếu thanh danh của ông chỉ nhỏ bé không đáng kể, vậy chúng ta thật sự là kẻ vô danh rồi>”

Diêu Nam Khiêm cười nói: “Trên giang hồ này biết bao anh hùng hào kiệt, so với bọn họ lão hủ chẳng phải nhỏ bé không đáng kể thì là gì?

Chính vì thấy được những anh hùng hào kiệt đó lão hủ mới cảm thấy chính mình đã già, không thể cống hiến gì cho tông môn nữa. So với việc cứ ngồi ăn không uống không của tông môn còn chẳng bằng rút lui khỏi giang hồ, an hưởng tuổi già.

Bước vào giang hồ đã mấy chục năm, có sóng gió gì mà chẳng trải qua rồi, cũng đã đến lúc nên lên bờ. từ nay về sau bao ân ân oán oán xin xóa bỏ.

Lão hủ Diêu Nam Khiêm hôm nay chính thức rửa tay chậu vàng, từ nay về sau không hỏi tới ân oán gì trên giang hồ nữa, mặc kệ võ lâm thị phi sai đúng gì. Đưa chậu vàng lên!”

Dứt lời, con trai lớn của Diêu Nam Khiêm đã bưng chậu vàng chứa đầy nước lên, thiền sư Hằng Thiện của Kim Hoa Tự cũng đứng bên cạnh, làm nhân chứng cho nghi thức rửa tay chậu vàng này.

Trách nhiệm nhân chứng của thiền sư Hằng Thiện cũng không nhỏ, thân là nhân chứng ông ta phải chứng minh Diêu Nam Khiêm đã rửa tay chậu vàng, sau này nếu Diêu Nam Khiêm nhúng tay vào sự việc trên giang hồ chính là phá hỏng quy củ, thân là nhân chứng ông ta phải là người đầu tiên ra tay với Diêu Nam Khiêm.

Còn nếu có người khác động thủ với Diêu Nam Khiêm đã rửa tay chậu vàng, đó cũng là phá hỏng quy củ, thân là nhân chứng cũng phải là người đầu tiên đứng ra giúp Diêu Nam Khiêm, liên lạc các bằng hữu giang hồ khác hỗ trợ.

Có thể nói đây là chuyện mười phần phiền phức, nếu không phải hảo hữu chí giao chân chính hoặc sư huynh đệ trong môn phái, không ai lại đi nhận việc này.

Mọi người phía dưới đều chờ đợi cảnh rửa tay chậu vàng cuối cùng. Có điều ngay lúc này lại có một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Diêu lão gia tử chuẩn bị rửa tay chậu vàng, bỏ qua ân oán giang hồ. Nhưng ngươi sao ngươi không hỏi một câu xem người khác có đồng ý kết thúc ân oán với ngươi không?

Bước vào giang hồ, cầm đao kiếm lên, tay dính đầy máu tươi, cũng nhiễm đầy nhân quả.

Đừng nói rửa tay chậu vàng, cho dù dùng chậu tử kim cũng chẳng rửa sạch nổi máu tươi trên tay ngươi, rửa chẳng sạch nhân quả trên người ngươi.

Có câu tục ngữ rất hay - Chuyện đời như triều người như nước, chỉ than giang hồ mấy người về.

Diêu lão gia tử, ngươi muốn an an ổn ổn rời khỏi giang hồ này, thế nhưng đâu có dễ dàng như vậy!”

Đám người đột nhiên nhìn về phía sau, chỉ thấy trên bức tường của Diêu gia trang chẳng biết từ lúc nào đã có gần trăm võ giả áo đen đứng đó.

Y phục võ sĩ đen nhánh, đầu đội mũ trùm sắt đen kim văn, đeo mặt nạ thép đen quỷ dị.

Trên mặt nạ của người dẫn đầu có một vết máu dữ tợn, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Diêu Nam Khiêm, khí tức lạnh lùng túc sát khiến toàn bộ Diêu gia trang bao phủ trong hàn ý lạnh lẽo!