Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1273: Đại cục đã định



 

 Hắn chỉ không muốn thấy người trong hoàng tộc Hạng thị tiếp tục giết chóc lẫn nhau, bây giờ nhìn lại, hóa ra mình quá ngây thơ rồi. 

 Nhưng chết thì chết thôi, đúng như Hạng Lê nói, đã tới mức không chết không thôi rồi, có để lại cũng là phiền toái. 

 Hạng Sùng chỉ nâng đỡ Hạng Xung theo như di chiếu mà Hạng Long lưu lại chứ không phải coi trọng hắn. 

 Nếu di chiếu của Hạng Long để lại bảo hắn nâng Hạng Lê lên làm hoàng đế, không khéo hắn sẽ ủng hộ Hạng Lê. 

 "Không! Không!" 

 Hạng Xung đã bị dọa tới mức ngây ngốc, nhưng chỉ giây lát sau hắn đã như phát điên, trực tiếp lao về phía Hạng Lê. 

 Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp vung tay lên, có hai đệ tử Trấn Võ Đường nhanh chóng ra tay, lôi Hạng Xung sang một bên đợi Hạng Lê xử lý sau. 

 Sở Hưu vỗ vai Hạng Lê nói: “Điện hạ, chuẩn bị lên ngôi thôi.” 

 Thật ra hành động của Sở Hưu là thiếu lễ phép, dù sao bây giờ thân phận của Hạng Lê đã được khẳng định, có thể lên ngôi bất cứ lúc nào. Một khắc sau hắn sẽ là đế vương của Bắc Yên, nhưng Sở Hưu làm vậy là cố ý. 

 Đứng trước lực lượng và quyền thế, có một số người không giữ nổi bản tâm, rất dễ lạc lối hay bành trướng, Hạng Xung chính là ví dụ điển hình. 

 Cho nên bây giờ Sở Hưu làm vậy cũng là nhắc nhở Hạng Lê, đừng quên hoàng vị của ngươi cướp được ra sao! 

 Thật ra Sở Hưu không cần cố ý nhắc nhớ như vậy, tuy lúc này Hạng Lê rất hưng phấn nhưng còn chưa hưng phấn tới mức choáng váng đầu óc. 

 Hạng Xung là từ không tới có, lại từ có về không. Còn Hạng Lê là từ có về không sau đó từ không lại về có. 

 Tuy chỉ là thứ tự nhưng đã khiến tâm lý của Hạng Lê thay đổi hoàn toàn. 

 Vì hắn đã nếm cảm giác mất mát, hắn không muốn phải nếm lại lần nữa. 

 Một vị lão tổ tông của hoàng tộc Hạng thị vung tay, trực tiếp gọi người tới quét dọn, thanh tẩy hoàng thành đã đánh tới mức hỗn độn. 

 Sau khi tẩy rửa, tuy vẫn còn nhiều chỗ tổn hại nhưng đã khá hơn trước rất nhiều. 

 Lão tổ tông của hoàng tộc Hạng thị thẳng tay ném di chiếu của Hạng Long sang một bên, dựa theo quy định của tổ tiên, bắt đầu tiến hành hàng loạt nghi thức rườm rà, bố trí cho Hạng Lê đăng cơ. 

 Di chiếu ư, khi ngươi còn sống có lẽ nó còn có chút ý nghĩa, nhưng giờ người đã lạnh, có ai lại coi trọng lời nói của một người đã chết? 

 Tuy Hạng Sùng có tôn trọng, nhưng sau khi tính toán thiệt hơn, hắn cũng từ bỏ. 

 Tới khi Hạng Lê mặc long bào ngồi lên hoàng vị, hắn vẫn thấy xây xẩm mặt mày. 

 Hắn thắng, không ngờ hắn lại thắng. Hoàng vị vốn đã mất đi lại trở về tay hắn, cảm giác này khiến Hạng Lê khó mà hình dung nổi. 

 Vuốt ve hoa văn trên ghế rồng, trước đó Hạng Lê còn cảm thấy ghế rồng này thật không bắt mắt, còn định đợi lúc đăng cơ sẽ đổi thành cái khác. 

 Còn bây giờ, sau khi thiếu chút nữa mất đi mà lại có được, Hạng Lê mới biết quý trọng thứ này. 

 Hạng Lê ổn định lại tinh thần, chuyện đầu tiên sau khi đăng cơ là quy hoạch lại thể chế quyền lực ở Bắc Yên, đây cũng là việc đầu tiên mà các hoàng đế làm. 

 Đối với các thế lực quân đội, Hạng Lê không động thay đổi gì. 

 Những người giữ trung lập mới là căn cơ cho hoàng triều Bắc Yên. 

 Tuy Hạng Lê biết bọn họ không giúp mình, nhưng tất cả những người bọn họ đều trung thành với Bắc Yên, vì lợi ích của bọn họ đã gắn liên với Bắc Yên. 

 Còn những người được Sở Hưu bố trí, bây giờ cũng trở về trong Trấn Võ Đường. 

 Còn đối với Cung Phụng Đường của hoàng thất, ngoài dự liệu là Hạng Lê vẫn để Hạng Sùng chấp chưởng. 

 Tuy trước đó Hạng Sùng đối đầu với hắn, thiếu chút nữa khiến hắn không lên được hoàng vị nhưng Hạng Lê nhìn nhận rất chính xác. 

 Đối phương chỉ làm theo di chiếu của Hạng Long nên mới muốn nâng Hạng Xung lên hoàng vị. Trên thực tế bản thân Hạng Sùng vẫn giữ trung lập, hắn mới là người quan tâm tới hoàng tộc Hạng thị. 

 Hơn nữa thực lực của Hạng Sùng cũng không yếu, hắn còn là trực hệ của hoàng tộc, có thể điều khiển Cửu Long Ấn, tiếp tục đứng trên vị trí này là thích hợp nhất. 


 Chuyện này ngay Hạng Sùng cũng thấy bất ngờ, vì hắn đã chuẩn bị bế quan trong Cung Phụng Đường hoàng thất, đổi sang người khác chấp chưởng. 

 Lúc này nghe Hạng Lê nói vậy, gương mặt Hạng Sùng rất phức tạp, cúi người gật đầu đáp ứng. 

 Đương nhiên trừ Cung Phụng Đường hoàng thất ra, chắc chắn Hạng Lê sẽ thu hồi những lực lượng mà Hạng Long giao cho hắn. 

 Ví dụ như những cao thủ đại nội, ngự lâm quân của hoàng thất. Trong đó Hạng Lê giao cho Hạng Võ quản lý ngự lâm quân. 

 Trước đây Hạng Lê không quan tâm tới Hạng Võ, có điều Sở Hưu từng nói với hắn, trong số hoàng tộc của Bắc Yên, người y coi trọng nhất chính là Hạng Võ. Người đáng để lôi kéo nhất cũng là Hạng Võ. 

 Hiện giờ Hạng Lê rất tin tưởng vào mắt nhìn người của Sở Hưu, cho nên hắn giao ngự lâm quân cho Hạng Võ. Cùng là người trong hoàng tộc Hạng thị, hắn không lo đối phương sẽ phản bội, còn có tác dụng lôi kéo. 

 Đương nhiên theo Sở Hưu thấy, chuyện này không mấy tác dụng. 

 Y chỉ vô tình nói với Hạng Lê, nếu Hạng Lê thật sự muốn lôi kéo Hạng Võ, y không cần giao Ngự Lâm Quân làm gì, ngươi cứ mua hết chuối tiêu trong Yên Kinh Thành ban cho Hạng Võ, không khéo hiệu quả còn tốt hơn. 

 Sau khi phong thưởng xong, Hạng Lê nhìn về phía Sở Hưu, hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Ta... trẫm quyết định tăng quy mô của Trấn Võ Đường. Từ nay về sau quy mô của Trấn Võ Đường ngang với toàn bộ quân đội. 

 Triều đình Bắc Yên khống chế giang sơn, Trấn Võ Đường thống lĩnh võ lâm Bắc Yên, giang hồ triều đình bắt đầu hòa làm một! 

 Từ nay trở đi Sở đại nhân là võ lâm chí tôn được Bắc Yên ta công nhận, cũng là trụ cột của Bắc Yên ta!” 

 Vừa nói xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi. 

 Sở Hưu tốn bao công sức giúp Hạng Lê leo lên hoàng vị, chắc chắn không phải làm không công. Sau khi thành công y cũng sẽ nhận được một số thứ. 

 Nhưng không ai ngờ khẩu vị của Sở Hưu lại lớn đến vậy. Thứ y muốn là toàn bộ võ lâm Bắc Yên! 

 Muốn khống chế toàn bộ võ lâm Bắc Yên, chẳng lẽ Sở Hưu không sợ no chết à? 

 Sắc mặt đám người Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự đã đen kịt. Võ lâm Bắc Yên nằm dưới khống chế của Sở Hưu, bọn họ cũng biết tương lai nơi này không còn đất dung thân cho bọn họ. 

 Sở Hưu đứng ra, thần sắc bình tĩnh chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ.” 

 Thật ra lúc mới bắt đầu, thậm chí Hạng Lê còn định lập ma đạo thành quốc giáo Bắc Yên nhưng Sở Hưu đã cự tuyệt. 

 Ẩn ma là ma, Minh ma cũng là ma, rốt cuộc quốc giáo là ma nào? 

 Ngoài ra Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma nhưng mấy lão già Tư Đồ Khí cũng là người của nhánh Ẩn Ma. Thế lực do mình gây dựng mà bọn họ định hưởng ké? Nằm mơ? 

 Cho nên Sở Hưu chỉ muốn Hạng Lê cho Trấn Võ Đường địa vị tuyệt đối là được. Chỉ có Trấn Võ Đường mới là của riêng Sở Hưu.