Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1300: Gây chuyện



 

 Xưa nay Sở Hưu không phải người rộng lượng, ngược lại y có thể ghi thù cả đời. 

 Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết? Kẻ địch chết thì thù oán cũng đứt. 

 Trước đó Sở Hưu đã nói với Lâm Thương Long, sẽ có ngày y lên Thiên Môn giết chết Huống Tà Nguyệt. Lúc đó Sở Hưu nói không phải để tìm lại thể diện, y thật sự có tự tin sẽ có ngày mình có thực lực như vậy. 

 Nhưng đó là về sau chứ không phải bây giờ. 

 Cho nên chỉ cần Huống Tà Nguyệt không xuất hiện trước mặt y, đương nhiên Sở Hưu sẽ không tới gây sự với hắn. Bây giờ mà lên thiên môn chỉ là tự tìm đường chết. 

 Nhưng ai mà ngờ được, Huống Tà Nguyệt lại dám chủ động xuất hiện trước mặt Sở Hưu. 

 Khóe miệng Huống Tà Nguyệt nở một nụ cười lạnh lẽo: “Giết ta? Sở Hưu, ngươi là người to gan nhất mà ta từng thấy. 

 Bao năm qua, gần như không có thần tướng Thiên Môn nào chết ở bên ngoài. Ngươi dám giết đấy, nhưng ngươi giết được ta chắc?” 

 “Ồ? Không chết ở bên ngoài? Cái này thì đúng, vì lần các ngươi ngã xuống nhiều nhất là bị Độc Cô Duy Ngã giết ngay trước cửa nhà, thiếu chút nữa bị diệt môn.” 

 Sở Hưu lạnh nhạt thốt lên câu này, sắc mặt Huống Tà Nguyệt và Lâm Thương Long đều tối sầm. 

 Đây là cấm kỵ của Thiên Môn, đây cũng là lần Thiên Môn thua thảm nhất, thiếu chút nữa bị người ta diệt môn. 

 Nhưng lúc này Lâm Thương Long lại kéo tay Huống Tà Nguyệt, truyền âm nói: “Vừa rồi ta đã nói gì với ngươi? Đừng có gây chuyện. Ngươi muốn trêu chọc Sở Hưu thì lấy chìa khóa Thông Thiên về tay đã rồi nói!” 

 Lâm Thương Long vẫn luôn coi nhiệm vụ của Thiên Môn là trên hết, đang có nhiệm vụ, hắn không muốn có bất cứ phiền toái nào. 

 Nhưng Huống Tà Nguyệt đã nổi điên thì đâu còn quan tâm nhiệm vụ hay không. 

 Hắn bỏ ngoài tai lời của Lâm Thương Long, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, có phải chìa khóa Thông Thiên đang trong tay ngươi không? Nếu ngươi ngoan ngoãn giao thứ đó ra, thù hận giữa chúng ta tạm thời chấm dứt, hôm nay ta sẽ không gây chuyện với ngươi. 

 Nhưng nếu ngươi không giao, đừng trách ta không khách khí!” 

 Sở Hưu nghe vậy trong lòng thầm chấn động, sao Huống Tà Nguyệt lại biết chìa khóa Thông Thiên đang nằm trong tay mình. 

 Đáng lý ra không ai biết chuyện này, cho dù Sở Hưu liên tục sử dụng chìa khóa Thông Thiên dẫn người từ Lục Đô về, Lâm Thương Long cũng không biết có chuyện gì xảy ra. 

 Nhưng Sở Hưu không ngờ Huống Tà Nguyệt chỉ tùy ý bịa một cái cớ để gây chuyện với Sở Hưu mà thôi. 

 Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí: “Không khách khí? Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi không khách khí như thế nào?” 

 Dứt lời, Sở Hưu bỏ qua đối thủ trong Chính đạo của mình, lao thẳng về phía Huống Tà Nguyệt. 

 Thấy Sở Hưu chủ động đánh về phía mình, ánh mắt Huống Tà Nguyệt lóe lên sát khí điên cuồng. 

 Xưa nay hắn vốn là kẻ điên, bao năm qua chưa từng thua thiệt trong tay ai bao giờ! 

 Lần trước hắn chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, vốn tưởng Sở Hưu đã chết, đương nhiên hắn sẽ không chấp nhặt với người chết. 

 Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại không chết, khiến Huống Tà Nguyệt có cảm giác mình bị người ta đùa bỡn. 

 Cảm giác này rất khó chịu, cho nên hắn muốn mượn cơ hội này khiến Sở Hưu từ chết giả thành chết thật! 

 Ánh trăng máu hạ xuống, loan đao trong tay Huống Tà Nguyệt như xé tan thiên địa, thậm chí ma khí xung quanh cũng bị lực lượng của đao kia hút vào trong, được ma khí màu đen gia trì, uy thế tăng cường ba phần. 

 Xưa nay võ đạo của võ giả Thiên Môn không chia Chính Ma, chỉ có mạnh yếu. 

 Chỉ cần uy thế đủ mạnh, ai quan tâm là Chính hay là Ma, thích hợp với bản thân là được. 

 Thấy Huống Tà Nguyệt xuất đao chém tới, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí. 

 Ngày trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, y đã bị Huống Tà Nguyệt truy sát rất thê thảm, phải sử dụng một số âm mưu quỷ kế mới có thể trốn thoát. 

 Nhưng bây giờ đã không phải ngày trước, Sở Hưu đã không còn là Sở Hưu năm xưa, còn Huống Tà Nguyệt vẫn không có bất cứ tiến bộ nào! 

 Đao chiêu Phá Hải ầm ầm chém xuống, cương khí cuồng bạo như phá tan thiên địa, những nơi nó đi qua, nước sông trên mặt đất cũng bị xé tan, thậm chí không gian cũng vặn vẹo. 

 Thất Đại Hạn là cực hạn lực lượng diễn hóa ra, đây cũng là đao chiêu thích hợp nhất để thể hiện lực lượng của Sở Hưu. 

 Đao chiêu Phá Hải va chạm với nhát đao của Huống Tà Nguyệt. Chỉ trong chớp mắt, lực lượng cường đại đã bộc phát, chẳng khác nào trời sập! 

 Vô số nước sông ngầm bắn tung, ánh trăng cũng theo đó tan rã. 

 Biểu cảm gương mặt của Huống Tà Nguyệt lập tức biến đổi, từ điên cuồng thành kinh hãi, cực kỳ kinh hãi! 

 Có thế nào hắn cũng không ngờ mới chưa bao lâu mà thực lực của Sở Hưu đã tiến bộ tới mức này. Hắn không đỡ nổi đao vừa rồi. 

 Ấn tượng của Huống Tà Nguyệt đối với Sở Hưu vẫn là từ chỗ Lâm Thương Long. 

 Lần trước Lâm Thương Long hợp tác về với Sở Hưu, sau khi về đương nhiên hắn cũng nhắc tới chuyện này, còn kể cho Huống Tà Nguyệt. 

 Khi đó Sở Hưu chỉ vừa bước vào chân hỏa luyện thân, Huống Tà Nguyệt tự tin lực lượng của mình không sợ Sở Hưu. 

 Nhưng bây giờ Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này thì không nhiều người biết. Trước khi đến Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu chỉ luận bàn với mình Thương Thiên Lương. 

 Huống chi cho dù người khác có biết cũng vô dụng, vì Huống Tà Nguyệt không có cơ hội nghe ngóng thực lực của Sở Hưu. 

 Lần này hắn đi ra ngoài theo Lâm Thương Long, vốn có tâm tư khác. Không đến nơi thì hắn cũng không nói thật với với Lâm Thương Long, làm gì có thời gian đi điều tra tình hình của Sở Hưu? 


 Đề phòng một mình Dạ Thiều Nam đã rất gian nan rồi, nếu phải đề phòng cả Sở Hưu, áp lực của bọn họ sẽ rất lớn. 

 Bây giờ Sở Hưu và thần tướng Thiên Môn trở mặt giao chiến, đây là chuyện tốt. Dù sao bọn họ cũng không có nhiều ấn tượng về thần tướng Thiên Môn, chỉ cần đối phương không phải người trong Ma đạo là được. 

 Thấy Sở Hưu còn định ra tay, Lâm Thương Long lập tức ngăn trước mặt Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, lần này chúng ta tới không phải là nhắm vào ngươi. Tên Huống Tà Nguyệt nổi điên không liên quan gì tới Thiên Môn. 

 Một hiểu lầm thôi, ngươi đừng quá đáng. Ngươi lui lại đi, ta cản hắn. Ngươi đoạt ma chủng của ngươi, ta lấy thứ mà Thiên Môn ta cần, hai bên không tranh chấp.”