Kì Tài Giáo Chủ

Chương 132: Bị Chơi Xỏ!



Những thứ lão Hoàng thuật lại khiến hai mắt Bạch Cầm Hổ sáng bừng lên.

Vốn hắn chỉ muốn tìm ra vị trí đại khái mà Sở Hưu xuất hiện lần cuối cùng để võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ tập trung tìm kiếm, không ngờ chuyến này lại moi được hẳn nơi Sở Hưu định đi.

Nếu Sở Hưu này cố ý chuẩn bị ngọc thạch có trận văn ngăn cản chướng khí, vậy chắc hẳn y định vượt qua khu rừng biên giới Bắc Yên và Tây Sở, tiến vào Sở Quốc. Như vậy chỉ cần bọn họ chặn đường tìm kiếm chỗ biên giới Tây Sở và Bắc Yên là được.

Hơn nữa bên này Sở Hưu còn nhờ lão Hoàng giúp mình điều chỉnh lại khuôn mặt đôi chút, Bạch Cầm Hổ lập tức để lão Hoàng vẽ lại gương mặt đã được điều chỉnh của Sở Hưu rồi mang theo bức hình dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía biên giới Bắc Yên Tây Sở, chuẩn bị chặn giết Sở Hưu!

Chiêu tung hỏa mù Sở Hưu để lại chỗ lão Hoàng chỉ là đề phòng vạn nhất, nào ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trực tiếp chuyển ánh mắt sang phía Tây Sở. Khi Sở Hưu trốn tới biên giới Ngụy Quận, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn lùng sục ở biên giới Tây Sở.

Biên giới Tây Sở, trong một gian khách sạn, Mạnh Nguyên Long dẫn người Tụ Nghĩa Trang chạy tới cau mày hỏi: “Tin tức của ngươi có vấn đề gì không vậy? Tên Sở Hưu kia định trốn sang Tây Sở thật không?”

Bọn họ lùng sục nơi này đã nhiều ngày, địa phương rộng lớn như vậy không tìm thấy Sở Hưu cũng bình thường, nhưng giờ không phát hiện một chút xíu vết tích này, công phu ẩn nấp của tên Sở Hưu chẳng lẽ lại tốt đến mức này?

Bạch Cầm Hổ sắc mặt âm trầm nói: “Chắc chắn không vấn đề! Ta đã cho người của mình uy hiếp lão Hoàng thêm, đồng thời còn đích thân dùng Băng Phách Thần Mục lấy uy áp tinh thần kiểm tra, lão Hoàng kia không nói dối. Hắn cũng không có gan nói dối.”

Mạnh Nguyên Long hỏi: “Vậy sao tới giờ vẫn không tìm thấy chút tung tích nào của Sở Hưu?”

Bạch Cầm Hổ lập tức nghẹn lời, có điều hắn vẫn hừ lạnh một tiếng nói: “Ai mà biết tên Sở Hưu kia dùng thủ đoạn hay bí pháp quỷ dị gì.

Lúc trước tên Liệp Tâm Nhân Ma - Đồng Khai Thái kia chẳng chọc tới hơn ngàn cao thủ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ vây giết, kết quả chẳng phải vẫn chạy mất à?”

Mạnh Nguyên Long cũng lười nói nhảm với hắn, hai người này căn bản không cách nào so sánh.

Bên Tây Sở kia cái khác có lẽ không nhiều nhưng các loại rừng rậm nguyên thủy chưa khai phá là nhiều nhất, võ giả bình thường đi vào rất dễ lạc đường, thậm chí bị chướng khí hay vài loại độc vật làm bị thương. Một võ giả trốn vào trong đó đừng nói hơn nghìn người vào tìm kiếm, cho dù đổ cả vạn người vào tìm, không thấy bóng dáng đâu vẫn rất bình thường.

Nhưng nơi này là Bắc Yên, bất luận đường lớn hay đường nhỏ đều có người ở. Trừ phi Sở Hưu kia có thể tàng hình nếu không cho dù không tìm thấy người cũng phải có dấu vết chứ.

Lúc này một võ giả đột nhiên đi tới nói khẽ bên tai Mạnh Nguyên Long: “Đại nhân, có người phát hiện tung tích của Sở Hưu tại biên giới Bắc Yên cùng Ngụy Quận. Hơn nữa tên Sở Hưu kia… không dịch dung, chỉ dùng cách đơn giản che mặt lại.”

Bạch Cầm Hổ nghe vậy trợn tròn hai mắt, Mạnh Nguyên Long lại quay sang nhìn Bạch Cầm Hổ cười lạnh nói: “Bạch Thập Tam, ngươi bị người ta trêu đùa rồi!

Lão Hoàng kia quả thật không lừa ngươi, nhưng kẻ lừa ngươi lại là tên Sở Hưu kia! Từ đầu đây đã là một cái bẫy, kết quả ngươi còn chẳng nhận ra.”

Bạch Cầm Hổ gương mặt lúc trắng lúc xanh, tra được tới lão Hoàng đơn giản là trùng hợp. Người của Phong Mãn Lâu không chịu nói tin của Sở Hưu ra, nếu không phải có người tình cờ thấy Sở Hưu tới chỗ lão Hoàng, hắn cũng chẳng tra ra được.

Chính vì thế nên Bạch Cầm Hổ càng không nghĩ Sở Hưu lại bố trí một cái bẫy như vậy, dẫn bọn họ sang phía Tây Sở còn bản thân lại chạy về phía Ngụy Quận cùng Đông Tề.



Có điều trước mặt Mạnh Nguyên Long, hắn cũng không muốn mất mặt bèn hừ lạnh nói: “Đừng nói ta, ngươi cũng có khá hơn đâu!

Ban đầu ta nói Sở Hưu kia định tới Tây Sở, chẳng phải ngươi cũng không nhận ra à? Cũng tới đây cùng ta đó thôi.”

Mạnh Nguyên Long thản nhiên đáp: “Không dư hơi nói nhảm với ngươi nữa. Không mau hành động đi khéo tên Sở Hưu kia chạy mất tăm bây giờ!”

Trên thực tế giờ Mạnh Nguyên Long và Bạch Cầm Hổ có hành động cũng đã vô dụng.

Trong số các thế lực truy sát Sở Hưu, nhân số của Thanh Long Hội quá ít, Thần Vũ Môn chỉ làm bộ làm tịch, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có bao nhiêu thế lực trên đất Yến Đông, chỉ có mình Tụ Nghĩa Trang bỏ công bỏ sức nhiều nhất.

Kết quả người của Tụ Nghĩa Trang cũng bị người ta dẫn sai chỗ tới lục soát ở biên giới Tây Sở. Chuyện này khiến Sở Hưu bỏ trốn càng dễ, gần như không gặp chút ngăn cản đã thoát ly Bắc Yên, tiến vào Thương Mang Sơn.

Đứng ngoài biên giới Bắc Yên cùng Thương Mang Sơn, Mạnh Nguyên Long hừ lạnh một tiếng nói với thủ hạ: “Có tung tích gì của Sở Hưu không?”

Đệ tử kia thận trọng đáp: “Lần cuối cùng phát hiện dấu vết của Sở Hưu là trong khu vực biên giới này. Giờ đã qua hai ngày, tên Sở Hưu kia chắc đã sớm trốn sâu trong Thương Mang Sơn.”

Thấy Mạnh Nguyên Long không nói gì, đệ tử kia thận trọng hỏi: “Đại nhân, chúng ta có đuổi tiếp không?”

Thương Mang Sơn lớn như vậy cho dù ném toàn bộ Tụ Nghĩa Trang bọn họ vào Thương Mang Sơn cũng rất khó tìm được Sở Hưu kia.

Mạnh Nguyên Long cũng đắn đo không thôi, Thương Mang Sơn rộng lớn như vậy lại đều là rừng rậm. Sở Hưu chui bừa vào góc nào đó bọn họ làm sao biết được? Có thể nói chỉ tốn công tốn sức.

Nhưng nếu không đuổi theo, người ngoài chắc chắn sẽ bảo Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều bị một võ giả Nội Cương cảnh nhỏ nhoi đùa bỡn. Cái khác tạm không nói, mất mặt lại là chắc chắn!

Hơn nữa bọn họ chậm trễ lâu như vậy, thời gian này cũng đủ cho Sở Hưu luyện hóa khối Huyết Ngọc Linh Lung kia rồi. Giờ cho dù có tìm thấy Sở Hưu khéo cũng chẳng lấy được Huyết Ngọc Linh Lung, cùng lắm là giết chết Sở Hưu cho hả giận mà thôi, vậy lại chẳng nghĩa lý gì.

Có điều đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Hai đại phái Bắc Yên hợp sức mà chẳng tìm nổi một người? Lại còn định bỏ dở giữa chừng, đúng là nực cuòi!:

Thiên Tội đà chủ từ xa chắp tay bước tới, hắn mang mặt nạ thép đen nên người khác không thấy được biểu cảm nhưng ý chế nhạo trong giọng điệu rất rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.

Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ vẻ tức giận nói: “Thiên Tội đà chủ! Ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Nếu không vì ngươi lấy đâu ra lắm chuyện xúi quẩy như vậy!”

Thiên Tội đà chủ thản nhiên đáp: “Bảo vật về tay người giỏi. Chỉ cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi cầm, không cho ta cướp à?

Được rồi, hôm nay ta tới không phải để cãi nhau với các ngươi. Chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung này, ngươi ta đều có thể đoạt nhưng không tới phiên tên phản đồ Sở Hưu kia đoạt được!”

Các ngươi không muốn tìm tên Sở Hưu kia nhưng ta sẽ không từ bỏ.”



Bạch Cầm Hổ cười lạnh nói: “Tới lúc ngươi tìm thấy người chắc Huyết Ngọc Linh Lung đã bị luyện hóa rồi. Huống hồ Thương Mang Sơn lớn như vậy ngươi cũng chẳng tìm thấy người.”

Thiên Tội đà chủ lấy một cái hộp ra nói: “Trong này là một sợi tóc của Sở Hưu, ta tìm được trong chỗ ở của hắn.

Giao thứ này cho đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu, để bọn họ dùng sợi tóc này làm vật môi giới thôi diễn ra vị trí đại khái của Sở Hưu. mặc dù không quá chính xác nhưng ít ra cũng có phương hướng.

Muốn luyện hóa triệt để chí bảo như Huyết Ngọc Linh Lung không hề đơn giản, cho dù là ngươi hay ta cũng cần tới một tháng mới luyện hóa được thứ này. Như Sở Hưu chắc phải mất hai tháng thậm chí nhiều hơn.

Chỉ cần chúng ta tìm ra vị trí của Sở Hưu trong vòng hai tháng, cho dù không bắt được hắn nhưng cũng có thể ép hắn ra, không cho hắn thời gian huyện hóa hoàn toàn Huyết Ngọc Linh Lung.

Nếu các ngươi đồng ý, vậy ba bên chúng ta tạm thời hợp tác, bỏ tiền ra thuê đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu. Dù sao mỗi lần đám đại sư bói toán này ra tay còn đắt hơn cả mời trận pháp sư.”

Bạch Cầm Hổ suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh nó: “Ta sẽ trả tiền, có điều các ngươi đi đi, ta ở đây chờ tin là được.”

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quan hệ không được tốt với Phong Mãn Lâu. Lúc trước Tề Nguyên Lễ còn ra tay cản hắn lại, tuy không khiến hắn mất mặt nhưng Bạch Cầm Hổ không muốn giao tiếp gì với Phong Mãn Lâu nữa.

Mạnh Nguyên Long bên cạnh cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngay lúc ba bên chuẩn bị liên thủ đuổi bắt Sở Hưu, lúc này y đã trốn sâu trong Thương Mang Sơn, tùy tiện tìm một sơn động nấp vào.

Lần này Sở Hưu chạy trốn thật sự rất dễ dàng, thậm chí còn nhẹ hơn lần bị đám Nhiếp Đông Lưu truy nã tại Lâm Trung Quận.

Lý do không chỉ vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang bị Sở Hưu lừa tới tận biên giới Tây Sở, mà còn vì lần này không có bao nhiêu môn phái nhỏ tới tham gia truy sát hắn. Hoặc nên nói là những môn phái nhỏ thế gia nhỏ không dám xen vào chuyện lần này.

Lần trước lúc Sở Hưu bị đuổi giết hắn vẫn chỉ là một võ giả Tiên Thiên bừa bãi vô danh, thậm chí có thể nói chỉ có chút danh tiếng trong thế hệ trẻ. Chính vì vậy đám thế gia môn phái nhỏ mới dám nghe theo Tụ Nghĩa Trang, phân phó cho đệ tử đuổi giết y.

Nhưng giờ Sở Hưu đã bước vào Nội Cương cảnh, còn đứng thứ mười tám trong Long Hổ Bảng, dùng sức một người diệt sạch Nhạc gia, lần đầu dẫn đông đảo sát thủ Thanh Long Hội diệt môn Diêu gia trang ngay trước mặt bách tính võ lâm, bộc lộ thực lực cường đại và thủ đoạn tàn nhẫn ghi chiến tích chết giết võ giả Ngoại Cương cảnh.

Đối mặt với kẻ như vậy những thế lực nhỏ đó cho dù nhận được lời phân phó của Tụ Nghĩa Trang cũng không dám đi truy sát Sở Hưu, bởi làm vậy vốn chỉ là đi tìm chết.

Trên đất Yến Đông, thế lực có võ giả Ngoại Cương cảnh trấn giữ đã coi như tông môn thực lực khá mạnh. Có điều cho dù thực lực bọn họ có mạnh hơn nữa cũng không dám tùy tiện trêu vào Sở Hưu.

Cho nên đừng nhìn những đại ma đầu khiến người người oán trách trên giang hồ bị mọi người hô giết gọi đánh. nhưng thực tế thường chỉ có người hô hào, kẻ thật sự dám động thủ lại cực kỳ hiếm hoi.

Giờ đương nhiên Sở Hưu còn chưa đạt tới trình độ của đám đại ma đầu này. Có điều uy thế trên người hắn đã đủ dọa lui đại đa số đám ruồi muỗi rồi.

Trong hang núi, Sở Hưu không vội luyện hóa Huyết Ngọc Linh Lung, chí bảo này cần luyện hóa trong thời gian nhất định cho nên y định xem bên trong ngọc giản truyền công rốt cuộc là công pháp Phật môn gì?