Sở Hưu như cười như không nói: “Ngươi nói xấu Hoắc ngũ gia như vậy, không sợ có chuyện gì à?”
Người buôn tin giang hồ cười hì hì nói: “Hoắc ngũ gia sẽ không để ý tới loại con giun cái dế như ta.
Huống chi toàn bộ Thanh Phong Hải đều bàn tán về chuyện này, có muốn quản cũng không quản nổi.
Nhưng nếu hai vị định tham gia lễ mừng thọ của Hoắc ngũ gia, tốt nhất nên nghĩ cách kiếm một tấm thiệp mời.”
Sở Hưu nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ không phải ai cũng được tham gia lễ mừng thọ này à?”
“Đúng là ai cũng có thể tham gia lễ mừng thọ, nhưng hai vị có biết toàn bộ Thanh Phong Hải có bao nhiêu thế lực, có bao nhiêu võ giả tán tu không?
Đến ngày mừng thọ thì toàn bộ Chí Tôn Đảo sẽ chật ních người với người. Đa số mọi người chỉ có thể dùng tiệc rượu ở bên ngoài, không có tư cách đi vào bên trong.
Chỉ có không ngàn người cầm thiệp mời mới có tư cách vào trong gặp Hoắc ngũ gia.”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Vậy ta phải làm sao để lấy được thiệp mời?”
Người buôn tin giang hồ nói: “Chuyện này thì tiểu nhân cũng không có cách nào, thiệp mời được phát cho người chấp chưởng các thế lực lớn, không ai lấy ra bán cả.
Nhưng một tấm thiệp mời có thể mang ba người, có một số võ giả tán tu lẻ loi cũng đồng ý dìu dắt hậu bối, hoặc có thể bán chỗ, chư vị có thể thử xem.
Gần đây một vị cháu chắt trực hệ của Hoắc ngũ gia đang phát thiệp mời ở Hạo Thiên Đảo, chư vị cũng có thể tới chỗ hắn thử vận may, xem có thể lấy được một tấm không.
Đương nhiên chuyện này cũng rất khó, số lượng thiệp mời có giới hạn, cho dù vị đó là cháu chắt của Hoắc ngũ gia cũng không dám làm loạn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, kéo Y Ba Tuần đi khỏi.
Chỉ cần có manh mối, thiệp mời đâu có gì khó?
Sở Hưu và Y Ba Tuần tới chỗ cháu chắt của Hoắc ngũ gia.
Hạo Thiên Đảo do các thế lực lớn phối hợp quản lý, đương nhiên Chí Tôn Đảo cũng có phần.
Lúc này trong một tòa nhà lớn, một người trẻ tuổi mặc áo gấm cầm giấy bút lần lượt phát thiệp mời.
Nói chính xác hơn là người của các thế lực lớn được mời tham gia ngày mừng thọ chủ động tới nơi này, xác nhận thân phận rồi tới chỗ hắn nhận thiệp mời.
Xưa nay chuyện này luôn là chủ nhà chủ động tới cửa đưa thiệp mời, nhưng vị con cháu của Hoắc ngũ gia này lười chạy tới từng nhà, cho nên ở luôn trên Hạo Thiên Đảo, gọi tất cả mọi người tới tự nhận thiệp. Có ai đến thì hắn gạch một cái trên danh sách, đơn giản thuận tiện.
Nghe câu này các chưởng môn đảo chủ ở đây sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn nhịn không phát tác.
Dù sao đối phương cũng là con cháu của Hoắc ngũ gia, còn là trực hệ, nghe nói Hoắc ngũ gia rất yêu mến người này, bọn họ không đắc tội nổi.
Nhưng thấy cảnh này, Sở Hưu lại lắc đầu.
Chắc chắn chủ của một số thế lực cường đại sẽ được giới cao tầng của Chí Tôn Đảo đích thân phát thiệp mời, nhưng thực lực của những người ở đây cũng không tệ.
Ít nhất là trong số những người tới nhận thiệp mời có không ít võ giả cảnh giới Chân Đan, yếu nhất cũng có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng gã con cháu của Hoắc ngũ gia này mới có cảnh giới Ngoại Cương mà thôi.
Tuy với cảnh giới hiện tại của Sở Hưu, chỉ tiện tay ra chiêu là có thể đập chết võ giả cảnh giới Chân Đan.
Nhưng trong mắt đại đa số võ giả, tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan đã là cao tới mức không thể với nổi. Trong võ lâm Trung Nguyên có thể khai tông lập phái, ở khu vực hải ngoại cũng có thể hùng bá một đảo. Kết quả bây giờ họ lại bị một người trẻ tuổi làm nhục như vậy, đúng là làm tổn hại danh tiếng của Chí Tôn Đảo.
Y Ba Tuần cũng thấy hành động đó của Hoắc ngũ gia.
Hắn lắc đầu nói: “Ánh mắt vị Hoắc ngũ gia đúng là thần kỳ, nhưng đáng tiếc hậu duệ của hắn lại chẳng có ai ra dáng, đều là loại tầm thường. Thậm chí những kẻ làm tổn hại thanh danh như vậy cũng không hiếm thấy.
Nhưng người ta còn năm vị nghĩa tử, đủ để bảo hộ chu toàn cho Chí Tôn Đảo.”
Thấy dáng vẻ gã con cháu của Hoắc Hành Tôn, Sở Hưu càng hiếu kỳ về Hoắc ngũ gia.
Ánh mắt của đối phương thật quá thần kỳ, nhận năm vị nghĩa tử thì mỗi vị đều là rồng phượng trong chốn người.
Nhưng phương thức dạy bảo hậu thế của hắn lại quá bình thường, cứ nhìn bộ dạng này, thậm chí còn chẳng bằng đám người trong Cửu Đại Thế Gia ở Trung Nguyên.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng cãi vã, thậm chí còn mơ hồ vang vọng tiếng nổ của cương khí.
Sở Hưu và Y Ba Tuần đi ra ngoài xem thử, là hai võ giả cảnh giới Chân Đan đang giao chiến kịch liệt trên đường, xung quanh là một số người đứng xem, như đã quá quen với tình huống như vậy.
Phải nói là chuyện này rất thướng thấy ở Hạo Thiên Đảo, đây không phải địa bàn của riêng một thế lực, có tranh chấp gì thì trực tiếp giải quyết trên đảo là được.
Đương nhiên hai bên động thủ cũng phải khống chế cường độ, nếu không làm tổn thương người vô tội, sẽ có người tới quản.
Hai võ giả cảnh giới Chân Đan đang giao thủ là một già một trẻ. Người trẻ tuổi trông mới khoảng hơn ba mươi, tuổi thật chắc chưa tới năm mươi, thiên phú rất khá.
Nhưng rõ ràng hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Đan không lâu, còn kém hơn lão già đối diện một bậc, đã rơi xuống hạ phong.
Võ giả trẻ tuổi căm hận nói: “Lâm Tông Nghiệp! Năm xưa ngươi bị truy sát như chó mất chủ, chính phụ thân ta đã cứu ngươi, cho ngươi gia nhập Trường Hạp Đảo.
Bây giờ phụ thân ta đã chết, ngươi lại vội vàng âm mưu cướp đoạt Trường Hạp Đảo, ngươi có còn mặt mũi nữa không? Đúng là đồ lòng lang dạ sói!”
Lâm Tông Nghiệp cười lạnh nói: “Tiêu Tử Kỳ, đừng nói như kiểu ngươi chịu uất ức lắm ấy. Bao năm qua, Trường Hạp Đảo có quy mô như hiện tại là nhờ vào ai? Chẳng ta thì ai!
Tiêu công tử nhà ngươi nhận thế lực do ta chém giết ra, cầm tài nguyên và đan dược do ta kiếm về, an tâm bế quan tu luyện. Nếu không có ta, ngươi có thực lực như hiện giờ không?
Còn Tiêu Tử Kỳ thì cho rằng đối phương là kẻ phản bội, vong ơn bội nghĩa.
Thật ra hai người đều không sai, người không vì mình trời tru đất diệt. Chuyện đấu đá vì lợi ích này nào có ai đúng ai sai?
Lâm Tông Nghiệp lạnh lùng nói: “Đưa thiệp mời ra đây, ngươi không cần tham gia ngày mừng thọ của Giang Đông Ngũ Hiệp, sau này cũng không cần phải đi, để ta đi thay.”
Chỉ có người chấp chưởng các thế lực lớn mới có tư cách đến Chí Tôn Đảo chúc thọ Hoắc Hành Tôn..