Căn cơ và lực lượng của Sở Hưu còn mạnh hơn Ảnh nhiều.
Nếu Sở Hưu thật sự muốn giết hắn, lúc này chỉ cần thi triển đao ý Phá Tự Quyết là có thể chém hắn thành hai nửa.
Chỉ có điều Hoắc Hành Tôn với những chuyện tranh đấu linh tinh ở Đông Hải đều không quan trọng bằng tin tức về Độc Cô Duy Ngã.
Có thể nói từ khi tới Đông Hải đến giờ, chỉ có lần này Sở Hưu mới nghiêm túc.
Thu hồi hung binh Tà Nguyệt Đao, quanh người Sở Hưu lóe lên phật quang, pháp tướng Đại Nhật Như Lai tay niết phật ấn, dùng phật lực mạnh mẽ bá đạo trấn áp Ảnh vào trong.
Ảnh không ngừng giãy dụa như không sợ chết, liều mạng tấn công Sở Hưu.
Nhưng lúc này, trong lúc giao thủ, bất tri bất giác lực lượng của tâm ma đã lẻn vào cơ thể Ảnh.
Chỉ trong chớp mắt, Ảnh bỗng đờ người ra, hắn gãi đầu, như nhớ ra được rất nhiều thứ.
Hắn không thuộc về Thanh Phong Hải mà là người của Liệt Phong Hải, còn là một trong số rất ít cường giả tán tu ở Liệt Phong Hải.
Trong một lần bão lớn, con thuyền của hắn và vài vị hảo hữu chí giao bị phá hủy triệt để, bọn họ bộc phát toàn bộ lực lượng, đạp lên mặt nước, tuy vượt qua cơn bão nhưng lại lạc mất phương hướng.
Trên một hòn đảo không có trong bản đồ, bọn họ tìm ra một cửa hang tỏa ra ma khí, dẫn thẳng xuống lòng đất.
Đám người tiến vào trong, trải qua ma khí, trải qua giết chóc, trải qua đủ loại lực lượng vô cùng quỷ dị, từng người lần lượt ngã xuống, cuối cùng hắn cũng thấy được món đồ ở trong đó.
Đó là hai thi thể ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh, tuy đã chết nhưng ma khí mãnh liệt tới mức khiến người ta kinh ngạc.
Hình như hắn lấy đi thứ gì trong đó, lại khiến thứ gì khởi động, ký ức đó đã hết sức mơ hồ, chỉ lưu lại có sợ hãi, sợ hãi khủng khiếp trong khoảnh khắc sinh tử!
Thậm chí cuối cùng hắn không nhớ được mình chạy khỏi nơi đó như thế nào. Hắn quên rất nhiều thứ, quên tên của mình, quên tất cả, nhưng chỉ không thể quên được thứ mình lấy ra khỏi đó.
Hắn quên đi tất cả võ đạo mà mình từng tu luyện, nhưng lại học được võ đạo mà hắn lấy ra. Có điều cái giá phải trả là nghịch chuyển ma công, tẩu hỏa nhập ma triệt để, thiếu một bước nữa thôi là mất mạng.
Sau đó hắn được Hoắc Hành Tôn cứu, hắn không biết người cứu hắn là ai, nhưng hắn nhớ khi mình còn nhỏ, có người tên là sư phụ nói với hắn phải uống nước nhớ nguồn.
Hắn cảm thấy câu này rất buồn cười, nhưng hắn chỉ nhớ mỗi câu nói đó, cho nên hắn quyết định làm theo câu nói này.
Từ đó trở đi, hắn trở thành Ảnh, là thủ đoạn cuối cùng của Hoắc Hành Tôn, là Ảnh bảo vệ cho hắn.
Cảm giác mông lung kia hoàn toàn tiêu tán, một khắc sau Tà Nguyệt Đao mang theo ma khí ngập trời chém xuống. Ảnh vô thức ra tay chống cự, ánh trăng đỏ máu lại phá tan chân khí hộ thể của hắn, Tà Nguyệt Đao trực tiếp đâm vào ngực hắn.
“Ngay cả ký ức cũng không còn, bây giờ ngươi chỉ là một cái xác không hồn mà hôi. Ta giết ngươi, đối với ngươi cũng là một loại giải thoát.”
Trường đao rút ra, thân hình của Ảnh ầm ầm ngã xuống, ánh mắt hắn không có đau đớn cũng không có thù hận, đương nhiên càng không có giải thoát.
Bởi vì bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tử vong là gì.
Tâm ma không lấy được toàn bộ ký ức của đối phương, chỉ có một số mảnh vỡ thôi. Nhưng những thứ này cũng có thể chắp vá thành một bức tranh hoàn chỉnh mạch lạc.
Nửa đời trước đây Ảnh là cường giả tán tu xuất thân Liệt Phong Hải, đi cùng huynh đệ hảo hữu ra biển lại gặp bão lớn, tình cờ trôi dạt tới một hải đảo, tìm được di tích ma quật ở đó.
Trong di tích đó, bọn họ mất đi rất nhiều người, cuối cùng chỉ có hắn còn sống, còn lấy ra những thứ như công pháp. Nhưng cuối cùng hắn lại bị thương nặng, khiến cho ký ức hoàn toàn biến mất, ngược lại đi tu luyện công pháp lấy được từ ma quật, khiến cho bản thân tẩu hỏa nhập ma, lại bị trong thương. Có điều lần này hắn may mắn hơn một chút, được Hoắc Hành Tôn cứu, trở thành cái bóng của Hoắc Hành Tôn.
Chẳng trách tên Ảnh này trông kỳ quái như vậy, cứ như không có tình cảm. Thực ra hắn vốn không còn tình cảm.
Khi một người mất đi tất cả ký ức, hắn có còn là người không? Có lẽ trong mắt những người khác, chỉ cần túi da vẫn còn thì hắn vẫn là người. Nhưng đối với bản thân hắn, thật ra hắn đã chết từ rất lâu rồi.
Nhưng điểm đáng tiếc là mảnh vỡ ký ức của hắn quá vụn vặt, không thể thấy một số khung cảnh mấu chốt.
Ví dụ như hai thi thể ngồi trên vương tọa bằng đồng xanh, không cách nào thấy được mặt.
Trước đó Sở Hưu cho rằng một thi thể trong đó là của Độc Cô Duy Ngã, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, lại thấy không đúng.
Nếu đúng là Độc Cô Duy Ngã thì người còn lại hẳn là Ninh Huyền Cơ. Nhưng trong mảnh vỡ ký ức thân thể cả hai đều tỏa ra ma khí.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Dựa theo mảnh vỡ ký ức, y đã biết vị trí đại khái. Sau khi chuyện này kết thúc hắn phải đích thân đi một chuyến.
Nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết Hoắc Hành Tôn cái đã.
Lúc này bên phía Hoắc Hành Tôn thấy Sở Hưu đã giết chết Ảnh, hắn thật sự luống cuống.
Đám con rối cơ quan Thiên Cơ Môn là thủ đoạn then chốt của hắn, Ảnh cũng là thủ đoạn then chốt của hắn.
Kết quả bây giờ một thủ đoạn mấu chốt đã mất, thủ đoạn còn lại cũng không kéo dài được bao lâu.
Nguồn động lực của đám rối cơ quan kia đều là linh thạch cực kỳ quý giá. Một khi linh thạch tiêu hao hết, chúng chỉ là một đống sắt vụn.
Xét theo năng lực tác chiến kéo dài, đương nhiên cường giả Chân Hỏa Luyện Thần phải hơn một đống sắt vụn rồi.
Nhìn bộ dạng của Hoắc Hành Tôn, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Người này đã phế bỏ.
Nhận được cặp thần nhãn, cả đời Hoắc Hành Tôn chỉ dựa vào người khác.
Đã bao năm rồi hắn không động thủ với người khác.
Nói chính xác hơn, từ khi còn trẻ đến giờ, số lần hắn giao chiến với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vừa rồi mọi người đang giao chiến kịch liệt, dù sao Hoắc Hành Tôn cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng hắn lại không tới giúp Ảnh cũng không sang giúp Phó Long Khiếu. Trong lòng hắn vốn không nghĩ tới chuyện chém giết với kẻ khác.
Võ đạo vốn là đạo chinh chiến sát phạt, một võ giả quên cả thủ đoạn giết người, không phải rác rưởi thì là gì?
Hay nên nói là bản thân Cừu Thiên Nhai cũng không ngờ, nghĩa phụ của hắn lại chọc phải cường giả cấp bậc Sở Hưu.
Ngọn lửa diệt thế vô tận tỏa ra, trực tiếp bao phủ lấy kiếm hoàn.
Chỉ trong chớp mắt, hàng vạn kiếm khí trên kiếm hoàn đồng thời bộc phát, muốn phá tan ngọn lửa diệt thế kia.
Ngọn lửa diệt thế lại cực kỳ dai dẳng, kiếm hoàn bị quấn lấy, trong thời gian ngắn cũng khó lòng thoát thân.