Kì Tài Giáo Chủ

Chương 140: Người Mới Cùng Người Cũ



Xuyên qua màn đêm đen thăm thẳm, vài bóng người áo đen đột nhiên lộ diện trong quán rượu, lần lượt bước vào.

Đại đa số là người quen của Sở Hưu, Đường Nha, Nhạn Bất Quy, Quỷ Thủ Vương, Hỏa Nô còn có Lang Vương.

Có điều trong đó còn có một người xa lạ, đại khái hơn ba mươi tuổi lưng đeo trường kiếm, có thực lực Ngoại Cương cảnh. Bất quá xem khí tức có vẻ rất yếu, so ra kém Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy, thậm chí không sánh nổi Sở Hưu, hẳn vừa bước vào Ngoại Cương cảnh.

Mặt nạ của hắn treo bên hông, phía trên vẽ hai vết kiếm một xanh một tím, lúc này đang dùng ánh mắt quan sát cùng khiêu khích nhìn Sở Hưu.

Thấy bọn Quỷ Thủ Vương, Sở Hưu thản nhiên nói: “Đà chủ đại nhân thật kiên nhẫn, người của Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã đi khỏi, ngay cả Thương Lan Kiếm Tông gần trong gang tấc cũng đã rút lui, hắn vẫn để các ngươi theo dõi tại Ngụy Quận. Quả nhiên chịu chơi.”

Hỏa Nô cười khổ nói: “Không phải tất cả chúng ta đều ở đây theo dõi mà là thay nhau tới Ngụy Quận dò la tin tức. Toàn bộ phân đà Thiên Tội chí ít có một phần ba đến một nửa trông coi xung quanh Thương Mang Sơn.”

Nhìn Sở Hưu đang nhàn nhã uống rượu tại đây, Quỷ Thủ Vương thở dài nói: “Sở Hưu, cần gì phải thế. Huyết Ngọc Linh Lung là đồ tốt nhưng vì nó mà mưu phản Thanh Long Hội, bị các thế lực truy sát khắp nơi, có đáng không?”

Sở Hưu nhíu mày: “Quỷ Thủ Vương, ngươi và ta quen biết không lâu nhưng ngươi hẳn cũng biết ta là hạng người gì. Ngươi nghĩ ta là loại thấy lợi tối mắt như vậy sao?

Không phải ta muốn mưu phản Thanh Long Hội nhưng có người buộc ta phản bội Thanh Long Hội!”

Quỷ Thủ Vương nhíu mày nói: “Buộc ngươi phản bội Thanh Long Hội? Huyết Ngọc Linh Lung không phải bị ngươi cướp đi à?”

Đúng lúc này võ giả Ngoại Cương cảnh kia hừ lạnh nói; “Quỷ Thủ Vương, ngươi đừng lắm lời vô ích nữa! Đà chủ đại nhân lập tức sẽ tới, đối phó với một tên phản đồ như vậy chẳng lẽ các ngươi còn định để đà chủ đại nhân đích thân xuất thủ hay sao?”

Quỷ Thủ Vương sắc mặt khá khó coi, trong phân đà Thiên Tội mặc dù hắn không phải Ngoại Cương nhưng là người có tư lịch già đời nhất.

Trước đây Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy thực lực mạnh nhất còn không nói kiểu đó với hắn, về sau Sở Hưu danh tiếng lớn nhất cũng không nói năng với hắn như thế, nhưng giọng điệu võ giả trước mặt đã gần như khiển trách.

Sở Hưu như không thấy võ giả kia mà nhìn về phía Quỷ Thủ Vương hỏi: “Hắn là ai?”

Quỷ Thủ Vương cũng không nhìn võ giả kia thản nhiên nói: “Đệ tử bị đuổi của Ba Sơn Kiếm Phái, Thanh Điện Kiếm - Trần Kiệu. Sau khi ngươi rời phân đà Thiên Tội ba tháng hắn được đà chủ đại nhân dẫn vào phân đà Thiên Tội, rất được đà chủ đại nhân coi trọng.”

Hai chữ ‘coi trọng’ Quỷ Thủ Vương nhấn mạnh, rõ ràng khinh thường tên Trần Kiệu này.

Lúc mới gia nhập phân đà Thiên Tội đối phương còn khá khiêm tốn, bất quá chẳng bao lâu sau đã lộ mặt là kẻ cuồng ngạo bá đạo.

Dĩ vãng trong phân đà Thiên Tội chỉ mình Đường Nha tính khí cổ quái nhưng cũng không ỷ thực lực ức hiếp người khác, Nhạn Bất Quy càng như vậy, thậm chí bình thường còn chẳng buồn nói năng gì.

Còn tính cách Sở Hưu trước nay đều là người kính ta một thước ta kính người một trượng. Quỷ Thủ Vương không cậy già lên mặt,Hỏa Nô cùng Lang Vương hay các sát thủ không danh hiệu khác cũng khá tôn kinh y, y cũng chẳng hơi đâu ra vẻ cao thủ cường giả gì.

Nhưng Trần Kiệu này lại khác, xuất thân từ đại tông môn uy tín lâu năm như Ba Sơn Kiếm Phái, quan niệm cấp bậc quá nghiêm trọng. Ngày thường hắn còn hô tới quát lui với lão nhân quản lý việc vặt trong phân đà như Quỷ Thủ Vương, càng không để những võ giả thực lực yếu hơn hắn như Hỏa Nô Lang Vương trong mắt.

Đương nhiên nếu Trần Kiệu chỉ ngang tàng bá đạo, đương nhiên không thể sống trong phân đà Thiên Tội tới giờ, tự có người giáo huấn hắn.



Ưu thế lớn nhất của tên Trần Kiệu này là biết thời biết thế, thường xuyên nịnh bợ Thiên Tội đà chủ.

Trong quá khứ ở phân đà Thiên Tội không có loại người như vậy, Quỷ Thủ Vương chỉ khéo đưa đẩy, Hỏa Nô cùng Lang Vương chỉ nghe lệnh đà chủ chứ không chủ động nịnh bợ.

Về phần Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy, hai vị này càng không cần bàn tới, khéo còn không biết nịnh bợ là gì.

Thiên Tội đà chủ cũng là người, đương nhiên cũng thích nghe lời nịnh nọt.

Trước kia bọn Đường Nha có thực lực, chỉ cần nghe lời, hắn cũng chẳng cần gì nhiều hơn.

Còn giờ Trần Kiệu dù sao cũng xuất thân Ba Sơn Kiếm Phái, cũng có thực lực lại biết nịnh nọt, địa vị trong lòng Thiên Tội đà chủ đương nhiên cũng vượt lên người trước.

Bên kia Trần Kiệu nghe vẻ khinh thường trong giọng điệu Quỷ Thủ Vương cùng thái độ lơ đễnh của bọn Đường Nha, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tên Sở Hưu trước mặt chỉ là phản đồ của Thanh Long Hội, kết quả giờ có vẻ trong mắt bọn họ địa vị của mình thậm chí không bằng loại phản đồ như vậy.

Trần Kiệu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rút thanh trường kiếm lưỡi xanh ra, chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Im ngay cho ta! Các ngươi chuyện trò vui vẻ cùng tên phản đồ này là có ý gì? Đà chủ đại nhân tốn cả nửa năm mới nắm được tung tích của hắn, giờ mà thả hắn đi, các ngươi chịu nổi trách nhiệm đó sao?”

Từ lúc đến đây Trần Kiệu đã ôm địch ý rất lớn đối với Sở Hưu, không phải do hắn trung thành với Thiên Tội đà chủ đến đâu mà do ghen ghét.

Mặc dù khi hắn gia nhập Thanh Long Hội, Sở Hưu đã phản bội bỏ trốn nhưng trong Thanh Long Hội các sát thủ khác vẫn sẽ nói khi Sở Hưu còn trong hội thanh danh lớn bao nhiêu, uy phong đến mức nào, còn không nóng nảy, không như Trần Kiệu vân vân. Thường xuyên lôi hắn ra so sánh với Sở Hưu.

Nhiều lần như vậy đương nhiên Trần Kiệu sẽ có tâm lý ghen ghét không phục Sở Hưu, thậm chí là oán hận.

Đặc biệt là hôm nay, vừa vào cửa bọn Quỷ Thủ Vương đã lộ vẻ xa cách, cứ như Sở Hưu mới là đồng bọn của họ còn hắn mới là người ngoài.

Đương nhiên trên thực tế cũng là như vậy.

Biểu hiện của Sở Hưu tại Thanh Long Hội ngày trước rõ như ban ngày, mọi người ở đây đều từng chấp hành nhiệm vụ cùng hắn. Trận chiến ở Diêu gia trang ngay trước mặt cường giả các phái giết chết đám người Diêu Nam Khiêm, diệt môn Diêu gia trang. Từ đó trở đi phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội cũng xuất hiện trong tầm mắt võ lâm Yến Đông, đây đều là công tích thật sự.

Trần Kiệu ngươi chỉ là một kẻ phách lối cuồng vọng, dựa vào cái gì? Chỉ bằng lời nịnh nọt của ngươi? Đây quả thực là coi thường, đám người cũ của Thanh Long Hội coi thường tên người mới Thanh Long Hội này.

Bị Trần Kiệu cầm kiếm chỉ thẳng vào, Sở Hưu đột nhiên cười lạnh một tiếng, một khắc sau y trực tiếp xuất thủ, tay niết Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh xuống, Kim Cương Vô Song, Trấn Thế Hàng Ma!

Ngay lúc Sở Hưu xuất thủ, bọn Quỷ Thủ Vương đều vô cùng ăn ý lui lại một bước, không ai để ý tới Trần Kiệu ngược lại mang vẻ tò mò nhìn Sở Hưu xuất thủ.

Trước đó bọn họ cũng từng hợp tác, coi như hiểu rõ thực lực Sở Hưu.

Kết quả giờ Sở Hưu thi triển thức ấn pháp này bọn họ lại chưa từng thấy. Hơn nữa uy năng cũng lớn tới kinh người, ở đây ngoại trừ Nhạn Bất Quy khi ra tay cũng vô cùng cuồng bạo, không ai dám ngăn cản ấn pháp này của Sở Hưu.



Lúc này Trần Kiệu kia cũng giống như vậy, trong lúc kinh hãi hắn chỉ có thể chém thanh trường kiếm màu xanh của mình ra, lập tức một luồng kiếm mang màu xanh mang theo tia điện ầm ầm đánh tới, chỉ trong chớp mắt đã chém ra hơn trăm kiếm, trực tiếp bày một tấm lưới điện bằng kiếm mang dưới Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.

Trần Kiệu cũng tu luyện Tử Điện Thanh Quang Kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái, hơn nữa thực lực còn không yếu.

Dù sao cũng xuất thân một trong Thất Tông Bát Phái, cho dù là đệ tử thực lực yếu trong môn phái thật ra cũng chẳng yếu đến đâu.

Huống hồ nếu Trần Kiệu này thật sự kém cỏi, Thiên Tội đà chủ đã chẳng thu nhận hắn vào Thanh Long Hội.

Dù sao mặc dù Thiên Tội đà chủ hơi nhỏ mọn nhưng yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, những người được hắn để ý thu nhận vào phân đà đều là người nổi bật.

Chỉ tiếc giờ Trần Kiệu lại gặp phải Sở Hưu, một Sở Hưu vừa xuất quan thực lực đại tiến!

Cương khí màu vàng kim bùng lên trên ấn pháp tôn lên thân hình áo đen của Sở Hưu khiến y trở nên thánh khiết như Hàng Ma Kim Cương chân chính của Phật môn.

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, Đại Kim Cương Luân Ấn cương mãnh vô song của Sở Hưu trực tiếp đánh nát lưới điện bằng kiếm mang của Trần Kiệu. Một luồng đại lực đánh tới, Trần Kiệu thiếu chút nữa không giữ nổi trường kiếm trong tay, thân hình lui lại phía sau vài bước mỗi bước chân đều khiến mặt đất nứt toác, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản lực đạo. Có điều lúc này một tia máu tươi lại chảy ra từ khóe miệng hắn.

Trần Kiệu nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Trong phân đà Thiên Tội hắn thường xuyên nghe thấy đủ loại lời đồn về Sở Hưu. Khi đó Trần Kiệu đương nhiên không phục, đối phương có mạnh đến đâu đi nữa cũng chỉ là Nội Cương cảnh.

Kết quả giờ giao thủ đối phương không chỉ lên tới Ngoại Cương cảnh, thực lực còn kinh khủng hơn so với người bước vào Ngoại Cương cảnh mấy năm như mình, không ngờ bản thân không tiếp nổi một chiêu của hắn!

Không riêng gì Trần Kiệu, lúc này ngay bọn Đường Nha nhìn Sở Hưu cũng đầy kinh ngạc, rõ ràng họ cũng không ngờ Sở Hưu đã mạnh tới mức này.

Quỷ Thủ Vương sợ hãi than: “Đây là lực lượng ngươi có sau khi cướp được Huyết Ngọc Linh Lung, luyện hóa nó à?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi mà, lúc trước ta vốn không muốn cướp đoạt gì cả, ta tự biết mình có bao cân lượng chứ. Nếu kế hoạch của Thiên Tội đà chủ bình thường ta đã chẳng có cơ hội cướp lấy Huyết Ngọc Linh Lung.

Chỉ tiếc kế hoạch cướp Huyết Ngọc Linh Lung đó vốn chỉ là một cái bẫy, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện hay sao?”

Nói xong Sở Hưu liền thuật lại chân tướng chuyện này.

Nhìn đám người, Sở Hưu thản nhiên nói: “Mọi người từng là đồng bọn, ta cũng không muốn trở mặt động thủ với các ngươi. Nhưng Thiên Tội đà chủ vì tư dục bản thân mà lừa ta làm tấm khiên thu hút hỏa lực. Đương nhiên ta không muốn chết, vậy chỉ có thể phản bội Thanh Long Hội.

Chư vị, chuyện này nếu xảy ra trên người các ngươi, các ngươi sẽ lựa chọn ra sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều lộ thần sắc khác nhau, tất cả đều im lặng không nói. Đặc biệt là Đường Nha, gương mặt hắn không chút biểu cảm,chỉ nhìn Sở Hưu một lúc lâu.

Đường Nha là người thông minh, ban đầu Thiên Tội đà chủ đã phân vân lựa chọn giữa hắn và Sở Hưu cho nên Đường Nha cũng khá mẫn cảm với chuyện này, âm thầm dò la tin tức, cũng đoán được sơ qua chân tướng sự tình.

Trước đó lúc truy tung Sở Hưu, hắn cố ý để lộ khí tức cùng phi tiêu nhắc nhở Sở Hưu cũng có nguyên nhân là vì vậy. Dù sao nếu không có Sở Hưu, người bị coi như tốt thí lúc đó chính là hắn.