Kì Tài Giáo Chủ

Chương 155: Nghi Kỵ



Bình tâm tĩnh khí xem xét lại, Đỗ Quảng Trọng vẫn tương đối tôn kính Sở Nguyên Thăng. Thế nhưng tôn kính này không bắt nguồn từ Sở Nguyên Thăng mà bắt nguồn từ phụ thân hắn, Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca.

Khi Đỗ Quảng Trọng vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường, Sở Cuồng Ca còn tại vị. Nhân cách mị lực của vị Sở cự hiệp kia quả thật hết sức cao đẹp, cho dù loại tiểu bộ khoái không có tư cách tiếp xúc với Sở Cuồng Ca như Đỗ Quảng Trọng cũng sinh lòng kính ngưỡng. Trong lòng hắn Quan Trung Hình Đường khi đó mới là thời kỳ đỉnh phong.

Hiện giờ Sở Cuồng Ca đã chết, di trạch của hắn đã chuyển tới người Sở Nguyên Thăng, Đỗ Quảng Trọng vẫn rất tôn kính nhưng không được đến mức như Sở Cuồng Ca.

Cũng tỷ như nói giờ nếu Sở Nguyên Thăng bảo hắn nghe lệnh Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng đương nhiên sẽ đáp ứng, nhưng có làm theo thật không lại là ẩn số.

Vốn Sở Nguyên Thăng còn tưởng Sở Hưu có chuyện gì cần nhờ, kết quả Sở Hưu chỉ cùng Đỗ Quảng Trọng tới ăn một bữa rồi đi, khiến Đỗ Quảng Trọng cũng không hiểu nổi rốt cuộc Sở Hưu có ý gì.

Nhưng Sở Hưu lại biết, chuyện y dẫn Đỗ Quảng Trọng qua lại trong Quan Trung Thành chắc chắn sẽ có người truyền tin cho Ngũ Tư Bình.

Đối phương dẫu sao cũng là kẻ lõi đời làm việc tại Quan Trung Hình Đường hơn mười năm, chắc chắn có không ít quan hệ.

Sở Hưu đoán không sai, sau khi Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng rời khỏi Quan Trung Thành, lập tức có một võ giả trung niên viết hết những việc hai người làm trong thành, truyền tới đường khẩu tuần sát sứ.

Người này cũng giống như Ngũ Tư Bình ngày xưa, xuất thân trộm cướp giang hồ.

Chỉ có điều Ngũ Tư Bình là bị Quan Trung Hình Đường bắt lấy mới bị ép đầu hàng, còn hắn lại do chuyện Ngũ Tư Bình mà được dẫn dắt, lựa chọn chủ động gia nhập Quan Trung Hình Đường tẩy trắng. Cho nên hai người cũng trở thành hảo hữu.

Thiên phú thực lực của hắn tốt hơn Ngũ Tư Bình một chút,được Tập Hình Ti lựa chọn, gia nhập trong Tập Hình Ti. Còn Ngũ Tư Bình lại phải làm từ tiểu bộ khoái bình thường làm lên.

Quan hệ của hai người cũng không tệ, mỗi lần Ngũ Tư Bình tới Quan Trung Thành, hai người đều tụ họp một phen, cho nên chuyện đơn giản như lợi dụng chức quyền truyền tin này, hắn cũng không từ chối.

Hắn cũng biết tình hình bên Ngũ Tư Bình, biết người bằng hữu này tính cách kiêu ngạo không chịu cúi đầu, dã tâm lại cực lớn, vị tuần sát sứ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh trước kia còn chẳng trấn áp được đối phương chớ nói chi vị tuần sát sứ Ngoại Cương cảnh hiện tại.

Có điều hắn cũng tình cờ nghe được tin về Sở Hưu khi những người khác nói chuyện.

Mặc dù Long Hổ Bảng truyền khắp giang hồ nhưng những võ giả không còn trẻ tuổi như hắn lại chẳng mấy để ý. Vả lại trên Long Hổ Bảng Sở Hưu không phải trong nhóm nổi danh nhất cho nên khi biết thân phận Sở Hưu hắn cũng sửng sốt. Thật không ngờ địa vị đối phương lại chẳng nhỏ, là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, chẳng trách đối phương vừa gia nhập Hình Đường đã được phong cho làm tuần sát sứ.

Ngũ Tư Bình chắc còn chưa biết thân phận Sở Hưu cho nên hắn cũng muốn khuyên Ngũ Tư Bình cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng coi Sở Hưu như võ giả Ngoại Cương cảnh trẻ tuổi bình thường. Đối phương không phải dựa vào quan hệ với Sở Nguyên Thăng mà ngồi lên vị trí hiện tại.

Cho nên hắn lại viết tin, chuẩn bị truyền cho Ngũ Tư Bình. Nào ngờ trận văn trên trận pháp lóe sáng một cái rồi đột nhiên tắt rụi.

“Bị hỏng à?” Võ giả này cau mày, hắn cũng không mấy lo lắng, chỉ thu lại phong thư có viết thân phận chân chính của Sở Hưu, ra ngoài tìm trận pháp sư của Quan Trung Hình Đường sửa chữa.

Trận pháp truyền tin được sử dụng thường xuyên cho nên có hỏng cũng không phải việc lớn gì, tìm trận pháp sư tới sửa là được. Chỉ có điều thời gian sửa chữa hơi lâu, mấy ngày đã là nhanh, có khi phải mất cả tháng.

Nhưng cũng không quan trọng, dù sao trong Quan Trung Hình Đường không phải chỉ có một trận pháp truyền tin như vậy.

Chỉ có điều mỗi trận pháp truyền tin kia là có thể sử dụng thoải mái, những cái khác hắn không dùng được. Cho nên phong thư này tạm thời không thể đưa đến tay Ngũ Tư Bình.

Lúc này ở Quan Tây, trong đường khẩu tuần sát sứ dưới tướng Sở Hưu.

Ngũ Tư Bình cầm tin tức Quan Trung Thành truyền lại, sắc mặt âm trầm gọi hai người Lưu Hữu Thành cùng Tần Phương tới, ném bức thư tới trước mặt bọn họ, hừ lạnh nói: “Các ngươi xem đi, tên Đỗ Quảng Trọng kia đã triệt để đầu nhập vào Sở Hưu rồi!



Sở Hưu tự dẫn hắn tới gặp Sở Nguyên Thăng, chắc hẳn dùng điểm này dụ hắn đứng về phía mình, mà tên ngu ngốc kia lại còn đáp ứng nữa!

Lưu Hữu Thành cùng Tần Phương cùng cau mày, lần này bọn họ không tiếp tục hoài nghi nữa.

Bọn họ đều quen biết Đỗ Quảng Trọng đã hơn mười năm, biết bình thường người này kính trọng nhất là đường chủ Quan Trung Hình Đường trước đây, Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca.

Giờ nếu Sở Hưu lợi dụng Sở Nguyên Thăng để Đỗ Quảng Trọng gia nhập dưới trướng mình cũng rất có khả năng.

Vấn đề mấu chốt nhất là liệu Đỗ Quảng Trọng có nói sạch những gì bọn họ đã làm lúc trước ra không?

Ngũ Tư Bình thần sắc lạnh lùng nói: “Không quản được nhiều đến vậy, nếu chuyện kia lộ ra chúng ta đều gặp phiền toái lớn!”

“Vậy ngươi định xử lý ra sao?” Lưu Thành Lễ hỏi.

Ngũ Tư Bình không trả lời hắn, chỉ nói: “Đừng quên chúng ta đã đốt sổ sách rồi, chuyện lúc trước không lưu lại chứng cứ.”

Tần Phương sắc mặt âm trầm nói: “Đúng là không có chứng cứ nhưng bản thân Đỗ Quảng Trọng đã là nhân chứng rồi! Hắn biết hết những thứ ghi trên sổ sách, đến lúc đó vừa thẩm tra vừa đối chiếu, muốn tra ra cũng rất đơn giản.”

Võ giả có tinh thần lực cường đại, trí nhớ đương nhiên cũng tốt hơn người bình thường nhiều, muốn nhớ hết một quyển sổ ghi chép căn bản không thành vấn đề.

Trên thực tế hắn làm như vậy cũng chỉ để đề phòng bất trắc, trực tiếp đốt sạch toàn bộ số sổ sách.

Ánh mắt Sở Nguyên Thăng lộ ra sát khí: “Vật chứng đã bị chúng ta đốt sạch, nếu nhân chứng cũng bị chúng ta giết há chẳng phải không còn chứng cứ rồi sao?”

“Ngũ Tư Bình! Ngươi điên rồi phải không?”

Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trực tiếp dứng dậy, ánh mắt kinh hãi.

Ý tứ của Ngũ Tư Bình rất rõ ràng, hắn muốn giết Đỗ Quảng Trọng!

Trong Quan Trung Hình Đường có nội đấu, tứ đại chưởng hình quan đều có cạnh tranh, còn dưới trướng Ngụy Cửu Đoan có nhiều tuần sát sứ như vậy đương nhiên cũng có cạnh tranh, tranh công tranh quyền, tranh tài nguyên.

Quan trọng là cho dù có nội đấu thế nào cũng chỉ có mức độ thôi. Tự tiện giết đồng liêu là tối kỵ trong Quan Trung Hình Đường!

Cho dù bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường phạm phải sai lầm cũng phải bắt giữ áp tải về phân đường hoặc tổng bộ Quan Trung Hình Đường, định tội xong mới được xử trí, không được phép tùy tiện giết chóc chứ nói chi vô duyên vô cớ giết chết một đồng liêu.

Ngũ Tư Bình ngẩn đầu lên, thần sắc âm trầm nói: “Ta không điên! Chẳng qua đây là biện pháp giải quyết tốt nhất thôi.

Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chết thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết ẩn tình hay sao?

Giết người mà thôi, có gì lạ đâu. Chúng ta đều là bộ đầu giang hồ, bố trí một hiện trường giết người hoàn hảo không chút dấu vết có gì khó đâu?

Hai người các ngươi nhát gan không dám làm thì cứ giao cho ta. Ta đã sớm ngứa mắt với lão gìa Đỗ Quảng Trọng kia rồi!”

Nói xong Ngũ Tư Bình trực tiếp quay người bỏ đi, để lại Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương phía sau liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ bất đắc dĩ. Bọn họ không ngăn nổi Ngũ Tư Bình.



Ngày xưa Ngũ Tư Bình chính là trộm cướp trên giang hồ, kẻ trộm có thành thần trộm hay không hoặc là dựa vào kỹ thuật, hoặc là dựa vào bạo lực.

Trên giang hồ đa số giặp cướp chỉ chặn đường đội buôn, còn loại trộm cướp độc hành như Ngũ Tư Bình lại tìm cơ hội giết người cướp của. Thậm chí nếu có cơ hội chuyện diệt môn hắn cũng từng làm.

Sau này hắn bị Quan Trung Hình Đường bắt được, cũng thu liễm hung tính không ít. Có điều giờ xem ra bên trong Ngũ Tư Bình kia vẫn chỉ là tên Ngũ Tư Bình ngày trước, điên cuồng, tàn nhẫn!

Trên đường trở về Đỗ Quảng Trọng khá thất vọng mất mát. Không phải vì Sở Hưu mà bởi vì Sở Nguyên Thăng.

Lúc còn trẻ hắn đã coi Sở Cuồng Ca như thần tượng, hy vọng mình có thể trở thành người như Sở Cuồng Ca. Thậm chí trong lòng hắn Sở cự hiệp chẳng khác nào thần linh.

Kết quả sau này tuổi tác dần lớn, hắn cũng biết trong giang hồ đầy những chém giết lợi ích này, có được một Sở Cuồng Ca đã là may mắn rất lớn cho thiên hạ rồi.

Vị Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng này mặc dù kế thừa di trạch của Sở Cuồng Ca nhưng theo Đỗ Quảng Trọng lại quá bình thường. Thậm chí bình thường tới mức hắn không thấy được cái bóng của Sở Cuồng Ca trên người Sở Nguyên Thăng.

Sở Hưu đi bên cạnh hỏi: “Sao vậy? Thấy Sở Nguyên Thăng không kế thừa được y bát của Sở cự hiệp nên ngươi thấy thất vọng à?”

Đỗ Quảng Trọng vội vàng nói: “Ta đâu có tư cách gì mà thất vọng.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Thật ra cũng bình thường thôi. Mỗi người đều khác nhau, cho dù Sở Nguyên Thăng là con trai Sở cự hiệp cũng vậy thôi.

Trên giang hồ này có rất nhiều kẻ cần người như Sở cự hiệp, nhưng cũng có rất nhiều kẻ không muốn người như Sở cự hiệp xuất hiện.

Nếu Sở Nguyên Thăng giống phụ thân mình, vậy hắn đã chẳng sống được tới hiện tại. Cho dù có Quan Trung Hình Đường che chở cũng vậy thôi.”

Đỗ Quảng Trọng cảm khái, nhưng không đợi hắn cảm khái xong Sở Hưu đã nói: “Đỗ bộ đầu, thật ra bây giờ ngươi nên lo cho chính ngươi trước đi. Trước đó ngươi với ba người Ngũ Tư Bình chỉ có vết rạn nhưng giờ vết rạn đó cũng sắp vỡ nát ra rồi.

Ta không biết các ngươi có ước định gì cho nên ta cũng rất tò mò. Sau khi các ngươi phân liệt, Ngũ Tư Bình sẽ đối phó ngươi ra sao.”

Đỗ Quảng Trọng nghe vậy biến sắc, vội vàng hỏi lại: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu cười cười nói: “Đỗ bộ đầu, nghĩ lại những chuyện ngươi làm khi đến Quan Trung Thành đi.”

Đỗ Quảng Trọng sắc mặt mờ mịt, hắn làm cái gì? Hình như hắn chẳng làm gì cả.

Vả lại dọc đường Sở Hưu cũng chẳng lôi kéo gì hắn. Huống hồ hắn cũng đã bị bọn Ngũ Tư Bình hiểu lầm là được Sở Hưu lôi kéo rồi, cho dù Sở Hưu thật sự lôi kéo hay uy hiếp hắn, hắn cũng đã chuẩn bị để trả lời qua loa cho xong chuyện. Nhưng vấn đề là Sở Hưu lại không nói gì.

Thấy bộ dáng này của Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu không khỏi lắc đầu nói: “Đỗ bộ đầu, ngươi là người quá ngay thẳng. Ngay thẳng tới mức ta cũng ngại tính kế.

Ngươi không làm gì, nhưng trong mắt bọn Ngũ Tư Bình ngươi lại làm rất nhiều việc.

Một khi hạt giống nghi kỵ nảy mầm sẽ khiến người ta liên tưởng tới rất nhiều chuyện.”

Sở Hưu vừa nói vậy, sắc mặt Đỗ Quảng Trọng lập tức trắng bệch.

Hắn ngã cùng một chỗ tới hai lần, lúc này Đỗ Quảng Trọng đã khóc không ra nước mắt.