Người quản lý đội buôn từ nhị công tử Sở Hưu đổi thành tứ công tử Sở Thương, chuyện này khiến người của Sở gia đều kinh ngạc không thôi, có điều sau đó đám người cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Toàn bộ Sở gia ai mà không biết lão gia thiên vị nhất chính là tứ công tử, có điều nội bộ người của đội buôn vẫn cảm thấy khó chịu.
Mặc dù Sở Hưu chỉ quản lý đội buôn một thời gian ngắn nhưng trên thực tế trong đội buôn y vẫn rất có uy vọng.
Những quản sự đối nghịch cùng Sở Hưu đều đã bị y xử lý, những người còn lại suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần đãi ngộ đầy đủ, họ đã thỏa mãn lắm rồi.
Sở Hưu khen thưởng họ nhiều hơn lúc trước, hơn nữa sau khi Sở Hưu không đi cùng đội buôn nữa bèn đề bạt vài quản sự, những người này cũng cực kỳ tự do, chỉ cần bọn họ không lén lút giở trò, Sở Hưu cũng chẳng làm khó dễ gì họ.
Giờ đột nhiên đổi thành người khác quản lý, việc này khiến bọn họ không kịp thích ứng.
Lúc này người trong đội buôn đang nghỉ ngơi ở một tiểu viện, một hạ nhân dáng vẻ hơi xấu xí tiến đến trước mặt một nam tử mặc quần ngắn hỏi: “Lưu ca, nghe nói sau này đội buôn chúng ta do tứ công tử quản lý, ngươi thấy sao?”
Lưu ca này tên đầy đủ là Lưu Hữu Thành, lúc trước khi Sở Hưu tiếp quản đội buôn, tên này là người đầu tiên nhảy ra phản đối Sở Hưu, nhưng nghe đến đãi ngộ của đội buôn tăng lên hắn cũng là kẻ đầu tiên quy hàng.
Mặc dù hành xử hai mặt như vậy, có điều hắn làm việc cũng rất cơ trí, cho nên được Sở Hưu đề bạt thành quản sự đội buôn.
Hắn cũng là người lão luyện trong đội buôn, quan hệ với những người khác không tệ, không lên mặt đắc ý vì đột nhiên lên chức.
Nghe tên hạ nhân kia hỏi như vậy, Lưu Hữu Thành lắc đầu nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện mấy vị công tử chẳng lẽ ngươi còn không rõ ư?
Nhị công tử đối xử với chúng ta không tệ, nhưng chẳng lẽ chúng ta đối nghịch được với tứ công tử à? Cứ làm việc thành thật thôi, đừng nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy.”
Ngay lúc hắn nói xong câu đó, cánh cửa tiểu viện bật mở, Sở Thương dẫn tùy tùng bước vào.
Sau lưng hắn là một người khoảng bốn mươi tuổi, mặc y phục võ sĩ màu lam, lưng đeo trường kiếm, gương mặt lạnh lùng.
Hắn chính là môn khách của Sở gia, Lâm Khiêm, địa vị trong Sở gia rất cao, thậm chí có thể nói cao hơn một số trưởng lão Sở gia.
Một số trưởng lão Sở gia mặc dù cũng tới Cảnh giới Ngưng Huyết nhưng tuổi đã rất cao, không thể ra tay, chẳng qua bọn họ là trưởng bối của Sở Tông Quang nên mới ngồi được lên vị trí trưởng lão.
Mà Lâm Khiêm này lại bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết ngay khi tráng niên, nghe nói xuất thân môn phái nhỏ, thời gian trước hành tẩu giang hồ lại được Sở gia mời chào, trở thành môn khách của Sở gia, giờ đã ở tại Sở gia vài năm, ngay cả Sở Thương cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng Lâm thúc.
Thấy Sở Thương đi tới, Lưu Hữu Thành cùng hai tên quản sự khác được Sở Hưu đề bạt lập tức bước tới hành lễ: “Ra mắt tứ công tử.”
Sở Thương gật đầu, thản nhiên nói: “Người của đội buôn đều ở đây à?”
Lưu Hữu Thành gật đầu nói: “Thưa công tử, đều ở đây.”
“Vậy thì tốt, bảo mọi người thu xếp một chút, mai lại chuẩn bị xuất phát.”
Lưu Hữu Thành sửng sốt: “Tứ công tử, chúng ta mới về hôm qua, dựa theo quy củ nên nghỉ ngơi ba ngày mới lại đi.”
Sở Thương chau mày nói: “Lần nào về cũng nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi mấy ngày này mỗi tháng có thể tới Yến Quốc thêm một chuyến rồi! Bảo mọi người lập tức chuẩn bị, ngày mai lại lên đường!”
Lưu Hữu Thành cười khổ nói: “Nhưng thưa tứ công tử, chúng tôi là người chứ đâu phải là sắt, con đường trong Thương Mang Sơn rất khó đi, còn có đủ loại rắn rết côn trùng bọ chuột kiến, không nghỉ ngơi một thời gian, mọi người cũng không thể chịu nổi. Cũng bởi vậy, lúc trước nhị công tử mới cho chúng tôi nghỉ ba ngày.”
Nghe Lưu Hữu Thành nhắc tới Sở Hưu, Sở Thương lập tức biến sắc, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng quên giờ người quản lý đội buôn là ta!”
Sở Thương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn cau mày nói: “Ba người các ngươi đều là quản sự?”
Ba người Lưu Hữu Thành gật đầu, cảm thấy không ổn.
Quả nhiên Sở Thương lập tức nói tiếp: “Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là quản sự nữa.”
Nói xong, Sở Thương trực tiếp lệnh cho đám tâm phúc tiếp nhận vị trí quản sự, bất kể bọn họ có kinh nghiệm quản lý đội buôn hay không.
Đám người Lưu Hữu Thành trợn tròn hai mắt chứng kiến mọi việc, cho dù trong lòng bất mãn cũng chỉ có thể kiềm nén.
Lúc này Sở Hưu trở lại trong tiểu viện của mình, Cao Bị thận trọng đi theo phía sau.
Mặc dù Sở Hưu không nói, nhưng Sở gia chỉ lớn như vậy, những lời đồn đại đã sớm loan truyền.
Nhị công tử bị mất đội buôn, đoán chừng giờ đã tức tới muốn giết người?
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nói: “Trong khách sạn với quán rượu dưới tay Sở Thương có người của hắn không?”
Cao Bị sửng sốt một hồi rồi nói: “Hình như không, khách sạn với quán rượu đều là việc làm ăn lâu dài, có là ai tới quản lý cũng vậy thôi, cho nên chưởng quỹ trong khách sạn và quán rượu đều là người làm lâu năm tại Sở gia, tứ công tử chỉ phụ trách thu tiền chứ không nhúng tay vào công việc của nơi đó.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đi chuẩn bị đi, dọn khỏi gia tộc, nghe nói hậu viện quán rượu Sở gia ta khá lớn, chuyển tới đó đi.”
Cao Bị sửng sốt một hồi, có điều hắn cũng không để ý, còn tưởng rằng Sở Hưu ghét bỏ tiểu viện của Sở gia quá đơn sơ.
Trên thực tế chuyện này rất bình thường, ngoại trừ Sở Thương tuổi tác nhỏ nhất, Sở Khai cùng Sở Sinh đều ở trạch viện riêng của mình bên ngoài, dẫu sao bọn họ cũng là người trưởng thành, có một số việc không tiện làm trong phủ, sống bên ngoài mới thoải mái hơn.
Đến sáng hôm sau, cửa chính của Sở gia cực kỳ náo nhiệt, một là Sở Thương dẫn đội buôn chuẩn bị lên đường, một bên khác lại là Sở Hưu cho người chuyển đồ của y ra khỏi Sở gia, hai bên vừa vặn chạm mặt.
Sở Thương thân mặc võ phục, hông đeo trường kiếm, cưỡi một con ngựa Truy Phong đỏ sẫm của Bắc Địa, trông không giống người quản lý đội buôn, ngược lại như tên công tử chuẩn bị xông xáo giang hồ.
Lúc này ánh mắt hắn nhìn Sở Hưu có vẻ cực kỳ đắc ý, nhưng thực chất ẩn sau vẻ đắc ý đó lại là sự ghen tị đối với Sở Hưu.
Trước đó tại Sở gia hắn là nhỏ nhất, cho dù được sủng ái nhưng do mẫu thân không có chỗ dựa, chỉ có thể cúi đầu ẩn nhẫn.
Nhưng ít nhất so với hắn còn có Sở Hưu kém cỏi hơn, điều này khiến tâm lý Sở Thương được an ủi đôi chút.
Nhưng ai ngờ sau khi Sở Hưu trở về từ khu mỏ Nam Sơn, y như đổi thành người khác, nhanh chóng thành lập uy vọng tại Sở gia, còn Sở Thương vẫn như một người trong suốt, dường như ấn tượng của mọi người về hắn đều chỉ là nhu thuận và được gia chủ ưa thích.
Giờ chỉ một câu nói của hắn đã đoạt luôn thành quả thời gian qua của Sở Hưu. Dù sao hắn cũng còn nhỏ tuổi, có thể ẩn nhẫn trước mặt Sở Tông Quang, nhưng giờ Sở Tông Quang không có ở đây, hắn lại không nhịn được muốn khoe khoang trước mặt Sở Hưu một hồi.
“Nhị ca, huynh từng dẫn dắt đội buôn một lần, cũng coi như có kinh nghiệm, có thể truyền thụ lại cho đệ đệ không?”
Sở Thương thúc ngựa tới trước người Sở Hưu, nhìn từ cao xuống, vẻ mặt trêu ngươi.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Kinh nghiệm? Hôm qua ta đã nói với ngươi rồi, con đường buôn bán gập ghềnh, cẩn thận một chút. Lũ giặc cướp cũng mặc kệ ngươi có phải người của Sở gia hay không. Ra khỏi Thông Châu Phủ, cái danh Sở gia cũng chẳng dễ dùng, tới Thương Mang Sơn sẽ phải thấy máu đấy.”
Lời nói sau cùng, hai mắt Sở Hưu lóe lên sát khí bạo ngược đỏ thẫm, khiến Sở Thương giật mình kêu lên một tiếng, có điều chỉ giây lát sau sát khí kia đã biến mất, những người khác đều không chú ý tới, thậm chí ngay Sở Thương cũng tưởng mình nhìn lầm.
Có điều hắn cũng không dám tới trêu Sở Hưu lần nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đốc thúc đội buôn lên đường.
Những thứ Sở Thương chuyển giao cho Sở Hưu tổng cộng có bốn khách sạn, một quán rượu, thêm vào một cửa hàng binh khí.
Có điều chỗ cửa hàng binh khí Sở Hưu lại chẳng hứng thú, Sở gia chỉ bán những binh khí bình thường, cùng lắm là nhất chuyển, ngoại trừ lượng bạc kiếm được mỗi tháng rất ổn định, còn lại không mấy tác dụng.
Sau khi Sở Hưu chuyển nơi ở tới hậu viện sau quán rượu, Cao Bị cũng mang năm chưởng quỹ dáng vẻ thấp thỏm tới gặp Sở Hưu.
Bọn họ đều chỉ là người bình thường, thậm chí không hiểu chuyện nội bộ Sở gia, giờ đột nhiên đổi người quản lý khiến ai nấy đều cảm thấy bất an.
Thấy dáng vẻ năm chưởng quỹ, Sở Hưu mỉm cười nói: “Các vị xin đừng căng thẳng, chuyện chuyên môn vẫn phải do người chuyên nghiệp xử lý. Sau này khách sạn quán rượu làm việc ra sao cứ làm như vậy, mọi thứ đều không cần thay đổi.”
Có điều giọng điệu Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi: “Có điều, ta còn một việc cần giao cho các ngươi làm.”
Đám chưởng quỹ vội vàng nói: “Xin nghe lệnh nhị công tử.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Thông Châu Phủ chúng ta là châu phủ gần Yến Quốc nhất, cho nên những đội buôn châu phủ khách của Ngụy Quận muốn tới Yến Quốc đại đa số đều phải nghỉ chân trong Thông Châu Phủ chúng ta.
Những người này cũng coi là đối thủ cạnh tranh của đội buôn Sở gia ta, cho nên các ngươi bảo đám tiểu nhị phải linh hoạt một chút, phải ghi chép kỹ càng tin tức nghe được khi bọn họ trò chuyện. Đây đều là tình báo hữu dụng, ngày ngày phải giao lại cho ta.”
Trước đó Sở Hưu đã đáp ứng sẽ cho Hàn Báo tình báo về các đội buôn.
Một tháng nay Sở Hưu cũng thật sự đưa cho Hàn Báo không ít tình báo, có điều những tình báo này đều là do Sở Hưu lệnh cho thủ hạ tới khách sạn nghe ngóng mới thám thính được, như vậy quá tốn sức. Mà hiện giờ để người của khách sạn và quán rượu chủ động thu thập tin tức như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Hơn nữa Sở Hưu cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ điều gì, người trong quán rượu và khách sạn này thật ra không có quan hệ gì với Sở gia. Lúc bình thường thậm chí bọn họ còn không tiếp xúc cùng Sở gia, mỗi tháng chỉ đúng hạn nộp bạc lên là đủ.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, cho nên đám chưởng quỹ đều lập tức đáp ứng, sau khi trò chuyện vài lời khách sáo, Sở Hưu đuổi bọn họ trở về.
Y xoay người lại nói với Cao Bị: “Chuẩn bị một chút, sáng ngài mai tới Thương Mang Sơn với ta.”
Vừa nghe Sở Hưu nói phải tới Thương Mang Sơn, Cao Bị lập tức run rẩy, hắn thật sự rất sợ đám giặc cướp kia.
Có điều sợ thì sợ, hắn vẫn gật đầu, không từ chối.
Cũng như khi Sở Hưu nói với hắn tại Nguyên Bảo Trấn, sống chết có số, giàu sang nhờ trời. Muốn giàu sang chỉ có thể dùng mạng đi đặt cược.
Thời gian gần đây hắn trở thành tâm phúc của Sở Hưu, việc làm không nhiều như trước nhưng bạc nhận được lại không ít, thậm chí hắn còn mua được một căn tiểu viện tại Thông Châu Phủ, đón đệ đệ hắn qua.
Còn trong Sở gia, vì địa vị của Sở Hưu gia tăng, hắn cũng như nước lên thuyền lên, địa vị cũng theo đó tăng lên. Những hạ nhân khi trước coi thường hắn giờ cũng phải gọi một tiếng ‘ca’.
Cũng như lời Sở Hưu, con người không lúc nào thỏa mãn. Cao Bị cho dù là người thành thật, nhưng hắn đã hưởng thụ hết thảy, đương nhiên không muốn lui lại.
Đối với mệnh lệnh của Sở Hưu, dù trong lòng hắn rất kháng cự nhưng lại không dám cự tuyệt, hay nên nói, hắn cũng không muốn cự tuyệt.