Kì Tài Giáo Chủ

Chương 251: Ma Đao Cực Hạn



Đao pháp như A Tỳ Đạo Tam Đao có thể nói là hại mình hại người, rất ít kẻ tu luyện được tới cực hạn.

Nhưng Sở Hưu lại dựa vào Lưu Ly Kim Ti Cổ cùng công pháp Phật môn, lực lượng ý chí y tu luyện được cưỡng ép trấn áp, cuối cùng mới luyện được đao pháp này tới cực hạn, chém ra đao cuối cùng, cũng là chiêu đao mang theo một luồng chân lý võ đạo.

Ngay khi Sở Hưu chém ra đao này, y như thật sự biến thành Minh Thần dưới Địa Ngục, phán quyết tội ác trên thế gian.

Thần không có tình cảm, chỉ là một phần của quy tắc vận hành thiên địa.

Cho nên ngay khi Sở Hưu chém ra đao này, trong đầu y cũng bị lực lượng đó xung kích không còn bất cứ tình cảm nào, chỉ có ma đao trong tay y vẫn chém ra mang theo uy thế vô cùng cường đại.

May là ngay khi Sở Hưu chém ra đao này cũng vận dụng Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân, lại có Lưu Ly Kim Ti Cổ cũng kịp thời tỏa ra một luồng lực lượng trợ giúp Sở Hưu ngăn cản phản phệ của đao cuối cùng này, bằng không lực xung kích của đao này thậm chí sẽ trực tiếp chấn động tâm thần khiến Sở Hưu biến thành người điên!

Chẳng trách trong cốt truyện gốc gần như không ai tu luyện được A Tỳ Đạo Tam Đao tới cực hạn, cho dù có luyện thành cũng hóa thành kẻ điên chỉ biết giết chóc.

Dưới xung kích của ma khí cường đại như vậy, không điên mới gọi là lạ, quả không hổ danh đao pháp tự sát.

Hơn nữa ngay lúc xuất xuất đao chém xuống, ánh mắt quái nhân áo đen dưới lôi đài cũng lộ ra một thần thái kỳ lạ, từ khi Ma đạo suy thoái đến giờ, đã bao lâu rồi hắn chưa từng thấy ma đao kinh khủng như vậy?

Đồng Khai Thái cùng Hạ Hầu Vô Giang ngồi dưới sắc mặt cũng cực kỳ phức tạp.

Đồng Khai Thái lúc trước vẫn luôn có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng lúc này sắc mặt hắn lại cực kỳ nghiêm nghị.

Lần trước giao thủ với Sở Hưu, hắn có thể cảm giác được trong tim Sở Hưu có thứ gì đang thu hút hắn, mặc dù hắn không biết đó là gì nhưng lại rất mê người.

Đồng Khai Thái dám cam đoan chỉ cần mình nuốt được tim Sở Hưu, tu vi chắc chắn sẽ tăng vọt, lợi ích không để đâu cho hết.

Còn giờ chứng kiến nhát đao mà Sở Hưu chém ra, mặc dù vẫn còn ý định nuốt lấy tim Sở Hưu, nhưng giờ hắn đã hoàn toàn từ bỏ ý định động thủ lúc này.

Chỉ với đao đó của Sở Hưu, chỉ sợ hắn còn chưa cầm được tim của Sở Hưu, mạng của mình đã mất trước.

Còn Hạ Hầu Vô Giang cũng cảm giác như vậy, cho dù cách khá xa hắn cũng có thể cảm nhận được lực lượng kinh người trong chiêu đao của Sở Hưu, quan trọng nhất là hắn cảm nhận được khắc chế của chiêu đao đó đối với Hạ Hầu thị bọn họ.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị ảnh hưởng tới tinh thần nguyên thần của đối phương, muốn khắc chế bí pháp loại này ngoại trừ bí pháp cũng về nguyên thần ra còn có võ công hạo nhiên Phật môn cùng võ công Ma đạo tà ác quái dị tới cực hạn như của Sở Hưu.

Thứ trước là hạo nhiên chính khí, Ngự Thần Thuật khó mà ảnh hưởng được, cái sau lại là điên cuồng tới cực hạn, sợ là dùng xong một đao như vậy bản thân Sở Hưu cũng chẳng khống chế được mình, Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ lấy gì ra khống chế?

Tay trái Hạ Hầu Vô Giang vô thức vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc bên tay phải, hắn cũng chẳng để ý chuyện đoạt được hạng nhất Thần Binh Đại Hội hay không. Chẳng qua vừa rồi Sở Hưu ra mặt cho tên rác rưởi Mạc Thiên Lâm, hắn không muốn thấy hảo hữu của Mạc Thiên Lâm đạt được đệ nhất.

Mỗi người dưới đài đều mang tâm tư riêng, nhưng chỉ chớp mắt ngắn ngủi đó giữa trận đã bùng lên một luồng xung kích mãnh liệt!

Ánh đao đen kịt như chém ra từ Địa Ngục, còn nhát kiếm của Thẩm Bạch cũng tạo thành uy thế kinh người.

Hai bên va chạm lập tức tạo thành chấn động kinh thiên, ngay cả lôi đài cũng bắt đầu run rẩy, ánh sáng trên trận pháp lấp lóe không ngừng, như lúc nào cũng có thể nứt toác ra.

Thấy cảnh này, ngay cả Mạc Dã Tử cũng lo lắng lôi đài không chịu đựng nổi bị bọn họ đánh nát.



Dù sao ban đầu Kính Hồ Sơn Trang bọn họ xây dựng lôi đài chỉ dựa theo lực phá hoại của võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Thậm chí sau khi xây xong đệ tử Kính Hồ Sơn Trang còn nghĩ lần này họ làm vậy chắc là hoang phí, cường giả Tam Hoa Tụ Đỉnh trên Long Hổ Bảng chắc sẽ không tới.

Giờ thì hay rồi, không chỉ bốn cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mà còn bộc phát ra sức chiến đấu vượt quá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lôi đài đã sắp không chịu nổi nữa.

Mà ngay lúc Sở Hưu giao thủ với Thẩm Bạch, trận pháp trên lôi đài đã khởi động không ngừng hấp thu khí thế sắc bén do hai người giao thủ dẫn vào trong lò lửa.

Trước đó khi các võ giả giao thủ, quy mô quá nhỏ, thực lực cũng yếu nên không cung cấp được bao nhiêu khí thế sắc bén.

Còn giờ Sở Hưu cùng Thẩm Bạch giao thủ kịch liệt đến vậy, đã vượt qua tất cả những trận đánh trước đó.

Mọi người có thể thấy rõ ngọn lửa trong lò đã hoàn toàn biến thành màu trắng bạc, còn phôi thai lúc trước chỉ là chất lỏng lúc này cũng dần chuyển biến, trở nên vừa giống đao vừa giống kiếm.

Mãi tới lúc này mọi người mới hiểu vì sao người thắng trận trong Thần Binh Đại Hội mới được thần binh tán thành.

Không phải thần binh vừa sinh ra đã có hình dạng mà chỉ có người mạnh nhất mới có thể trao hình dạng cho thần binh. Khí thế sắc bén của những người khác chỉ là chất dinh dưỡng mà thôi.

Lúc này trên lôi đài tiếng nổ cương khí vang lên không ngừng, vô số kiếm cương bay toán loạn, thân hình Thẩm Bạch bất động, quanh người Sở Hưu tràn ngập ma khí nhưng sắc mặt lại tái nhợt tới dọa người.

Một tay kết ấn, Phật quang vàng kim bừng lên, uy năng cường đại của Nội Sư Tử Ấn không ngừng trấn áp ma khí phản phệ trong cơ thể hắn, cuối cùng mới trấn áp ma khí toàn thân, có điều vẫn có máu tươi chảy ra nơi khóe miệng Sở Hưu.

Đây không phải do ma khí phản phệ tạo thành mà là uy năng của Trầm Giang Nhất Kiếm do Thẩm Bạch chém ra quá mạnh. Dù sao đây cũng là kiếm ý cường đại nổi danh của Liễu Công Nguyên trên giang hồ, mặc dù không thuộc về Thẩm Bạch nhưng cho dù Thẩm Bạch chỉ học được một chút thần vận cũng đủ kinh người rồi.

A Tỳ Đạo Tam Đao chém vỡ chiêu kiếm đó nhưng lại không thể chém tan kiếm ý khiến cho nội phủ Sở Hưu chấn động, thụ thương đôi chút.

Thấy Sở Hưu hộc máu như vậy, mọi người xung quanh cũng sửng sốt, lại thấy Thẩm Bạch không hề bị thương, chẳng lẽ trận chiến này là Thẩm Bạch thắng?

Ngay cả Mạc Thiên Lâm cũng lẩm bẩm: “Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông này kinh khủng tới vậy sao? Ngay cả Sở huynh cũng thua dưới tay hắn?”

Mạc Thiên Lâm đã tận mắt chứng kiến Sở Hưu xuất thủ vài lần, có lần nào không phải áp đảo đối phương, kinh thiên động địa?

Thậm chí Mạc Thiên Lâm cũng phải thừa nhận, không riêng cùng cấp hắn không đánh lại Sở Hưu, cho dù tương lai tu vi hắn đuổi kịp Sở Hưu cũng không địch nổi.

Không ngờ trận chiến với Thẩm Bạch lại khiến Sở Hưu thụ thương, thực lực Thẩm Bạch này quả thật quá kinh khủng.

Nhưng đúng lúc này Lạc Phi Hồng bên cạnh lại híp mắt nhìn lôi đài nói: “Còn chưa đánh xong mà, gấp cái nỗi gì? Ai bảo ngươi Sở Hưu thua chắc rồi?”

Lạc Phi Hồng vừa nói xong, Thẩm Bạch trên lôi đài lại nhẹ nhàng nhấc kiếm, chuôi kiếm bảo binh lục chuyển trong tay hắn lại ầm ầm vỡ vụn, rải rác trên lôi đài!

Thẩm Bạch thần sắc ngây ngốc nhìn trường kiếm, ánh mắt không dám tin tưởng.

Lạc Vũ Kiếm, đây là bội kiếm của sư phụ khi còn trẻ, là thanh kiếm Liễu Công Nguyên đã đưa cho khi hắn bái sư, giờ lại vỡ nát?

A Tỳ ma khí nhập thể, chiêu đao của Sở Hưu không chém lên người Thẩm Bạch mà chém lên kiếm trong tay hắn!



Thanh Lạc Vũ Kiếm này là bội kiếm của Liễu Công Nguyên năm xưa, mặc dù không phải thần binh nhưng đã được hắn tôi dưỡng ra một luồng khí tức đặc biệt của riêng mình, thậm chí ngày trước khi Liễu Công Nguyên còn trong thời đỉnh phong thi triển Trầm Giang Nhất Kiếm cũng dùng chính thanh Lạc Vũ Kiếm này.

Hôm nay Thẩm Bạch thi triển được Trầm Giang Nhất Kiếm một phần cũng là nhờ Lạc Vũ Kiếm.

Lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao bộc phát, Sở Hưu nắm chắc ngăn được Trầm Giang Nhất Kiếm nhưng lại không nắm chắc trọng thương được Thẩm Bạch.

Cho nên ngay khi xuất đao, Sở Hưu trực tiếp thay đổi mục tiêu, truyền toàn bộ ma khí A Tỳ vào Lạc Vũ Kiếm của đối phương, một thanh bảo binh lục chuyển truyền thừa trên trăm năm cuối cùng lại vỡ vụn dưới chiêu đao của Sở Hưu.

Một kiếm khách không có kiếm, vậy còn dùng được gì?

Sở Hưu lau máu tươi trên khóe miệng, trực tiếp cầm đao đi về phía Thẩm Bạch.

“Thẩm Bạch, thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, trong số những người trẻ tuổi ta từng gặp, có thể nói ngươi là mạnh nhất.”

Lời nói của Sở Hưu khiến cả Đồng Khai Thái cùng Hạ Hầu Vô Giang bên dưới sắc mặt đen kịt, Sở Hưu đang nói bọn họ không bằng Thẩm Bạch?

Đương nhiên có thể bọn họ mạnh hơn Thẩm Bạch, nhưng Sở Hưu chỉ giao thủ thăm dò với bọn họ, trong lúc thăm dò đương nhiên không thể hiện hết thực lực như vậy đúng là không mạnh bằng Thẩm Bạch.

Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu chém ra, Huyết Luyện Thần Cương đỏ rực chói mắt, mang theo sát khí nồng đậm.

“Nhưng đáng tiếc ngươi chọn sai đối thủ, ngươi đã ẩn nhẫn hơn mười năm, cho dù lần trước ta xuất hiện tại Ngụy Quận ngươi cũng không xuất thủ, vì sao không ẩn tiếp, không nhẫn tiếp?”

Dứt lời đao cương mang theo sát khí nồng đậm đã chém thẳng ra, một đao kia thế tới tuyệt sát, Sở Hưu không hề nương tay.

Thù hận giữa y và Thẩm Bạch đã là không chết không thôi, giờ giết hắn, Sở Hưu không hề cố kỵ.

Về phần Thương Lan Kiếm Tông, Sở Hưu càng không đặt trong mắt.

Một tông môn sắp xuống dốc mà thôi, đợi Liễu Công Nguyên chết đi, Thương Lan Kiếm Tông chắc chắn sẽ bị đá khỏi Thất Tông Bát Phái.

Trong khu vực Ngụy Quận, Thương Lan Kiếm Tông còn có chút thực lực, nhưng đặt lên toàn bộ giang hồ vậy gần như không có gì. Với thực lực của Quan Trung Hình Đường hoàn toàn có thể không để ý tới Thương Lan Kiếm Tông.

Ngay lúc đao cương của Sở Hưu chém xuống, trong mắt Thẩm Bạch đã không còn vẻ tự phụ nữa, chỉ còn không cam lòng!

Rõ ràng thiên phú kinh người nhưng bị giấu trong tông môn khổ tu hơn mười năm mới cho phép ra xông xáo ngoài giang hồ.

Mười năm qua, tất cả mọi thứ Thẩm Bạch đều có thể chịu đựng, đều gắng gượng qua được, đều là để hôm nay dương danh giang hồ, bộc lộ huy hoàng cho Thương Lan Kiếm Tông.

Thực tế ban đầu cũng phát triển theo đúng suy nghĩ của hắn, cùng thế hệ số người lên tới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã là lông phượng sừng lân. Bạch Vô Kỵ khá nổi danh ở Bắc Yên thậm chí không đỡ nổi một chiêu của hắn, lần này vốn hắn nên dương danh thiên hạ.

Nhưng điểm duy nhất Thẩm Bạch tính sai lại là Sở Hưu.

Một kẻ vốn bị hắn coi như đá kê chân giờ lại thành chướng ngại vật!

Đây là chuyện mà cả Liễu Công Nguyên đều không ngờ nổi.