Kì Tài Giáo Chủ

Chương 33: Báo Thù



Lý gia giờ thật sự không dám gây chuyện, bọn họ chỉ sợ Sở gia nhân lúc này hủy diệt Lý gia, thậm chí ngày an táng Lý Chiêu cùng Lý Trung cũng cực kỳ kín tiếng.

Sau hơn mười ngày, bên Sở gia vẫn không có hành động gì, lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.

Trong đại sảnh, Lý Vân cùng Lý Thừa ngồi chính giữa, sắc mặt âm trầm, bầu không khí ngột ngạt căng thẳng.

Lý Chiêu đã chết, Lý Trung cũng đã chết, Sở gia lại coi như không xảy ra chuyện gì, không ra tay với bọn họ chẳng khác nào bố thí, nhưng Lý gia lại không nuốt nổi cơn tức này!

Đúng lúc này, một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi bước vào, hắn đi tới, thận trọng chắp tay với Lý Thừa cùng Lý Vân: “Đại ca, nhị ca.”

Lý Vân cau mày nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Lý Thừa trừng mắt với Lý Vân, gương mặt cố nặn ra một nụ cười nói: “A Trạch, đệ có chuyện gì à?”

Người trẻ tuổi kia cúi đầu nói: “Đại ca, nhị ca. Tam ca đã đi rồi, nhưng Lý gia ta không phải không có người, đệ cũng muốn làm việc cho Lý gia, đệ muốn dẫn dắt đội buôn Lý gia lên đường tới Yến Quốc lần nữa.”

Lý Vân nở nụ cười lạnh, Lý Thừa lại ấm giọng nói: “A Trạch, giờ đệ còn nhỏ tuổi, Lý gia có chúng ta chống đỡ là đủ rồi. Nhiệm vụ của đệ bây giờ là tu luyện, phải tăng cường tu vi lên đệ mới giúp được chúng ta.

Về đi, tu luyện cho tốt, yên tâm đi, Lý gia sẽ không đổ đâu.”

Lý Trạch há to miệng, đang định nói lúc Lý Chiêu mười tám mười chín tuổi cũng đã đẫn dắt đội buôn rồi, có điều lời ra đến miệng rồi hắn lại nuốt xuống, chỉ chắp tay với hai người rồi nói: “Vậy đại ca, nhị ca, đệ xin cáo lui.”

Sau khi Lý Trạch đi khỏi, Lý Vân mới khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Nó là cái thá gì, tưởng tam đệ chết rồi thì thay được chỗ tam đệ chắc? Lý gia tam hổ, cho dù tam đệ không còn cũng làm gì có chỗ cho nó!”

Trong Thông Châu Phủ khi nhắc tới thế hệ trẻ tuổi của Lý gia đều sẽ nói tới bọn Lý Chiêu - Lý gia tam hổ, nhưng trên thực tế gia chủ Lý gia cũng giống Sở Tông Quang, có bốn đứa con trai.

Chỉ có điều ba người Lý Chiêu là anh em cùng mẹ cùng cha, còn Lý Trạch tuổi tác nhỏ nhất lại do tiểu thiếp sinh thành, cho nên từ đầu đã bị ba người bọn họ bài xích.

Lý Thừa trừng mắt với Lý Vân nói: “Đừng nói nhảm nữa, dù thế nào A Trạch cũng là tứ đệ của chúng ta.”

Lý Vân cười lạnh nói: “Đệ không thừa nhận nó là tứ đệ của mình. Tam đệ mới chết được bao lâu, nó đã nhảy ra đòi quyền rồi, tưởng mình là ai cơ chứ!

Đại ca, chỉ sợ huynh luôn coi nó là huynh đệ, nó lại chẳng coi huynh là huynh đệ đâu.”

Lý Thừa khoát tay áo nói: “Không nói chuyện này nữa. Mối thù của tam đệ cùng Trung thúc, ý đệ ra sao?”

Nghe Lý Thừa nói vậy, gương mặt Lý Vân lập tức lộ vẻ dữ tợn nói: “Đương nhiên phải báo thù rồi!”

Lý Thừa trầm giọng nói: “Có điều muốn bào thù cũng không thể trực tiếp ra tay với Sở gia được. Với thực lực hiện tại của Lý gia, nếu báo thù Sở gia không khác gì châu chấu đá xe.”



Lý Vân cau mày nói: “Không động tới Sở gia làm sao động được tới Sở Hưu? Sở Tông Quang đâu thể trơ mắt ra nhìn con trai hắn bị người ta giết được. Đại ca, huynh có kế hoạch gì cứ nói thẳng đi, đệ làm theo là được.”

Trong ba huynh đệ Lý gia, lão đại Lý Thừa là người trầm ổn nhất, Lý Vân tính cách lại hơi nóng nảy, nhưng chính vì vậy Lý Vân trẻ tuổi hơn chút lại có thực lực mạnh hơn Lý Thừa một chút. Phần lớn thời điểm tại Lý gia đều là Lý Thừa bày mưu, Lý Vân chấp hành.

Lý Thừa sắc mặt âm trầm nói: “Không chỉ Lý gia chúng ta muốn giết chết Sở Hưu, người trong nội bộ Sở gia muốn hắn chết còn nhiều hơn. Tam đệ kết thù kết oán với tên Sở Hưu này ra sao? Chẳng phải vì nội đấu của Sở gia à?

Giờ chúng ta muốn tìm Sở Hưu báo thù, vậy con gái Đinh Khai Sơn, vị phu nhân Sở gia kia chắc chắn sẽ rất hứng thú.

Trước mắt Sở Hưu không ở trong đại trạch Sở gia, chỉ cần vị nhị phu nhân Sở gia giúp chúng ta chặn người báo tin trong thời điểm quan trọng nhất, không cho Sở gia biết chúng ta ra tay với Sở Hưu. Dựa vào hai người chúng ta cùng toàn bộ Lý gia, chẳng lẽ không giết được một Sở Hưu?”

Hai mắt Lý Vân lập tức sáng lên, Lý Thừa nói có lý, chỉ cần nhị phu nhân bên Sở gia chịu phối hợp, tập hợp hết lực lượng của Lý gia bọn họ chẳng lẽ còn không đối phó nổi tên Sở Hưu kia?”

Phải biết dưới trướng Sở Hưu tổng cộng chỉ có vài chục người, còn bên Lý gia bọn họ, nếu vận động hết hạ nhân cùng tộc nhân Thối Thể cảnh phải lên tới vài trăm người!

Lý Thừa nói với Lý Vân: “Giờ đệ tới gặp Đinh Khai Sơn, để hắn chuyển lời cho nhị phu nhân Sở gia, hỏi bà ta có đồng ý giúp Lý gia chúng ta trong chuyện này không. Ta dám khẳng định hơn chính phần mười bà ta sẽ đáp ứng.

Ta lại muốn tới Thẩm gia một chuyến, gặp đại quản gia Thẩm Dung của Thẩm gia.”

Lý Vân cau mày nói: “Tới Thẩm gia làm gì?”

Lý Thừa thở dài nói: “Cho dù không có Sở Tông Quang ngăn cản, chúng ta sẽ thuận lợi giết được Sở Hưu. Nhưng Sở Hưu dẫu sao cũng là con trai của Sở Tông Quang, cho dù chỉ vì thể diện Sở Tông Quang cũng không thể để Sở Hưu chết vô ích như vậy được. Cho nên Lý gia chúng ta chắc chắn sẽ bị Sở gia trả thù. Trước mắt trong Thông Châu Phủ này chỉ mình Thẩm gia có thể bảo vệ chúng ta.”

Trầm mặc nửa ngày, Lý Vân mới nói: “Cần trả giá ra sao?”

Lý Thừa cắn răng nói: “Một nửa gia nghiệp của cả Lý gia!”

“Cái gì!?”

Lý Vân đứng bật dậy nói: “Đại ca, huynh điên rồi à?”

Lý Thừa nhắm mắt lại nói: “Lý gia ta giờ đã đến nước này, nếu không ra tay hung ác môt chút, sợ rằng Thẩm Dung sẽ không chịu đáp ứng. Hơn nữa Thẩm Dung này cũng là kẻ tham lam, cò kè mặc cả với hắn chẳng bằng đút một phát cho no đứt đi.

Vị Thẩm đại quản gia này thực lực bình thường, năng lực cũng bình thường, chẳng qua trước kia là lão bộc hầu hạ Thẩm Bạch cùng Thẩm Mặc, địa vị trong Thẩm gia rất cao. Hắn có năng lực bảo vệ Lý gia ta.

Hơn nữa sau khi huynh đưa ra một nửa gia nghiệp, Lý gia cũng không còn tư cách ngồi ngang hàng với Thẩm gia, vừa hay đầu nhập vào Thẩm gia, trở thành gia tộc phụ thuộc, như vậy mới có thể tiếp tục sinh sống trong Thông Châu Phủ này.

Đệ cũng không cần thấy ủy khuất gì, gia tộc nhỏ bình thường cho dù muốn phục thuộc vào Thẩm gia, Thẩm gia chưa chắc đã nhận ấy.”

Lý Vân cũng im lặng không nói gì, ngày xưa khi Lý gia bọn họ cường thịnh nhất thậm chí có thể ngồi ngang hàng với Thẩm gia, kết quả giờ lại thành kẻ phụ thuộc vào Thẩm gia, cảm giác này rất không dễ chịu.

Lý Thừa lại nói: “Được rồi, mọi việc tạm thời quyết định như vậy đã. Giờ đi chuẩn bị đi, chậm lại sinh biến.”



Lý Vân khẽ gật đầu, hai người cùng rời đi, có điều cả hai người bọn họ đều không chú ý, trong góc tối của trạch viện Lý gia, Lý Trạch nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

Lúc này trong quán rượu của Sở gia, Sở Hưu thuê một gian phòng gần cửa sổ, chọn mấy món rượu thịt với Mã Khoát, vừa uống rượu vừa tán gẫu.

Bình thường Sở Hưu không rảnh rỗi như vậy, có điều y vừa bế quan ra, mười ngày qua thậm chí y không thấy ánh mặt trời, giờ cũng cần buông lỏng tâm tình đôi chút.

Lúc này chưởng quỹ quán rượu tự bưng lên một con gà quay bóng loáng bày lên bàn rồi mỉm cười lấy lòng: “Nhị công tử, đây là gà núi sống trong khu dãy núi Liêu Đông ở Bắc Địa, ăn hạt thông uống nước tuyết mà lớn, chất thịt rất ngon, tốc độ rất nhanh, cho dù là thợ săn lão luyện cũng khó lòng săn nổi nên còn được gọi là Phi Long. Có câu trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa. Hai chữ thịt rồng chính là chỉ thịt Phi Long này đây.

Vừa hay hai ngày trước có người của đội buôn Yến Quốc mang tới, tôi cố ý lưu lại cho nhị công tử ngài đấy.”

Mã Khoát đối diện hai mắt sáng lên, trực tiếp lấy tay bứt một cái đùi gà đưa lên miệng gặm, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Không tệ, đúng là cái vị này! Từ khi rời khỏi Bắc Địa đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn.”

Chưởng quỹ quán rượu trừng mắt với Mã Khoát, hắn chưa từng thấy hạ nhân không hiểu quy củ như vậy, nhị công tử còn chưa động đũa, ngươi đã lại ra tay rồi.

Sở Hưu tùy ý phất tay nói: “Được rồi, đi xuống đi, ta nhận tâm ý của ngươi.”

Nghe được Sở Hưu nói vậy, lúc này chưởng quỹ mới vui mừng lui xuống.

Sở Hưu gắp một miếng thịt gà tới miệng nếm thử, hương vị quả thật không tệ, cực kỳ ngon miệng.

Có điều ngay lúc y chuẩn bị thưởng thức món thịt Phi Long này cùng Mã Khoát, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi bước vào, gương mặt mang ý cười nói: “Sở Hưu công tử, ngươi còn tâm tư ở đây ăn uống à? Ngươi có biết mình sắp gặp đại nạn rồi không?”

Nghe người trẻ tuổi kia nói vậy, Mã Khoát vừa nhai đùi gà, vừa lộ thần sắc như cười như không. Còn Sở Hưu lại vỗ vỗ thanh Nhạn Linh Đao trên bàn thản nhiên nói: “Có thực lực, nói chuyện cố lộng huyền hư sẽ là cao thâm. Không có thực lực làm vậy là tự tìm đường chết!”

Dứt lời, trong mắt Sở Hưu lóe lên sát cơ ngang ngược, khiến người trẻ tuổi chưa từng thấy máu này bị hù dọa, không nhịn được lui lại phía sau một bước.

Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ xấu hổ, có điều hắn cũng không giả bộ nữa, chỉ đóng cửa ngồi xuống cạnh Sở Hưu rồi chắp tay với y nói: “Tại hạ, Lý Trạch của Lý gia.”

Sở Hưu nhíu mày: “Chi thứ Lý gia?”

Ánh mắt Lý Trạch lộ vẻ tức giận nói: “Là chi chính! Ta là con thứ tư của Lý gia!”

Sở Hưu vỗ vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra trong Lý gia quả thật có người như vậy.

Có điều Lý Trạch này khiến người ta chẳng mấy cảm giác, người ngoài luôn nói Lý gia tam hổ, đương nhiên không để ý tới tên Lý Trạch này rồi.

Sở Hưu hờ hững gật đầu nói: “Nhớ ra rồi. Nói đi, hôm nay ngươi đến đây làm gì?”

Lý Trạch nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Ta tới chỉ định nói cho Sở Hưu công tử một tin tức. Đại ca và nhị ca ta giờ đang bố trí để giết ngươi!”