Khi Thẩm Dung nói ra những lời này, sắc mặt Sở Hưu hơi cau có nhưng trong lòng đã dấy lên sóng gió ngợp trời.
Cấu kết với giặc cướp tàn sát tộc nhân. Đương nhiên Sở Hưu hiểu tội danh này nặng tới mức nào, đủ để lấy mạng chính y!
Gương mặt Sở Hưu vẫn trấn định như trước, giọng nói lại lạnh lùng đáp: “Thẩm đại quản gia, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung được! Ta không điên, sao lại làm ra những việc điên cuồng như vậy được?”
Thẩm Dung thản nhiên nói: “Đúng vậy, ngươi không điên nhưng những việc Sở Hưu ngươi làm lại điên cuồng tới mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi.”
Nói xong Thẩm Dung chỉ vào hạ nhân sau lưng mình nói: “Vương Nhị, Sở Hưu công tử có vẻ không mấy ấn tượng với ngươi, ngươi nói mấy câu cho Sở Hưu công tử nhớ lại chút nào.”
Tên hạ nhân tên Vương Nhị đứng ra cười hắc hắc nói: “Sở Hưu công tử, ta vẫn nhớ như in cảnh ngươi xuất đao đánh trọng thương Liên lão tam tại nam Thương Mang Sơn đấy.
Lúc trước Mã Khoát động thủ giết người giúp ngươi, ta nhanh chân may mà thoát được một mạng. Giờ thì tốt rồi, ngươi lại dám trắng trợn dẫn Mã Khoát theo bên người, đúng là gan to bằng trời!”
Sở Hưu nhắm mắt lại, rốt cuộc y cũng biết vấn đề ở đâu. Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp, sự trùng hợp rất bất đắc dĩ.
Lúc trước Sở Hưu lựa chọn Mã Khoát tới giúp mình một là vì thực lực Mã Khoát không tệ, can đảm cẩn trọng.
Thứ hai là vì Mã Khoát gần như không xuất thủ tại Bắc Thương Mang Sơn, còn tại Nam Thương Mang Sơn tuy hắn từng ra tay vài lần nhưng đều không để lại người sống.
Lần duy nhất có người biết quan hệ giữa Mã Khoát và Sở Hưu chính là khi Mã Khoát gặp Sở Hưu lần đầu. Sở Hưu thuê Mã Khoát hỗ trợ giết Liên lão tam.
Toán cướp dưới trướng Liên lão tam nhân số đông đảo, cũng có chút công phu, cho nên lúc đó Mã Khoát chỉ đánh tan đám người này, giết một số kẻ chứ không diệt sạch được.
Hơn nữa lúc đó Sở Hưu cũng không suy nghĩ tới điểm này, vì dưới trướng Liên lão tam đều là giặc cướp, không dám vào Thông Châu Phủ.
Thật chẳng ngờ lại còn một kẻ như vậy không chỉ về tới Thông Châu Phủ mà còn gia nhập dưới trướng Thẩm gia, được Thẩm Dung để ý tới, cuối cùng chỉ ra thân phận thật của Mã Khoát.
Tất cả chỉ là trùng hợp, là Sở Hưu không may.
Mở to mắt, Sở Hưu lại ngồi xuống trầm giọng nói: “Cho nên Thẩm quản gia định kiếm tiền bịt miệng từ chỗ ta ư?”
Thấy Sở Hưu nhanh chóng trấn tĩnh như vậy, Thẩm Dung cũng hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi còn nằng nặc không chịu thừa nhận, giờ vừa có chứng cứ xác thực lại ra vẻ đương nhiên như vậy, chỉ riêng tâm chí như vậy đã rất không tệ.
Đương nhiên Thẩm Dung cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, trong đầu y giờ đều là gia sản của Lý gia, nghe vậy hắn chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy. Sở Hưu, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, ngoan ngoãn giao sản nghiệp của Lý gia ra đây. Nếu không chuyện này mà lan truyền ra ngoài, kết cục của ngươi còn bi thảm hơn tên tứ đệ Sở Thương bị ngươi phế bỏ kia nhiều!”
Sở Hưu cau mày nói: “Thẩm quản gia, ngươi làm vậy là quá mức rồi. Ta đã giao hai phần ba sản nghiệp Lý gia lên gia tộc, trong tay ta chỉ có một phần ba, ta lấy đâu ra hai phần ba cho ngươi?”
Thẩm Dung chẳng buồn để ý vung tay cười lạnh nói: “Chuyện này ta mặc kệ, dù sao ta chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình.
Ta cho ngươi mười ngày, mười ngày sau nếu ta vẫn không thấy thứ mình muốn. Kết quả ra sao chắc ngươi cũng biết, đến lúc đó sợ rằng Sở Tông Quang cũng chẳng thể nể nang gì được!”
Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Chuyện này không cách nào thương lượng à?”
Thẩm Dung đứng dậy chỉ chỉ lên vai Sở Hưu, đắc ý nói: “Người khác còn thương lượng được, chỉ mình Sở Hưu ngươi không có tư cách thương lượng. Ngươi chỉ cần nhớ cho rõ một chuyện, điểm yếu của ngươi giờ nằm trong tay ta!”
‘Phốc!’
Một tiếng vang nhỏ vọng tới, gương mặt cười của Thẩm Dung cứng lại, mặt mũi không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào thanh đoản đao của Sở Hưu đã đâm vào ngực hắn từ lúc nào không hay. Hắn khàn giọng nói :”Ta… ta là đại quản gia của Thẩm gia, ngươi lại dám giết ta?”
Sở Hưu không trả lời hắn, chỉ che kín miệng Thẩm quản gia, vặn thanh đoản đao trong tay. Sau khi Thẩm quản gia giãy dụa ngưng thở, y đẩy nhẹ người Thẩm quản gia ngã xuống đất rồi nhìn sang phía Vương Nhị.
Lúc này Vương Nhị đã sợ tới choáng váng, thấy ánh mắt Sở Hưu, hắn vừa định kêu to, nhưng Sở Hưu lại trực tiếp phóng thanh đoản đao ra găm hắn xuống đất
Nhìn hai thi thể trên mặt đất, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Y giết Thẩm quản gia không phải vì Thẩm quản gia chế nhạo mình, y còn không phải người kém cỏi tới mức đó, bị người ta chế nhạo vài câu đã nóng giận mất khôn.
Chuyện khiến Sở Hưu thật sự nổi lên sát khí chính là những lời cuối của Thẩm quản gia, điểm yếu của mình đã nằm trong tay tên Thẩm Dung này!
Tên Thẩm quản gia này vừa mở miệng đã đòi hai phần ba gia sản Lý gia, Sở Hưu có thể lấy ra hai phần ba, tính toán kỹ hơn thì có muốn lấy một phần ba nữa ra cũng được.
Nhưng vấn đề là con người luôn tham lam vô độ. Thẩm quản gia đã nắm thóp Sở Hưu, nếu lần đầu Sở Hưu khuất phục, vậy sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Điểm yếu rơi vào tay đối phương, đương nhiên đối phương muốn nắm thế nào thì nắm.
Chuyện như vậy Sở Hưu tuyệt đối không thể chịu đựng được, cho nên Thẩm Dung này nhất định phải chết!
Lúc này Cao Bị ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh vội vàng đẩy cửa bước vào. Có đều đến lúc hắn thấy thi thể nằm trên mặt đất lại lập tức biến sắc, định hét lên rồi nhanh tay che miệng mình, đóng cửa lại nhỏ giọng kinh hãi nói với Sở Hưu: “Công tử! Sao ngài lại giết người của Thẩm gia?”
Cao Bị thật sự không hiểu, trước đó còn rất tốt, sao chỉ trong chốc lát Sở Hưu lại giết cả hai người của Thẩm gia như vậy?
Sở Hưu không giống người không có lý trí, Lý gia yếu hơn Sở gia, chỉ cần bàn giao tốt bên phía gia tộc, Sở Hưu muốn giết thế nào cũng được.
Nhưng giờ lại là người của Thẩm gia, hơn nữa còn là đại quản gia Thẩm Dung, như vậy là gây ra đại họa rồi!
Sở Hưu rút thanh đoản đao khỏi thi thể, vẩy vẩy máu tươi rổi thản nhiên nói: “Tự bọn chúng muốn chết. Chúng lôi Mã Khoát ra uy hiếp ta, không giết chúng ta sẽ gặp xui xẻo ngay.”
Cao Bị vẻ mặt u sầu nói: ”Công tử, lúc trước tôi vẫn lo lắng chuyện ngài hợp tác với bọn cướp rất không đáng tin. Giờ quả nhiên bị người khác phát hiện, lần này phải làm sao đây. Ngài giết đại quản gia của Thẩm gia, không dễ xử lý như trước đâu.’
Thẩm gia khác hẳn Lý gia, đương nhiên y cũng biết không dễ xử lý, có điều lúc động thủ giết người, Sở Hưu cũng đã nghĩ xong lý do.
Y lấy chứng cứ Lý Thừa viết cho Thẩm Dung từ thi thể hắn, bên trên còn ghi những điều kiện của Thẩm Dung đưa ra cùng hứa hẹn của Lý Thừa.
“Có người tự đem lý do tới cửa, muốn xử lý thật ra cũng đơn giản thôi.”
Sở Hưu nhìn thi thể nói “Thu dọn thi thể một chút, về Sở gia với ta.”
Cao Bị nhìn thi thể trên mặt đất, không còn gì để nói.
Bản lãnh làm việc của công tử rất mạnh, bản lãnh gây chuyện lại càng mạnh.
Sở Hưu trở lại trong Sở gia, lập tức tìm tới Trần quản gia, nhờ hắn mời Sở Tông Quang tới đồng thời cũng gọi các trưởng lão quản sự của Sở gia tới.
Trần quản gia mặc dù nghi hoặc không biết Sở Hưu lại có chuyện gì, có điều hắn cũng không hỏi nhiều, dẫu sao địa vị của Sở Hưu tại Sở gia đã hơn xa lúc trước.
Đến lúc Sở Tông Quang bước vào trong phòng nghị sự, những người khác đã đến đầy đủ, nhưng trên gương mặt Sở Tông Quang mang rõ vẻ không kiên nhẫn.
Hắn ghét nhất là có người tới quấy rầy mình, kết quả thời gian gầy đây Sở Hưu tới quấy rầy hắn nhiều nhất.
“Lại có chuyện gì? Lần trước chẳng phải ta đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi bớt gây chuyện đi à?”
Sở Hưu cúi đầu nói: “Con giết đại quản gia của Thẩm gia Thẩm Dung.”
“Cái gì!?”
Lời vừa nói ra, Sở Tông Quang trực tiếp bóp nát chén trà vừa đưa tới bên miệng, các trưởng lão khác cũng lộ rõ vẻ kinh hãi.
Sở Tông Quang chỉ vào Sở Hưu, tức tới mức tay run lên bần bật, hắn quát lớn: “Sở Hưu! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ai ngươi cũng dám giết, có phải nếu cho ngươi thực lực, ngay tông chủ Thương Lan Kiếm Tông ngươi cũng dám giết không?”
Sở Hưu đưa chứng cứ Lý Thừa viết cho Thẩm Dung ra nói: “Phụ thân đại nhân, xin ngài xem cái này. Không phải con muốn giết Thẩm Dung mà do tên Thẩm Dung kia thật sự rất quá đáng!
Lý gia muốn giết con, tên Thẩm Dung kia chính là đồng lõa. Giờ hỏng chuyện hắn còn muốn đòi hai phần ba gia sản Lý gia từ chỗ Sở gia ta. Đúng là bá đạo phách lối tới cực điểm, lẽ nào lại như vậy!
Hài nhi nhất thời nóng giận xuất đao tấn công Thẩm Dung, nào ngờ thực lực hắn kém cỏi như vậy, thậm chí không cản nổi bị con giết chết!”
Những trưởng lão khác đọc trang giấy, cũng đều cau mày.
Nói thật ra, Thẩm Dung làm vậy quả thật quá đáng, lấy Sở gia bọn họ ra làm thẻ đánh bạc, sau khi Lý gia thua cuộc lại tới bắt chẹt quả thật không để Sở gia bọn họ trong mắt.
Có điều nếu đổi lại thành bọn họ, cho dù bị Thẩm Dung sỉ nhục ngay trước mặt, họ cũng không dám ra tay giết người như vậy.
Mặc dù Thẩm Dung chỉ là quản gia của Thẩm Dung, nhưng địa vị của hắn là đứng đầu trong Thẩm gia, chỉ dưới gia chủ.
Vị Thẩm Bạch bái nhập Thương Lan Kiếm Tông cùng gia chủ hiện tại của Thẩm gia Thẩm Mặc đều do hắn nuôi lớn. Thậm chí khi còn bé Thẩm Bạch luôn gọi hắn là Dung thúc.
Về sau Thẩm Mặc tiếp nhận vị trí gia chủ, giết liền vài trưởng lão, giết tới mức cả chi thứ lẫn chi chính của Thẩm gia run rẩy. Địa vị của người trong Thẩm gia quả thật kém hơn so với quản gia Thẩm Dung này.