Lý Nguyên vừa dứt lời, Nhiếp Đông Lưu cũng đi tới, gương mặt mỉm cười nói: “Lý huynh nói rất đúng. Sở Hưu, ngươi xem vào nhiều chuyện quá rồi đấy, duỗi tay cũng quá dài rồi. Trên giang hồ nhiều chuyện xảy ra như: vậy, mà lần nào cũng thấy ngươi nhúng tay vào. Lần này e là ngươi không thể được như ý nguyện rồi.”
Nhiếp Đông Lưu trên mặt mỉm cười, trong lòng lại tràn ngập sát khí.
Sau lần trước hắn ra tay với Lã Phụng Tiên, thù hận giữa hắn và Sở Hưu đã là không chết không thôi.
Vốn Nhiếp Nhân Long từng nói với Nhiếp Đông Lưu, Sở Hưu không dễ giải quyết, không tin tưởng tuyệt đối thì tuyệt đối đừng xuất thủ.
Nhưng hôm nay Sở Hưu lại khiến hắn cảm thấy uy hiếp càng mãnh liệt. Không chỉ vì Sở Hưu mà còn vì những người khác.
Hôm nay đám người Sở Hưu có thể vì Lạc Phi Hồng đối chọi với cả Lạc gia, vậy ngày sau đám người Lạc Phi Hồng, Tạ Tiểu Lâu đương nhiên cũng có thể đứng ra giúp Sở Hưu.
Bất luận Lã Phụng Tiên hay Tạ Tiểu Lâu, Lạc Phi Hồng, bọn họ không ai là hạng vô danh. Cho dù người trông yếu nhất là Mạc Thiên Lâm cũng có chỗ đứng trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ.
Những người này đều là bằng hữu của Sở Hưu, vậy. tương lai chắc chắn sẽ là kẻ địch của hắn. Nhiếp Đông Lưu đã có đủ lý do ra tay.
Hơn nữa quan trọng nhất là Nhiếp Đông Lưu có nghĩ thế nào cũng không hiểu, với cách hành xử của Sở Hưu, y làm sao kết giao được với những người sẵn sàng chịu chết vì bằng hữu như Lã Phụng Tiên?
Luận bằng hữu, Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng thiếu, thậm chí gấp mười gấp trăm lần Sở Hưu, không hề khoa trương.
Đừng nói tại Bắc Yên, cho dù đưa mắt ra toàn bộ giang hồ, Nhiếp Đông Lưu cũng có vô số hảo hữu chí giao, đi tới đâu cũng có người quen.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu biết, những mối quan hệ của hắn mặc dù đông đảo, song không một ai giống những người bên cạnh Sở Hưu, có thể không để ý tới lợi ích bản thân đi giúp đối phương.
Sở Hưu nhìn đám người Lý Nguyên cùng Nhiếp Đông Lưu, quay đầu lại cười bất đắc dĩ với Lạc Phi Hồng nói: “Ta cảm thấy lần này ngươi nhờ ta hỗ trợ có vẻ sai Nếu ta không đến khéo các ngươi còn thoải mái hơn.”
Lần này nếu Sở Hưu không tới, với thực lực của Lạc Phi Hồng và Tạ Tiểu Lâu cũng đủ để giết ra khỏi Lạc gia. "Trong cốt truyện gốc cũng vậy, khi đó không có Sở Hưu nhưng ba người Tạ Tiểu Lâu, Mạc Thiền Lâm cùng Mạc. Dã Tử đều có mặt, mọi chuyện tiến hành thuận lợi.
Nhưng kết quả chính Sở Hưu cũng không ngờ khả năng thu hút thù hận của mình lại lớn đến vậy, người bên thái tử cùng Nhiếp Đông Lưu đều nhảy ra, còn
khó giải quyết hơn so với cốt truyện gốc.
Lạc Phi Hồng giơ thanh huyết thương Hồng Diên trong tay lên, nhướn hàng mi thanh nói: “Có nhiều kẻ tới hơn nữa cũng có sao? dù sao cũng phải đánh một trận, giết ra ngoài thôi.”
Từ khi Lạc Phi Hồng đoạn tuyệt với Lạc gia, nàng đã chuẩn bị tâm lý đánh một trận liều chết.
Đừng nói chút người này, cho dù có nhiều người hơn nữa nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Sở Hưu cũng thở phào một hơi: “Vậy ra tay đi, có điều giờ ngươi đang trọng thương, trốn phía sau là được.”
Dứt lời trường đao trong tay Sở Hưu bừng lên ma khí cũng huyết sát khí thăm thảm, mang theo khí tức hung ác mãnh liệt ầm ầm đánh ra, chém thẳng về phía Nhiếp Đông Lưu.
Người Sở Hưu muốn giết nhất chính là Nhiếp Đông Lưu, người y phải giết nhất cũng là Nhiếp Đông Lưu.
Y đắc tội với thái tử Lữ Long Cơ, cho dù xử lý lão thái giám kia cùng Lý Nguyên, sau này thủ hạ của Lữ Long Cơ cũng sẽ tới gây phiền toái cho y.
Còn Nhiếp Đông Lưu lại là kẻ địch của Sở Hưu, quan trọng nhất là muốn giết tên này khá khó.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, Nhiếp Đông Lưu không phải quân tử nhưng hắn lại chú ý hơn cả quân tử.
So với Hạ Hầu Vô Giang tương đối nôn nóng, Nhiếp Đông Lưu có thể nói là luôn chú ý cẩn thận tới cực hạn, một khi có gió thổi cỏ lay, cam đoan rằng người đầu tiên bỏ chạy chính là hắn. Sau đó hắn lại không ngừng gây phiền toái cho Sở Hưu, có thể nói là cực kỳ đáng ghét.
Cho nên lúc này thấy Nhiếp Đông Lưu, Sở Hưu lại bừng lên sát cơ, chuyển sang tấn công hắn trước.
Còn bên phía Lạc gia, những võ giả trước đó bị Sở Hưu dọa sợ thấy y bị ba người vây công lại xốc lên dũng khí, đánh về phía đám người Tạ Tiểu Lâu.
Bọn họ đánh không lại Sở Hưu, chẳng lẽ còn không đánh nổi những người khác hay sao?
Bị đám người vây công như vậy, nhóm người vốn sắp trốn thoát khỏi Lạc gia lại bị vây lại tại đó.
Nhiếp Đông Lưu cười dài một tiếng, trong tay hắn càn khôn lưu chuyển, cương khí cường đại không ngừng lượn vòng, chống đỡ thế đao của Sở Hưu.
Mặc dù uy thế nhát đao ngưng tụ cả ma khí cùng huyết sát khí của Sở Hưu cường đại vô cùng, nhưng Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu khống chế càn triệt tiêu uy thế chiều đao vừa rồi của Sở Hưu.
Đúng lúc này Lý Nguyên cùng Trần công công cũng ra tay liên thủ vây công Sở Hưu, hai người bọn họ phối hợp cũng không kém.
Trước nay vẫn làm việc dưới trướng thái tử Lữ Long Cơ, bọn họ đã hợp tác không ít lần. Trân công công thân là tổng quản thái giám thân cận bên cạnh Lữ Long Cơ, cũng là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, ngày thường hắn cũng hay chỉ điểm cho bọn Lý Nguyên.
Thanh kiếm mỏng trong tay Trần công công âm tà quỷ dị, con đường võ đạo của hắn cũng vậy.
Một kiếm đâm ra, cương khí không như các đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất khác, kiếm khí kiếm cương bộc phá hơn mười trượng uy thế kinh người. Ngược lại nhát kiếm kia vô cùng âm nhu, một kiếm nhìn như lơ đãng đâm ra lại nhắm thẳng vào chỗ yếu trên cơ thể Sở Hưu, kiếm mang ngưng tụ vô cùng nhỏ bé, ngay cả cương khí của Sở Hưu đều không thể hoàn toàn phòng ngự thứ này.
Còn Lý Nguyên ai am hiểu công pháp quyền cước cận chiến, tu vi cơ thể của hắn cũng không yếu, con đường võ đạo hùng hồn mạnh mế, có thể phối hợp vô cùng hoàn mỹ với Trần công công.
Đối mặt với thế công song song của hai người, Sở Hưu đột nhiên bước ra một bước, quanh người tỏa ra sát ý ngập trời, đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Trên thanh Thiên Ma Vũ phủ một màu đỏ máu quỷ dị, trường đao chém ngang ra trực tiếp bức lui Trần công công. Lúc này Lý Nguyên phía đối diện lại đấm ra một quyền. Sở Hưu tay trái niết Đại Kim Cương Luân Ấn, một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp đánh bay Lý Nguyên. Lực. lượng cường đại khiến Lý Nguyên vốn tu luyện công pháp luyện thể, cơ thể cũng không kém, lúc này sắc mặt lại không khỏi trắng bệch.
Lấy một địch ba, ngay lúc bắt đầu khai chiến Sở Hưu đã vận dụng võ thuật cường đại của bản thân bắt đầu áp chế ba người, có điều càng đánh chính hắn lại cảm thấy lực bất tòng tâm.
Ba người này đều không phải hạng đơn giản. Trần công công không cần phải nói, giờ Sở Hưu có thể tùy Tiện chém giết một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hơi yếu một chút. Nhưng hắn lại không thể giết được cao. thủ như Trần công công.
Còn Lý Nguyên cùng Nhiếp Đông Lưu đều là nhân tài kiệt xuất trong số võ giả cùng cấp bậc. Đơn đả độc đấu bọn họ đều không thắng nổi Sở Hưu, nhưng lúc này vây công như vậy, trong lúc nhất thời Sở Hưu cũng không cách nào giải quyết tất cả bọn họ.