Kì Tài Giáo Chủ

Chương 552: Cao Lăng Đổng gia



Sở Hưu lắc đầu nói: “Lã huynh, có lúc ngươi làm việc. thật sự quá mức cứng nhắc, thật ra ở Tây Sở này căn cơ của ngươi còn thâm hậu hơn ta.

"Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh tán thưởng ngươi, đây là chuyện mọi người đều biết. Cho dù ngươi không có ý định gia nhập Thiên Hạ Minh, nhưng lấy Trần Thanh Đế ra hù dọa người ta cũng đủ rồi.

Nếu ngay từ đầu ngươi đã lấy quan hệ với Trần Thanh Đế ra nói với tên Chu Bách Dịch kia, vậy cho dù hắn có một trăm lá gan cũng chẳng dám tới Tử Nhân Cốc gây sự như vậy. Cho dù sư phụ hắn Kiều Liên Đông cũng thế.

Thiên Sư Phủ là đại phái Đạo môn, người ta chịu nói quy củ cho nên không làm việc quá mức quyết liệt, Kiều Liên Đông mới có gan lên Long Hổ Sơn.

Nhưng nếu đổi thành Thiên Hạ Minh, rất có thể Kiều Liên Đông thậm chí im thin thít không dám nói một lời. Bởi vì mặc dù Thiên Hạ Minh không bằng Long Hổ Sơn, nhưng rất có thể Trần Thanh Đế sẽ trực tiếp xuất quyền đánh bay hắn ra ngoài.

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ta đã không gia nhập "Thiên Hạ Minh thì thôi, còn mượn danh Trần tiền bối như vậy thật sự không tốt.”

Sở Hưu âm thầm lắc đầu, tính cách của Lã Phụng Tiên nói hắn phúc hậu cũng tốt, nói hắn ngoan cố cũng được, nhưng hắn thật sự không biết cách ứng biến.

Đổi lại là Sở Hưu, chỉ cần mượn được thế, vậy y chắc chắn sẽ mượn.

Ngoài sáng y mượn thế Quan Trung Hình Đường, trong tối y mượn thế nhánh Ẩn Ma. Nói y không từ thủ đoạn cũng chẳng quá đáng.

Có điều Sở Hưu lại không hề để tâm, hắn không phải ngụy quân tử mà là chân tiểu nhân. Trên giang hồ tràn ngập sát cơ như thế, chỉ cần thủ đoạn có tác dụng là được, ai quan tâm tới nguyên tắc hay quy củ gì?

Vê phần Lã Phụng Tiên ư? Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, hăn có khí vận trên người, cho dù gặp chuyện đen đủi đến đâu chắc cũng có thể gặp dữ hóa lành.

Nửa tháng sau Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đã tới Cao Lăng Quận. Khai Sơn Tế của Đổng gia đã sắp bắt đầu, không ít võ giả Cao Lăng Quận cũng tới. Có một số là Đổng gia mời tới, có một số khác là tự mình tới dự lễ.

Khu vực Tây Sở nhiều núi hoang rừng rậm, Cao Lăng Đổng gia cũng xây trên núi, có điều đại đa số lựa chọn nơi nguyên khí nồng đậm phong thủy tốt để xây dựng.

Sau khi Sở Hưu và Lã Phụng Tiên tới Đổng gia, hai đệ tử tiếp khách chạy tới, rất khách khí hỏi hai người:

“Cho hỏi hai vị đến từ đâu, có thiệp mời không?”

Bình thường thế lực như Đổng gia cử hành Khai Sơn Tế thường sẽ mời các thế lực quen biết cùng tới dự lễ, đồng thời hợp sức thăm dò rừng rậm hung hiểm kia, xem như xan xẻ nguy hiểm. Tương tự người tìm được chỗ tốt cũng có thể tự lưu lại, nhưng những thứ không cầm đi được phải để lại cho Đổng gia.

Còn những người không cầm thiệp mời, chỉ cân không cố tình tới gây rối, muốn xem trò hay hay gia nhập cũng được, Đổng gia đều không cự tuyệt. Khai Sơn Tế càng náo nhiệt càng tốt.

Sở Hưu chắp tay nói: “Tại hạ Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường, vị này là “Tiểu Ôn Hầu" Lã Phụng Tiên. Chúng ta nghe nói Đổng gia chuẩn bị cử hành Khai Sơn Tế nên tới đây xem náo nhiệt, quan sát một chút.”

Hai võ giả nghe vậy hai mắt sáng bừng lên, cả hai đều là tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hắn vội vàng nói: “Hai vị tới Đổng gia ta dự lễ như vậy, Đổng gia ta đương nhiên hoan nghênh rồi. Mời hai vị theo ta.”

Nói xong một võ giả trong đó dẫn Sở Hưu vào nội đường.

Trong Đổng gia lúc này đã có không ít người, một số danh tiếng không lớn tới xem náo nhiệt thì chờ ở bên ngoài. Những người thật sự có lai lịch lại ngồi trong nội đường, đãi ngộ khác biệt rõ ràng.

Không riêng gì Đổng gia, phải nói chín thành chín các thế lực lớn đều làm như vậy. Nếu không, đối xử với mọi người như nhau không chỉ không được mọi người †án tụng, ngược lại sẽ khiến một số đệ tử đại phái bất mãn.

Tới khi Sở Hưu bước vào nội đường, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: “A, Sở huynh, ngươi tới thật rồi.”

Sở Hưu nhìn lại, vừa vặn thấy Phương Thất Thiếu ngồi bên một cái bàn ở góc vừa uống rượu vừa nhai lạc. ngôn tình tổng tài

Phương Thất Thiếu tới sớm hơn Sở Hưu nhiều, vẫn luôn ăn chực uống chùa ngồi xem náo nhiệt tại Đổng gia. Có điều mặc dù hắn cũng là tuấn kiệt hạng ba trên Long Hổ Bảng, người thừa kế Kiếm Vương Thành tương lai; nhưng giờ lại một thân một mình ngồi trong góc nhai lạc, có thể thấy thời gian vừa qua cái miệng của hẳn lại đắc tội bao nhiêu người.

Nếu đổi thành Nhiếp Đông Lưu, chắc chăn lúc này đã ngồi chính giữa, một đống người vây quanh khen tặng nịnh nọt, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn Phương Thất Thiếu lúc này nhiều.

Sở Hưu cuối cùng nói: “Ta nói rồi mà, chúng ta sẽ còn gặp mặt ở Khai Sơn Tế.”

Sở Hưu nói với Lã Phụng Tiên: “Vị này là Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu của Kiếm Vương Thành, thiên tài kiếm đạo hạng ba trên Long Hổ Bảng."

Lã Phụng Tiên nghe vậy vội vàng nói: “Hóa ra là Kiếm Thủ Phương Thất Thiếu, kính ngưỡng đã lâu.”

Lã Phụng Tiên nói kính ngưỡng không phải khách khí mà hắn thật sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Dù sao trên giang hồ không mấy ai không biết đến Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu.

Sở Hưu chỉ sang Lã Phụng Tiên nói: “Vị này chính là “Tiểu Ôn Hầư" Lã Phụng Tiên đứng hạng chín trên Long Hổ Bảng, là hảo hữu của ta.”

Phương Thất Thiếu lúc này lại không lên tiếng chào. hỏi Lã Phụng Tiên mà mắt chớp chớp nhìn Lã Phụng Tiên, nhìn đến mức toàn thân Lã Phụng Tiên có cảm giác phát run.

Nửa ngày sau Phương Thất Thiếu mới buồn bực nói: “Sở huynh, ngươi cố ý dẫn vị Lã huynh này tới gây sự với †a đấy hả?”

Lã Phụng Tiên sửng sốt, hắn với Phương Thất Thiếu chưa từng gặp nhau, sao người này lại có vẻ có ý kiến với mình như vậy?

Phương Thất Thiếu nhìn chằm chăm vào Lã Phụng Tiên bưồn bực nói: “Trước đó ta vẫn luôn cho rằng mặc dù mình không đánh nổi tên Tông Huyền với Trương Thừa Trinh kia nhưng chí ít về mặt anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lãng tử, bản công tử vẫn mạnh hơn bọn họ nhiều.

Nhưng nay nhìn thấy Lã huynh ta mới biết, hóa ra trên giang hồ này thật sự có người anh tuấn hơn ta nửa bậc, khiến ta không cách nào bước lên hạng nhất.”

Lã Phụng Tiên ngơ ngác nhìn Phương Thất Thiếu, thậm chí hoài nghi có phải Sở Hưu giới thiệu sai người không.

Hắn đã nghe danh Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu một thời gian dài, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ Phương Thất Thiếu lại là kẻ... tự luyến như vậy.

Lã Phụng Tiên không tự luyến nhưng hắn cũng biết dung mạo của mình ra sao. Cho dù hắn có khiêm tốn hơn nữa cũng có thể cảm giác được, nếu chỉ xem mức độ anh tuấn, Phương Thất Thiếu không chỉ kém nửa bậc mà là hai bên căn bản không cách nào so sánh.

Sở Hưu nhún vai với Lã Phụng Tiên, ra hiệu Phương Thất Thiếu quả thật là người như vậy, y không nhận sai.

Lã Phụng Tiên không khỏi cười khổ một tiếng, chuyện này thật sự vượt ngoài dự liệu. Chẳng lẽ đây là người khác thường ắt có chỗ phi thường?

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ngồi xuống cạnh Phương Thất Thiếu, lập tức thu hút không ít ánh mắt.

Trong nội đường đều là những người có chút thực lực và danh tiếng, bọn họ suy nghĩ một chút là nhận ra Sở Hưu và Lã Phụng Tiên. Dù sao với danh tiếng của hai vị này cũng không khó đoán ra.

Ba người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng ngồi cùng một chỗ, chuyện này quả thật rất hiếm thấy. Chỉ có điều ba người này ngoại trừ Lã Phụng Tiên ra, có vẻ cả Sở Hưu và Phương Thất Thiếu đều không được người ta chào đón. Một kẻ thì bị người người mảng chửi, một người thì khiến người ta không biết nên nói gì.