Kì Tài Giáo Chủ

Chương 6: Sống chết có số, giàu sang nhờ trời



Trong khách sạn, Sở Hưu đứng trước gương đồng xoa xoa gương mặt mình. Vừa rồi y giết người cực kỳ nhanh chóng tàn nhẫn, tuy nhiên y lại không hề thấy khó chịu.

Kiếp trước Sở Hưu muốn tìm kiếm k1ch thích đã từng đi xem đánh Hắc Quyền trong thế giới ngầm, xem trò chơi giết người, nhưng y chưa từng tự tay giết ai.

Biểu hiện vừa rồi của y chắc hẳn do ký ức kiếp này.

Trước đó khi trong Sở gia, cuộc sống của Sở Hưu thật sự rất uất ức. Nhưng khi đến khu mỏ Nam Sơn, đối mặt với đám tội phạm hung đồ, tính cách nguyên bản của y cũng bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Từ nhu nhược hèn nhát trở thành ngang ngược điên cuồng. Thậm chí trong ký ức, hình như y đã từng đánh chết vài tên tội phạm không nghe lời tại khu hầm mỏ Nam Sơn.

Giờ Sở Hưu đã dần dần hiểu được vì sao trong thế giới nguyên bản thân thể này lại từ một đứa con thứ vô cùng nhu nhược trong gia tộc trở thành trùm phản diện trong chương ba. Thời gian trong khu hầm mỏ Nam Sơn ảnh hưởng rất lớn tới tính cách Sở Hưu.

Có lẽ ngay Sở gia cũng không ngờ nổi chỉ vì tranh đấu nội bộ trong gia tộc bọn họ, kết quả lại tạo ra một đại ma đầu gây họa khắp thiên hạ.

Đêm xuống, Sở Hưu đột nhiên gọi một hạ nhân dưới trướng mình tên Cao Bị tới.

Cao Bị là người phụ trách quản lý hơn mười hạ nhân của y, danh nghĩa là trưởng nhóm nhỏ. Đương nhiên mặc dù danh nghĩa là trưởng nhóm nhưng thực tế vẫn chỉ là hạ nhân, địa vị trong nội bộ Sở gia cũng rất thấp. Nếu không hắn đã chẳng bị phái đi theo Sở Hưu.

Trong trí nhớ của Sở Hưu, Cao Bị năng lực bình thường, mười mấy tuổi đã tới Sở gia làm hạ nhân, vẫn luôn làm việc vặt. Tuy không biết nịnh bợ nhưng hành xử thận trọng, làm việc suốt mười năm mới được truyền thụ một chút võ công nông cạn, đạt tới cảnh giới Thối Thể, đã từng theo đội buôn vài lần. Tuy nhiên hắn vẫn chẳng có chút tiếng tăm gì trong Sở gia.

Một năm trước, Sở Hưu bị tam đệ hãm hại phạm phải sai lầm lớn, bị đuổi tới khu mỏ quặng Nam Sơn. Chẳng qua dẫu sao y cũng là nhị công tử của Sở gia, cho dù không được coi trọng đến đâu đi nữa thì cũng phải chuẩn bị cho y một người hầu đáng tin cậy. Chính vì vậy Cao Bị trước nay vẫn luôn làm việc cẩn thận bị ném tới cạnh Sở Hưu.

Dẫu vậy hắn là người thành thật không oán hận gì. Một năm qua hắn làm việc bên Sở Hưu cũng không khác gì hồi còn ở Sở gia.


“Công tử, ngài tìm tôi?”

Cao Bị thận trọng đi tới, nhìn Sở Hưu, trong mắt còn lộ rõ ý sợ, hiển nhiên chuyện ban ngày khiến hắn cực kỳ kinh hãi.

Sở Hưu nhìn Cao Bị thản nhiên nói: “Cao Bị, ngươi tới Sở gia hơn mười năm, làm việc cẩn thận, kết quả vẫn chỉ là hạ nhân, mỗi tháng lương hai lượng bạc, chỉ cao hơn tên sai vặt quét rác một chút.

Những người vào Sở gia cùng thời với ngươi hoặc đã được điều vào đội buôn, hoặc đã thành chưởng quỹ các cửa hàng, thậm chí có người còn thành quản sự của Sở gia. Ngươi có cảm thấy ấm ức không?”

Cao Bị mím môi, hắn không phải kẻ ngốc. Hắn đã chứng kiến những người vào Sở gia cùng thời với mình đều đi xa hơn mình, tất cả đều là bởi hắn ngốc nhất, không biết nịnh bợ, lại hay đắc tội người khác cho nên thân phận luôn dưới tầng chót. Đương nhiên trong lòng hắn không được thoải mái.

Chẳng qua ưu điểm duy nhất của Cao Bị là tự biết lấy mình, hắn cười khổ nói: “Công tử, Cao Bị tôi nói năng vụng về, suy nghĩ ngốc nghếch. Đã bao năm như vậy rồi mà Sở gia không đuổi tôi đi, còn thăng cho tôi từ kẻ quét rác sai vặt thành thị vệ hầu hạ nhị công tử. Tôi đã thỏa mãn lắm rồi.”

Sở Hưu nhìn thẳng vào mắt Cao Bị nói: “Không, ngươi chưa biết đủ. Cho dù là một con chó, ngươi cho nó ăn thịt một năm, nó cũng chẳng muốn ăn đồ thừa trộn cơm nữa. Chó còn thế nói chi là người. Người, vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.”

Ánh mắt Sở Hưu như xuyên thấu nhân tâm, soi tận đáy lòng hắn. Cao Bị bát giác lui lại một bước, miệng giật giật nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.

Sở Hưu dời ánh mắt đi rồi mới chậm rãi nói: “Chắc ngươi cũng biết địa vị của ta tại Sở gia ra sao. Ngươi được phái tới bên cạnh ta, vậy chúng ta đã là có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.”

Cao Bị vội vàng nói: “Tiểu nhân hiểu.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ngươi không hiểu, sống chết có số, giàu sang nhờ trời. Mọi thứ đều phải do bản thân đi tranh, đi đoạt.

Những hạ nhân vào Sở gia cùng thời với ngươi, có người thành chưởng quỹ, có kẻ thành quản sự, nhưng phần nhiều lại chết trong đội buôn, chết trong tranh đấu nội bộ gia tộc Sở gia ta.”

Nói tới đây, giọng điệu Sở Hưu dần trở nên lạnh lẽo: “Tiền đồ, phú quý, tất cả đều phải lấy mạng ra cược. Trước kia ngươi thậm chí không có cả cơ hội liều mạng!

Giờ ta cho ngươi một cơ hội, Tới Thương Mang Sơn ngoài Nguyên Bảo Trấn, tìm thủ lĩnh toán cướp ở đó, giúp ta chuyển một lời. Làm được, một trăm lượng bạc sẽ là của ngươi, sau này Cao Bị nhà ngươi sẽ là tâm phúc của ta.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp đặt ngân phiếu một trăm lượng lên mặt bàn, thản nhiên nói: “Với lương của ngươi tại Sở gia cho dù không ăn không uống, một năm tiết kiệm được mấy lượng bạc?

Ta nhớ cha mẹ ngươi đều đã mất, nhưng ngươi vẫn còn em trai nhỏ tuổi ở nhờ trong nhà thúc thúc. Giờ chắc nó cũng đã lớn rồi phải không? Ở Thông Châu Phủ này, muốn lấy vợ tốn không ít tiền đấy.”

Gương mặt Cao Bị thoáng hiện vẻ do dự, Thương Mang Sơn ngoài Nguyên Bảo Trấn chẳng phải nơi tốt lành gì. Nơi đó chỉ có núi hoang, không có đường lớn, lại lắm cướp bóc. Lũ cướp đó đều là kẻ nói một lời không hợp lập tức ra tay giết người, giờ nhị công tử lại muốn mình tới tìm bọn họ?

Có điều cái giá Sở Hưu đưa ra lại khiến hắn không cách nào cự tuyệt.

Hắn là người thành thật, nhưng chính vì thành thật cho nên càng không nhìn ra cơ hội hay hy vọng đổi đời.

Giờ Sở Hưu đặt một cơ hội trước mặt hắn, cho dù nguy hiểm tới tính mạng Cao Bị cũng không nỡ từ bỏ.

Cuối cùng hắn vẫn cắn răng, cầm ngân phiếu trăm lượng trong tay.

Nếu là Sở Hưu lúc trước chắc chắn Cao Bị sẽ không đáp ứng. Thế nhưng hôm nay thấy được mặt tàn nhẫn của Sở Hưu, trong lòng hắn vừa sợ hãi vừa kính nể, không dám làm trái lời.

Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, hắn gọi Cao Bị lại gần, nhỏ giọng nói bên tai hắn vài câu, bảo hắn xuất phát ngay trong đêm.

Nhìn bóng lưng Cao Bị rời khỏi, ánh mắt Sở Hưu trầm tư, thoải mái để mặc Cao Bị cầm tiền đi khỏi. Y không sợ Cao Bị bỏ trốn.

Một trăm lượng bạc, có mất y cũng chịu nổi. Dẫu y cũng là nhị công tử của Sở gia, quản sự của khu hầm mỏ Nam Sơn. Mỗi tháng Sở gia đều phát cho y chừng mấy trăm lượng.

Một phần nữa là hắn dám chắc Cao Bị không dám.

Hắn có em trai ở Thông Châu Phủ, được hắn nuôi lớn, thân thiết chẳng khác gì con trai. Nếu hắn dám trốn, Sở gia cũng chẳng phải người hiền lành gì. Câu nói tai họa không lan tới người nhà chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, lúc đám người Sở Hưu xuất phát, hạ nhân không thấy Cao Bị bèn hỏi: “Công tử, Cao Bị đâu?”

Sở Hưu thuận miệng đáp: “Cao Bị về Thông Châu Phủ trước, báo tin về phủ chúng ta đã sắp về.”

Nguyệt Nhi không dám nghi ngờ, dù sao Sở Hưu cũng là nhị công tử của Sở gia, trước khi về gia tộc đúng là nên thông báo trước vị trí hiện giờ của mình.

Chẳng qua Nguyệt Nhi lại âm thầm cười lạnh. Lần này ngươi có về được Thông Châu Phủ hay không còn chưa chắc đâu!

Xe ngựa đi trên con đường nhỏ của Thương Mang Sơn. So với đường lớn, con đường qua Thương Mang Sơn này quả thật gần hơn rất nhiều, có thể tiết kiệm được mấy ngày.

Có điều nơi này đầy rẫy cướp bóc. Một số đội buôn có hộ vệ mạnh mẽ còn đỡ. Nếu là một số người đi buôn nhỏ lẻ hay những đội buôn hơi yếu, đám giặc cướp kia thường là giết người rồi mới cướp của, thủ đoạn tàn nhẫn tới cực điểm.

Trong xe ngựa, có lẽ do biết mọi chuyện sắp bắt đầu, gương mặt Nguyệt Nhi bất giác lộ vẻ mất tự nhiên.

Lúc này Sở Hưu vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở choàng mắt nói một câu khiến người ta giật nảy mình.

“Nguyệt Nhi, ngươi nói xem liệu chúng ta có bị cướp không?” Sở Hưu thần sắc bình tĩnh hỏi.

Nguyệt Nhi khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười: “Công tử đừng nói mấy lời xúi quẩy như vậy chứ. Mà có gặp cướp thì đã sao? Chúng làm gì dám động vào công tử. Dẫu sao công tử cũng là người của Sở gia mà.”

Lúc này đột nhiên gương mặt Sở Hưu lại như cười mà như không nói: “Là phúc thì chẳng phải là họa, là họa thì có tránh cũng không được. Nên tới rồi cũng sẽ tới, huống hồ có một số lúc thiên tai không đáng sợ, nhân họa mới kinh khủng.”

Không đợi Nguyệt Nhi lên tiếng, bên ngoài vang lên tiếng ha hét, Sở Hưu vừa xuống xe vừa nói: “Ngươi xem, chẳng phải nhân họa đã tới ư?”