Kì Tài Giáo Chủ

Chương 62: Thuật Tàng Đao Chân Chính



Trương Bách Đào là võ giả thực lực mạnh nhất mà Sở Hưu từng giao thủ sau khi bước chân vào giang hồ, cũng là kẻ xuất thân chính tông nhất, là đệ tử nội môn của đại phái chân chính.

Còn lại như Lý Trung tăng nhân nhóm lửa Đại Quang Minh Tự cùng Thẩm Mặc đệ đệ Thẩm Bạch, bọn họ mặc dù có chút quan hệ cũng đại khái, nhưng lại không phải người được dạy võ đạo chính quy từ nhỏ.

Thật ra Sở Hưu cũng vậy, mặc dù y thông qua ưu thế biết trước nội dung cốt truyện nhưng dẫu sao cũng không có sư phụ dạy bảo. Công pháp cơ sở như Tiên Thiên Công còn dễ, những võ kỹ còn lại như cách sử dụng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt đều là do Sở Hưu tự suy nghĩ ra, cuối cùng ứng dụng trong thực chiến, sau khi chiến đấu lại nghĩ cách sửa dổi, hoàn toàn theo dã lộ.

Theo con đường dã lộ này mặc dù nghe rất không đáng tin nhưng tất cả đều dựa theo thực chiến, bất kể người trước mặt mình là ai, bất kẻ mình dùng võ công gì, chỉ cần giết chết được đối phương là võ công tốt!

Trong vố số kiếm quang tử điện, một vệt sáng đỏ chót lưu chuyển, đao thế như mưa phùn phủ khắp nơi, mặc dù nhìn như phiêu miểu bất định, nhưng lại vô cùng kiên định.

Mà lúc này Trương Dư cùng Lưu Nguyên Hải cũng đánh tới từ hai bên trái phải.

Binh khí Trương Dư sử dụng rất kỳ quái, là hai thanh đoản thương, thương bên trái âm tà quỷ dị, không biết sẽ đâm tới từ góc độ nào, thương bên phải lại thế mạnh lực trầm, mặc dù là đoản thương nhưng lực lượng khi quét ngang khiến Sở Hưu cũng không dám tùy tiện đón đỡ.

Bên phía Lưu Nguyên Hải võ công lại tương đối bình thường, nhưng chuôi yêu đao trong tay hắn lại vô cùng âm độc, đao quang chém tới từ những góc độ bất ngờ khiến Sở Hưu không thể không dốc hết sức trốn tránh, con đường võ đạo của hắn rất giống với Huyết Đao Kinh mà Sở Hưu tu luyện ban đầu.

Kinh nghiệm thực chiến của cả ba đều không kém, ba người liên thủ khiến Sở Hưu bị ép thẳng tới góc tường.

Ánh mắt Trương Bách Đào lóe lên sắc lạnh, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên bùng lên một luồng điện quang màu xanh sáng chói.

Nhanh, nhanh tới cực hạn!

Như cửu thiên lôi đình đánh xuống chỉ trong nháy mắt, khiến Sở Hưu chỉ có thể miễn cưỡng cầm đao phòng thủ, hai tay đã bị uy lực ẩn chứa tử điện kia chấn tới mức nắm đao cũng không ổn nữa.

Mặc dù Trương Bách Đào còn chưa tới Ngự Khí Ngũ Trọng nhưng nội lực của hắn đã tích lũy tới mức đỉnh phong, có thể truyền qua binh khí, uy lực của tử điện cũng vô cùng cường đại.

Bên phải hắn, Lưu Nguyên Hải cũng cực kỳ phong phú, phối hợp với Trương Bách Đào, yêu đao trong tay lập lòe hàn mang khiếp người, không ngờ lại vặn vẹo như một con rắn độc, chém thẳng về phía đan điền Sở Hưu!

Âm Xà Đao!

Một tiếng “‘xùy’ vang lên, đao mang lướt sát qua trước người Sở Hưu, chém rách y phục võ sĩ của y, luồng gió lướt theo thanh trường đao thậm chí khiến y đau rát như bị kim đâm.

Lúc này một luồng kình phong lại đột nhiên đánh tới, Trương Dư hai tay cầm thương, khí huyết cùng chân khí cuồng bạo ngưng tụ trong tay hắn, song thương hợp nhất đập xuống như một thanh đại chùy, khí thế cương mãnh cuồng bạo vô song!

Lúc này Sở Hưu đã bị Tử Điện Thanh Quang Kiếm của Trương Bách Đào cùng Âm Xà Đao của Lưu Nguyên Hải ép tới góc nhà, không còn đường nào để né tránh.

Ba người này mặc dù lần đầu phối hợp nhưng lại cực kỳ thuận lợi, Trương Bách Đào thực lực mạnh nhất không làm sát thủ chân chính, ngược lại để Trương Dư nãy giờ vẫn không hiển sơn lộ thủy đánh ra đòn tuyệt sát!

Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thu đao quét ngang, bất kể hai người Trương Bách Đào và Lưu Hữu Thành, toàn lực nghênh tiếp thế song thương đánh xuống của Trương Dư.

Trong mắt Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải đều lộ ra sát cơ, tên Sở Hưu này đã luống cuống, hắn chết chắc rồi!



Ngay lúc bọn họ định xuất thủ triệt để giết chết Sở Hưu, song thương của Trương Dư đã đập xuống, lực lượng cường đại đó khiến Sở Hưu vốn chỉ vội vã ngăn cản bị chấn động nội phủ, một tia máu tươi chảy ra từ miệng y.

Nhưng lúc này y cũng mượn lực đánh xuống của song thương dựa vào phía sau, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ nội lực tà khí nhưng không truyền trong hai tay mà ngưng tụ sau lưng y!

Hai luồng lực lượng này trùng điệp, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, vách tường bằng gạch đá của khách sạn bị đánh sập, thân hình Sở Hưu cũng theo đó nhảy ra khỏi khách sạn, khiến đao kiếm của Trương Bách Đào và Lưu Nguyên Hải cùng thất bại!

Hai người sắc mặt biến đổi, bọn họ thật sự không ngờ Sở Hưu còn có chiêu này.

Trước đó bọn họ muốn vây Sở Hưu trong khách sạn rồi giết chết, nào ngờ giờ hắn vẫn trốn ra được.

“Mau đuổi theo! Tên Sở Hưu kia thụ thương rồi, không chạy thoát được đâu!” Trương Bách Đào hét lớn với Trương Dư.

Trương Dư không phải kẻ ngốc, Trương Bách Đào không lên tiếng bên phía hắn cũng nhân lúc song thương đập xuống khí thế chưa giảm, trực tiếp nhảy ra đuổi theo Sở Hưu.

Có điều ngay lúc này Sở Hưu vốn đã nhảy khỏi phạm vi khách sạn lại đột nhiên quay ngược lại đánh về phía Trương Dư, ánh mắt bùng lên sát khí mãnh liệt.

Trương Dư vốn không ngờ Sở Hưu lại chủ động quay đầu đánh ngược lại như vậy, hắn dùng đoản thương nhưng vẫn xem như binh khí dài, bị Sở Hưu áp sát, hắn theo bản năng muốn rút trường thương về ngăn cản.

Nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện, không biết từ lúc nào tay trái Sở Hưu đã giữ trên thanh đoản thương của hắn, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, tay trái Sở Hưu đã theo đoản thương nắm lên vai hắn, một loạt tiếng xương nứt vang lên lách cách, chỉ trong chớp mắt cánh tay trái Trương Dư đã vặn vẹo không ra hình dáng gì!

Tay trái Sở Hưu dọc theo cánh tay như một con rắn độc vặn vẹo, nắm lên đầu Trương Dư, không đợi hắn kêu lên thảm thiết, cái đầu của Trương Dư đã xoay một vòng về phía sau, bay về phía Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải!

Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải đang đuổi theo phía sau căn bản không ngờ tình hình lại diễn ra theo chiều hướng như vậy.

Sở Hưu vừa rồi còn bị bọn họ ép vào đường cùng không ngờ chỉ trong nháy mắt đã giết ngược lại một người trong số bọn họ. Thấy cái đầu người bay tới, Trương Bách Đào theo bản năng cầm kiếm chém tới hất văng cái đầu đi, nhưng một khắc sau một luồng đao mang đỏ thẫm cũng đã xuất hiện trước mắt hắn!

Một đao đó vô cùng mau lẹ lăng lệ, nhanh tới mức cực hạn, thậm chí khiến Trương Bách Đào không thể thấy rõ thân đao, chỉ thấy được một luồng sáng đỏ chói mắt!

Tụ Lý Thanh Long!

Chiêu khoái đao cực hạn này chính là Tụ Lý Thanh Long, thuật tàng đao đã trợ giúp Sở Hưu rất nhiều lần kể từ khi y bắt đầu tu luyện!

Lúc đầu Sở Hưu chỉ cho rằng giấu đao trong tay áo rồi đột nhiên xuất thủ là thuật tàng đao, mãi tới vừa rồi Sở Hưu mới lĩnh ngộ được, thứ gọi là tàng đao thực chất là giấu bản thân, lúc bình tĩnh ẩn dưới mặt biển, khi bộc phát như thanh long xuất hải, xé tan bầu trời!

Một đao đó mang theo thần vận thanh long xuất hải, mạnh mẽ vô cùng, lại thêm Sở Hưu dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ nội lực và tà khí thi triển ra, một đao đó chém ra cũng là đao chí cường mà Sở Hưu từng xuất ra.

Trương Bách Đào cắn răng, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng xanh chói mắt, kiếm mang múa lên, dường như là một kiếm thế uy lực cực kỳ cường đại.

Nhưng đao của Sở Hưu thật sự quá nhanh, kiếm thế của hắn căn bản không kịp thi triển đã bị đao của Sở Hưu chém vỡ, kể cả trường kiếm tứ chuyển trong tay hắn cũng bị một đao của Sở Hưu trực tiếp chém thành hai đoạn!



Đao quang lướt qua thân thể, cho dù Trương Bách Đào cố gắng thối lui nhưng cũng bị một đao vừa rồi của Sở Hưu chém thẳng từ vai xuống nách, máu tươi phun trào, một cánh tay thiếu chút nữa đứt rời.

Trương Bách Đào lúc này cũng giết tới đỏ cả mắt, hai mắt hắn đỏ rực, không lùi mà tiến, kiếm gãy nhưng hắn còn có tay!

Tông môn đứng hàng Thất Tông Bát Phái như Ba Sơn Kiếm Phái sao lại không trở thành Ngũ Đại Kiếm Phái? Không chỉ vì thực lực bọn họ không đủ mà còn vì xét theo mặt kiếm đạo, bọn họ không thuần túy như Ngũ Đại Kiếm Phái.

Không có kiếm, Ba Sơn Kiếm Phái còn có võ công khác. Trương Bách Đào trực tiếp tiến tới, kiếm chỉ bên tay phải đâm ra, nhanh chóng như sấm, Lôi Văn Kiếm Chỉ!

Chỉ trong khoảnh khắc chỉ ảnh bay toán loạn, điểm tới các huyệt đạo trên người Sở Hưu, Trương Bách Đào quát lớn: “Xuất thủ!”

Có điều ngay lúc này Lưu Nguyên Hải ở bên cạnh lại không phối hợp Trương Bách Đào xuất thủ, ngược lại quay người trực tiếp chạy ra ngoài khách sạn.

Cái chết của Lý Thanh Phong cùng Trương Dư khiến hắn sợ hãi quá độ, tên Sở Hưu này thật quá kinh khủng, không nói thực lực, chỉ riêng thủ đoạn đã cay độc tới cực điểm.

Không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ ắt sẽ lấy mạng, đợi tên Sở Hưu này bộc phát lần nữa, người chết phân nửa là hắn.

Giờ đào tẩu là đắc tội với Nhiếp Đông Lưu, nhưng nếu không bỏ chạy, thậm chí cả mạng cũng chẳng còn!

Thấy vậy, Trương Bách Đào tức giận chỉ muốn mắng chửi.

Hạng người gian xảo như Lưu Nguyên Hải, thấy gió thổi hướng nào nghiêng sang hướng đó, lúc đầu thì vô cùng uy mãnh, một khi gặp nguy hiểm lại chỉ là cản trở.

Sở Hưu cùng bọn họ đều là Tiên Thiên, bộc phát liên tiếp ba lần, giết hai người trọng thương một người, chẳng lẽ chính Sở Hưu lại không tổn thương gì hay sao?

Vừa rồi y đỡ song thương thế mạnh lực trầm của Trương Dư, cho dù đã tá lực nhưng nội phủ cũng bị chấn động, hơn nữa nội lực của y cũng đã tiêu hao rất nhiều.

Cho nên Trương Bách Đào có dũng khí liều mạng với Sở Hưu, vì hắn thấy cơ hội giết chết Sở Hưu!

Nhưng ai mà ngờ nổi ngay lúc này Ngưng Huyết lại bỏ chạy, chạy ngay lúc Trương Bách Đào liều mạng xuất thủ, ném hắn lại tại đây.

Có điều lúc này đã chẳng còn thời gian cho Trương Bách Đào suy nghĩ nhiều, Tế Vũ Hồng Tụ, đao quang sáng rực bao phủ lấy hắn, Lôi Văn Kiếm Chỉ đánh vào Hồng Tụ Đao làm phát ra tiếng kêu leng keng.

Mượn uy năng Lôi Văn Kiếm Chỉ bộc phát ra, Trương Bách Đào Đang định lui lại bỏ chạy, nhưng đúng lúc này lưỡi đao của Sở Hưu lại bao phủ sát cơ cùng tà khí nồng nặc

Thiên Phát Sát Cơ, Khí Quán Nhật Nguyệt!

Lưỡi đao đỏ sậm xuyên thẳng qua ngực Trương Bách Đào, trong mắt Sở Hưu cũng lộ một màu đỏ sậm.

“Không đội trời chung? Vậy vừa hay, để ta tiễn ngươi xuống gặp cha ngươi cùng đệ đệ ngươi, để cả nhà ngươi đoàn tụ trọn vẹn. Không cần cám ơn.”

Lưỡi đao rút ra, ánh mắt Trương Bách Đào vẫn giữ nguyên vẻ không cam lòng, nhưng lại ầm ầm đổ xuống.