Cường giả kiếm đạo kia gần như đồng quy vu tận với cường giả Thiên Môn, có điều cuối cùng cường giả kiếm đạo chết trên Thương Lan Sơn, còn cường giả Thiên Môn sau khi thân thể bị xuyên thủng lại thất tha thất thểu bay về phương xa, không rõ tung tích, cũng không biết sống hay chết.
Sở Hưu ngẩn người, mọi chuyện kết thúc như vậy ư? Hai người cứ thế chẳng hiểu sao đồng quy vu tận rồi? Không, hẳn là một chết, một không rõ sống chết.
Đúng lúc này, một âm thanh hùng hồn lại vang lên giữa không trung.
“Người thừa kế kiếm ý của ta không cần giúp ta báo thù, chỉ có một chuyện cần ghi nhớ. Phá hủy Thiên Môn mới có thể bảo hộ Hạ Phàm Thiên tồn tại vĩnh viễn!”
Sở Hưu nhíu mày, sao vị cường giả kiếm đạo này trước sau bất nhất như vậy. Đầu tiên thì nói không cần giúp hẳn báo thù, phía sau lại bảo phải hủy Thiên Môn? Độ khó của chuyện này còn lớn hơn, đây là việc ngay Độc Cô Duy Ngã còn chưa thể làm nổi.
Còn Hạ Phàm Thiên là cái gì? Y còn nhớ khi tiến vào bí cảnh Tiểu Phàm Thiên, y từng hỏi qua Thủy Vô Tướng về chuyện này.
Lúc trước Thủy Vô Tướng nói thời thượng cổ, trên đỉnh Thiên Thương Sơn cao nhất ở Tây Cực có một tấm đá dựng đứng, bên trên có viết ba chữ Thượng Phàm Thiên. Phàm Thiên Giới Bi kia vỡ vụn trở thành chìa khóa Tiểu Phàm Thiên, giờ Sở Hưu còn đang giữ không ít, sao giờ lại xuất hiện một Hạ Phàm Thiên?
Sở Hưu không hiểu những bí mật thượng cổ này, điểm duy nhất y biết là vị kiếm ý truyền thừa chân chính mà vị cường giả kia lưu lại đang ở đây!
Nói lại thì người của Thương Lan Kiếm Tông cũng thật ngốc, có thể nói bọn họ đã bỏ qua thứ quý giá nhất.
Truyền thừa vị cường giả kiếm đạo này lưu lại là công pháp kia ư? Thật ra không phải, công pháp mặc dù quan trọng, nhưng quan trọng hơn là người tu luyện công pháp, là kiếm ý mà hắn lĩnh ngộ ra.
Thương Lan Kiếm Tông qua nhiều đời như vậy nhưng không ai lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông, chỉ có mình Thẩm Bạch tình cờ luyện thành. Thật ra không phải công pháp quá khó mà do bọn họ không tìm được đường tắt nhập môn nhưng vẫn ngoan cố tu luyện, cứ như vậy xác suất thành công đương nhiên cực thấp.
Cũng như quyền ý của Trần Thanh Đế, nếu hẳn trực tiếp ném quyền pháp cho Tạ Tiểu Lâu, có lẽ với tư chất Tạ Tiểu Lâu học cả đời cũng chỉ nhập môn mà thôi.
Nhưng nếu hắn đích thân dạy dỗ giao thứ này cho Tạ Tiểu Lâu, như vậy mới cam đoan Tạ Tiểu Lâu có thể tiếp nhận hoàn chỉnh truyền thừa của mình.
Truyền thừa kiếm ý của cường giả kiếm đạo này cũng vậy, có thể nói đây là thứ còn quý giá hơn kiếm pháp mà hắn lưu lại.
Nghĩ tới đây, Sở Hưu mau chóng đuổi về phía cường giả kiếm đạo kia ngã xuống.
Đến nơi Sở Hưu mới phát hiện, nơi này không có thi thể gì, trên mặt đất chỉ có ba thanh trường kiếm đang tỏa sáng rực rỡ trong suốt, lơ lửng trên không trung.
Trong đó một thanh đen như mực, tỏa ra tử ý, một thanh xanh thẳm rực rỡ tỏa ra sinh cơ. Thanh chính giữa lại là sương mù mông lung, không nhìn ra thuộc tính.
Có điều không đợi Sở Hưu động thủ, có người còn nhanh chân hơn y.
Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư không biết chui ra từ đâu, trường kiếm trong tay múa lên, thân thể cũng hóa thành kiếm quang, chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước ba thanh trường kiếm kia.
Nguyên thần của Sở Hưu ngưng thành cung, hóa thành tên. Diệt Hồn Tiễn được thi triển, tốc độ của mũi tên vô cùng nhanh chóng, tiếng xé gió vang lên, chỉ trong chớp mắt đã tới sau lưng Hàn Đình Nhất, ép hẳn phải quay người lại xuất kiếm phòng ngự.
Kiếm quang chói mắt lượn lờ, kiếm ý lạnh lẽo bộc phát. Không ngờ Hàn Đình Nhất chỉ đơn thuần dùng lực lượng kiếm ý cũng mạnh mẽ chém tan Diệt Hồn Tiễn.
Sau khi xuất một chiêu, Sở Hưu lại nhíu mày, đòn vừa rồi khiến y có một cảm giác vừa chân thực vừa không chân thực. Tựa như vừa rồi mình bắn tên không phải xuất thủ bình thường mà là nhớ lại lúc mình xuất thủ trong quá khứ, thậm chí tỉnh thân lực cũng không tiêu hao.
Có vẻ y đã hiểu ra điều gì, không phải mình đi ngược lại vạn năm trước mà là vị cường giả kiếm đạo kéo bọn họ vào một thế giới tinh thần, một thế giới tỉnh thần do chính hẳn xây dựng.
Xuất thủ ở đây, uy lực chiêu thức của Sở Hưu hay những người khác đều tới từ trí nhớ bọn họ. Nói đơn giản hơn trong trí nhớ bọn họ mạnh bao nhiêu thì trong thế giới tinh thần này mạnh bấy nhiêu. Trong chỗ này cho dù ngươi dùng công pháp thiêu đốt tinh huyết cũng không ảnh hưởng tới cơ thể.
Nếu thế giới tinh thần lực này có thể tùy ý tiến vào, vậy có thể coi là nơi rèn luyện võ thuật cực tốt.
Không biết Hàn Đình Nhất có phát hiện điểm không đúng không, hắn chỉ trợn mắt với Sở Hưu nói: “Sở Hưu, một tên dùng đao như ngươi tới đây làm gì?”
Vì sao hôm nay lại nhiều võ giả kiếm phái tới Thương Lan Kiếm Tông? Chính vì bọn họ biết bí bảo của Thương Lan Kiếm Tông sẽ liên quan tới kiếm, những võ giả khác không tập kiếm có tới đây thì ích lợi chỉ?
Chỉ có tên kỳ quái Sở Hưu, rõ ràng không dùng kiếm nhưng tại tới đây tham gia trò hay.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tham khảo, ai nói dùng đao thì không dùng kiếm được?”
Hàn Đình Nhất nghe vậy nổi nóng, Sở Hưu làm vậy rõ ràng là hại người không lợi mình, hắn cũng chẳng có cách nào.
Vừa rồi mặc dù chỉ giao thủ một chiêu nhưng Hàn Đình Nhất biết, chưa nói mình có thắng được Sở Hưu hay không, chí ít hắn không cách nào bức lui Sở Hưu trong thời gian ngắn.
Mà giờ những người khác cũng đang tới, còn trì hoãn nữa chắc chắn sẽ thành loạn chiến.
Cho nên Hàn Đình Nhất nói thẳng: “Tốt, ngươi muốn tham khảo thì được. Nơi này có ba luồng kiếm ý truyền thừa. Ngươi chọn một cái trước, hai cái còn lại về ta.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Như vậy không đủ, hai vị bằng hữu của tại hạ đều dùng kiếm, cho nên ta muốn cả ba!"
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!