Còn Chử Vô Kỵ thì hơn hắn, hẳn dám dùng cảnh giới Chân Đan khiêu chiến chính diện với Phương Kim Ngô, quan trọng nhất là hẳn còn sống sót rút lui, mặc dù chiến tích không lóa mắt như Sở Hưu nhưng độ khó cũng không thấp hơn Sở Hưu gi ết chết Phương Kim Ngô. Dù sao khi đó hắn đối mặt với Phương Kim Ngô rong thời kỳ toàn thịnh.
Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh nói: “Sở Hưu tiểu tử làm không tệ, nhân lúc lực lượng Đại Quang Minh Tự không ở Bắc Yên, đất Bắc Yên chỉ có thể để mặc ngươi tung hoành, có lẽ không bao lâu nữa đây cũng là nơi
duy nhất không xảy ra Đại chiến chính ma”
Sở Hưu nhíu mày nói: "Ồ? nhánh Ẩn Ma đã quyết định rồi sao?"
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Còn chưa, có điều nhánh Ẩn Ma quyết định ra sao đã không quan trọng, quan trọng là lòng khoan dung của các tông môn Chính đạo đã tới cực hạn, cũng đã tới thời điểm kết thúc.
"Thời gian gần đây chỉ có hai lần được gọi là Đại chiến chính ma, một trong số đó là Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma mà Sở Hưu đã từng tham dự.
Lần Đại chiến chính ma đó là do võ lâm Chính đạo gây ra, có điều chỉ là cỡ nhỏ, võ giả tham chiến mạnh nhất cũng chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa chủ yếu là người của Ngũ Đại Kiếm Phái, những võ giả còn lại chỉ là vật làm nền mà thôi.
Còn lần Đại chiến chính ma này có nói là do Bái Nguyệt Giáo gây ra cũng không đủ, hơn nữa phạm vi càng ngày càng rộng, chỉ thiếu chút nữa là liên lụy tới phân nửa võ lâm.
Dạ Thiều Nam, lão thiên sư cùng Thần Tăng - Rama, những cường giả Chí Tôn Bảng đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đều đã xuất thủ, có thể thấy tiếp đó sẽ phát triển tới tình trạng gì.
Dù sao bất luận thắng bại, chuyện này cũng nên kết thúc.”
Sở Hưu còn đang tán gẫu, lúc này có một võ giả gõ cửa bước vào, hạ giọng nói: “Ngụy lão, Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo đã tới, những tiền bối khác mời ngài qua."
Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, vung tay trực tiếp mang đám người Sở Hưu tới đại điện trung ương.
Trong đại điện trung ương của cứ điểm bí mật này không có tượng thần, chỉ thờ phụng một bóng người toàn thân bao bọc trong hắc ám vô biên, không thấy rõ dung mạo.
Nghe nói đây là hình tượng của Độc Cô Duy Ngã ngày trước.
Nhánh Ấn Ma không bái thần phật, chỉ kính Ma Chủ.
Lúc này dưới bức tượng của Ma Chủ, vài bóng người bao phủ Trung Nguyên bóng tối, tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, mỗi người đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Mặc dù hiện giờ nhánh Ẩn Ma không tìm được chí cường giả đứng trong hàng ngũ chí tôn trên giang hồ, nhưng mỗi chi đều có thủ đoạn tuyệt kỹ riêng, thực lực không yếu.
Có điều những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần kia đều có phần lạ lãm, hầu hết là y chưa từng gặp.
Chử Vô Kỵ âm thầm giới thiệu cho Sở Hưu, trong đó phần lớn mọi người đều có thân phận tương tự như Ngụy Thư Nhai, là lão nhân trong nhánh Ẩn Ma, không khai tông lập phái, chỉ có một số truyền nhân đệ tử.
Người thật sự có thế lực ở đây chỉ có tông chủ Vô Tướng Ma Tông cùng Xích Luyện Ma Tông.
Trong đó Vô Tướng Ma Tông người đông thế mạnh, cũng khá có danh tiếng trong nhánh Ẩn Ma.
Nhân số của Xích Luyện Ma Tông mặc dù ít, nhưng bản thân Xích Luyện Ma Tông cũng cực kỳ mạnh mẽ, bị tông môn Chính đạo kiêng kỵ còn hơn cả Vô Tướng Ma Tông,
Sau lưng các đại lão của nhánh Ẩn Ma này hoặc nhiều hoặc ít, luôn có vài người. Những người này cũng giống bọn Sở Hưu, không phải đệ tử của họ thì là người đứng về phía họ.
Lúc này cánh cửa cung điện bị đẩy ra, một luồng uy áp hùng hồn hàng lâm. Đông Hoàng Thái Nhất che tay áo bước từng bước một vào cung điện.
Ở đây lập tức có người hừ lạnh một tiếng, cũng tỏa ra khí thế cường đại đối chọi lại Đông Hoàng Thái Nhất. Giữa không trung vang lên tiếng nổ của khí thế va chạm.
Nhánh Ẩn Ma cùng nhánh Minh Ma đấu đá bao lâu như vậy, hai bên hầu như không lần nào yên ổn gặp mặt.
Sở Hưu nhớ rõ lần trước Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo bị Ngụy Thư Nhai hạ nhục đương trường, cục diện khá thê thảm.
Có điều giờ Bái Nguyệt Giáo phái Đông Hoàng Thái Nhất tới, không dễ bị hạ nhục như vậy.
Sở Hưu vẫn còn nhớ rất rõ biểu hiện có thể xưng là kinh khủng của Đông Hoàng Thái Nhất trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma.
Phần Thiên Bảo Giám áp đảo quần hùng, uy thế vô song.
Thậm chí nói một câu hơi mất lòng, với tăm mắt của Sở Hưu hiện tại, ngay Ngụy Thư Nhai cũng không phải đối thủ của Đông Hoàng Thái Nhất.
Không biết những vị đại lão khác của nhánh Ẩn Ma có địch nổi Đông Hoàng Thái Nhất không.
“Đông Hoàng Thái Nhất, thái độ như ngươi cũng là tới nhờ vả à?"
Một đại lão của nhánh Ấn Ma lạnh lùng nói.
Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt: "Nhờ vả? Bái Nguyệt Giáo ta có lúc nào.
phải nhờ ai? Trước đó bản tọa đã nói rồi, ta tới là để liên thủ với nhánh Ẩn Ma các ngươi.
Môi hở răng lạnh, chắc các ngươi cũng hiểu!
Ẩn Ma Minh Ma đều là ma, giờ Chính đạo rõ ràng
đang định diệt Bái Nguyệt Giáo ta, nếu Bái Nguyệt Giáo ta xảy ra chuyện, chư vị còn có thể nhàn nhã trốn trong bóng tối âm thầm tích lũy lực lượng hay sao?”
Tông chủ Vô Tướng Ma Tông lạnh lùng nói: "Nói thì hay lắm!
Ẩn Ma Minh Ma đều là ma, vậy sao lúc trước Thánh Giáo ta bị tông môn Chính đạo tiêu diệt, Bái Nguyệt Giáo các ngươi lại bo bo giữ mình trốn ở Tây Sở?”
'Vô Tướng Ma Tông trung thành tuyệt đối với Côn Luân Ma Giáo, trong số những người ở đây, bọn họ là người trung thành với Côn Luân Ma Giáo nhất, đương nhiên cũng căm ghét Bái Nguyệt Giáo nhất.
Hơn nữa thời điểm đó Bái Nguyệt Giáo không chỉ bo bo giữ mình, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, Không ít đệ tử Côn Luân Ma Giáo chạy trốn tới Tây Sở bị Bái Nguyệt Giáo hãm hại
Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt nói: “Chư vị nói một lời công tâm xem, với tình thế của Côn Luân Ma Giáo lúc đó, cho dù Bái Nguyệt Giáo ta ra tay giúp đỡ thì làm gì được nào? Chẳng qua khiến cho căn nhà cao sụp muộn hơn vài ngày mà thôi.
Côn Luân Ma Giáo là do một mình Độc Cô Duy Ngã chống đỡ lên, hẳn không còn vậy ai mà cứu nổi Côn Luân Ma Giáo?”