Kí Ức Của Mưa

Chương 29: Vũng tàu – Biển của đất trời, ta của ta



Nam Phong nằm sát cạnh giường để một khoảng trống nhỏ ở giữa, đôi mắt nhắm nghiền tĩnh tại. Kỳ Thư len lén nhìn anh, những lo sợ dần tan biến. Cô mỉm cười nhớ lại một buổi trưa cùng anh học bài dưới gốc cây ở khuôn viên trường. Anh đánh bạo rủ cô đi Vũng Tàu cùng anh. Anh biết cô không dám đi riêng với anh nên ra sức khiêu khích. Không đạt được mục đích anh lại thành tâm thổ lộ dự định này anh đã ấp ủ từ ngày đi Mũi Né với lớp, anh muốn bù đắp cho cô một khoảng trời kỉ niệm chỉ có hai người. Cô cảm thấy kỳ lạ, ngại ngần. Cô càng bất ngờ khi các chị cho rằng điều đó hết sức bình thường. Cũng nhờ sự động viên của họ mà giờ đây cô được bên anh. Lần đầu tiên ở chung phòng với một người khác giới khiến cô vụng về ngổ ngáo. Mặt cô đỏ bừng bừng, chúi mắt xuống sàn nhà khi trông thấy anh đứng trước cửa nhà tắm với chiếc áo ba lổ và quần đùi ngắn trên gối. Cô lớ quớ chạy vào nhà tắm, đầu sắp đâm sầm vào lề cửa may mà anh kịp đưa tay chắn ngang. Cô giật mình chui khoảnh dưới cánh tay anh và đóng rầm cửa lại khi vô tình thấy chùm lông nách hơi rậm. Bộ quần áo mọi khi cô mặc dài qua gối, tay lửng ngang khuỷu nhưng cô cảm thấy nó ngắn cũn cỡn. Cô nằm sát mép giường rồi phủ chăn kín mít đến nỗi anh sợ cô rơi xuống đất nên choàng tay đẩy cô vào trong khiến cô căng thẳng. Anh bối rối vừa ấm áp nói:

- Em có nghe tiếng sóng biển không? Ngủ ngon em nhé!

Cô khép mi nghe mùi biển loang loang vào mũi. Đó là thứ mùi lanh lảnh của hơi nước, nồng nồng của sinh vật, mặn mòi của muối, có mùi đậm đặc của sự hỗn tạp, có mùi bi tráng của sự độc hành, có mùi thông thái của thanh bình bao dung, có mùi rờn rợn của bí hiểm. Từ cửa sổ phòng nghỉ có thể thấy cát vàng óng ánh trải dài, thảm biển xanh ngát ngoài khơi mênh mông đến hút tầm mắt và những con sóng đánh vào bờ tung bọt trắng xóa. Tiếng sóng vỗ dạt vào bờ êm ái. Đến khi tỉnh dậy cô đã thấy anh nhìn cô say đắm tự bao giờ.

Cát dười lòng bàn chân nóng hổi, hai người rượt đuổi nhau nhảy theo từng đợt sóng. Anh nắm tay cô bồng bềnh trên vùng nước xa bờ rồi tựa vào nhau ngắm hoàng hôn dần buông. Ánh dương vàng vọt chuyển sang đỏ sẫm rồi dần mất hút phía chân trời xám mịt. Họ nguyện có thể tựa vào vai nhau mỗi khi chiều xuống cho đến cuối cuộc đời.

- Hoàng hôn mong manh, vụn vỡ và luyến tiếc anh nhỉ? – Kỳ Thư mơ màng nói.

- Em đa sầu đa cảm quá khiến anh rất lo lắng! - Nam Phong suy tư nói.

- Em cũng không rõ nữa. - Kỳ Thư ngẫm ngợi đáp. Hoàng hôn đẫm sâu trong mắt họ.

Kỳ Thư hí húi vặn chỉnh mãi mà không ra được vòi nước nóng. Vừa lạnh run vừa đói, cô đành mặc quần áo vào rồi gọi Nam Phong. Anh mở sang chế độ nước nóng rồi nghịch vẩy những giọt nước lên người cô, ấm áp và êm dịu. Kỳ Thư cầm vòi xịt túi bụi vào người anh cùng cười đùa khúc khích. Anh cướp lấy vòi nước trên tay cô, trìu mến nói:

- Anh gội đầu cho em nhé!

Kỳ Thư hỏn hẻn chỉ cho anh gói dầu gội. Nam Phong nhè nhẹ gãi gội vào da đầu cô rồi vuốt những lọn tóc rối. Lần đầu tiên gội đầu cho con gái anh mới phát hiện con trai đơn giản biết bao. Cô cặp tóc lên cao nói:

- Bây giờ anh ra ngoài đợi em chút nha. Em sẽ cố gắng nhanh nhất.

Nam Phong mặt đỏ gây ngần ngừ khiến Kỳ Thư khó hiểu vừa bất an:

- Thư ơi, cho anh tắm.. cho em được không?

- Hả? - Kỳ Thư giật thót, mặt đỏ phừng giận dữ vừa hoảng sợ khiến Nam Phong quýnh quýu:

- Ý anh là anh sẽ nhắm mắt lại và dùng bông tắm này.. tuyệt đối anh không mở mắt ra cũng không chạm vào người em.

- Nhưng mà.. không thể được.

Cô vần vò gấu áo bấn loạn lẫn xấu hổ. Nam Phong chợt nắm lấy tay cô. Cô kích động vằng mạnh vừa hét:

- Anh muốn gì nữa chứ? Anh bắt nạt em như vậy đó hả?

- Anh không bắt nạt em. Anh chỉ muốn được chăm sóc cho em thôi. – Nam Phong lẵng nhẵng trơ lì.

- Anh còn ngụy biện nữa. Anh đáng ghét lắm. – Kỳ Thư quẩn bách nói.

- Dù em có đánh mắng thế nào cũng được. Nhưng nếu em không chịu thì anh sẽ ngồi ở đây hoài luôn.

Nam Phong trâng tráo nói, mặt chai ì ngồi thình lình ăn vạ, điều mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Vẻ mặt anh vừa vòi vĩnh vừa rất thiết tha rung cảm mà cô có thể cảm nhận rõ rệt. Anh chợt siết chặt cô vào lòng thổn thức. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó cho đến lúc này. Anh thực sự mong mỏi được yêu thương, chăm sóc cô từ những điều nhỏ nhặt nhất, bây giờ và sau này cũng vậy. Anh biết cô quan niệm "chuyện đó" rất khắt khe nên anh luôn nhắc nhở bản thân. Còn việc này nếu nhìn bằng giác độ khác, nó thật sự rất đẹp! Vòng tay ấm nóng và những lời thủ thỉ của Nam Phong khiến cô rối loạn, mơ hồ. Anh vừa làm cô hoang mang cũng vừa là nơi bình yên nhất của cô.

- Anh cũng như bao người con trai khác, cũng có ham muốn trần tục. Nhưng anh yêu em, trân trọng em hơn cả những điều đó. Nếu lúc này anh làm điều gì thô lỗ thì anh không xứng đáng với em rồi. Nên em hãy yên tâm, thả lỏng cảm xúc cùng anh tận hưởng những phút giây đẹp đẽ này để thanh xuân của chúng ta là vô vàn kí ức khắc cốt ghi tâm được không em! - Nam Phong sâu nặng nói.

Yêu thương, nâng niu của anh bồi hồi trong từng hơi thở khiến trái tim cô khắc khoải yêu đương. Nam Phong cúi xuống hôn lên trán, lên mắt cô. Kỳ Thư khép dần mi lại rồi họ ghì siết nhau trong nụ hôn say nồng. Nam Phong nhấc bổng cô lên ngang tầm với anh, môi trong môi nhau không còn lạnh lẽo. Thật lâu, họ quyến luyến rời môi nhau trong khát khao ngây dại.

Nam Phong đã nhắm nghiền mắt lại nhưng lồng ngực anh phập phồng. Kỳ Thư vừa nhìn anh vừa run rẩy xấu hổ cởi áo ngoài rồi đến áo lót. Tâm trí cô trống rỗng tự hỏi mình đang làm gì rồi cố trấn tĩnh nhưng toàn thân cứ run lên bấn loạn. Bước tới vừa đủ tầm tay anh, lặng đi vài khoảnh khắc, giọng cô chan chứa tin yêu gửi gắm:

- Em tin anh!

Nam Phong chấn động kinh tâm, mặt đỏ bừng. Kỳ Thư đặt bông tắm vào lòng bàn tay anh rồi chậm rãi đặt lên vai mình. Nam Phong run run di chuyển nhẹ nhàng bông tắm trên khắp vai cô, cánh tay rồi sau lưng. Toàn thân cô tê cứng, nhắm mắt rồi lại mở ra lén nhìn anh. Anh run rẫy đưa bông tắm xuống ngực cô, bầu ngực cô căng lên phập phồng. Kỳ Thư nén hơi thở dồn dập, càng nén lại càng để lộ ra. Mỗi cử động khẽ khàng của Nam Phong khiến tim cô như văng ra khỏi lồng ngực. Nhưng đâu đó trong sâu thẳm con người, một cảm giác lạ lẫm hoang dại âm thầm thúc giục, vỗ về cô. Cảm giác đó khuấy động vào tận tâm khảm của người con gái khôi nguyên trong sáng. Đó là lúc cô thấy mình đã thuộc về anh. Từ trước đến nay với cô, tình yêu là câu chuyện của con tim và tâm hồn. Mỗi lúc bên Nam Phong, chính con tim dẫn dắt mách bảo cô đi vào thế giới của anh. Dù không nhìn thấy, không chạm vào nhưng Nam Phong cảm nhận rất rõ từng đường nét mảnh mai, nuột nà, thanh tân trên cơ thể người con gái anh yêu. Giây phút cảm thán tận tâm can anh! Cả hai không nói lời nào chỉ lặng yên nghe thiêng liêng, hạnh phúc bất tận. Có những khoảnh khắc ngắn ngủi chứa đựng cả một đời người trong cõi thế nhân mong manh vô thường này.