Mấy ngày qua ngày nào Nam Phong cũng thờ thẫn ngóng đợi trước cổng Ký túc xá nhưng không gặp được Kỳ Thư. Một hôm, anh đến tận phòng cô. Các chị nhiệt tình mời anh vào trò chuyện vì cô đi vắng. Càng về khuya anh càng áy náy. Mãi đến khi cánh cửa đẩy vào, không hiểu sao toàn thân anh run lên, lặng lẽ nhìn cô.
- Thư đã về rồi nè. Đi đâu mà lâu vậy em? Anh Nam Phong đợi em từ đầu tối tới giờ rồi đó. – Hoa gợi mở.
- Mình ra ngoài nói chuyện một lát được không em? - Nam Phong khẩn thiết nói.
Kỳ Thư lạnh nhạt gật đầu rồi bước ra. Nam Phong lịch sự cảm ơn thì các chị liền giục anh đi đi kẻo muộn. Ngồi ở góc khuôn viên, trầm mặc lẳng lặng một hồi lâu, những rung cảm ẩn sâu cùng mâu thuẩn dồn nén siết lấy họ, lá cau kiểng lạo xạo càng khiến lòng héo hon.
- Em có chuyện muốn nói với anh phải không? Dù có thế nào anh cũng muốn nghe!
Giọng Nam Phong nhỏ dần nhưng đủ để Kỳ Thư nghe rõ từng tiếng lòng ai hoài của anh. Cô không nhìn anh, chỉ gật nhẹ mái đầu. Đôi lần cô cố mở lời nhưng cổ họng cứng lại, nghèn nghẹn nên đành im bặt. Nam Phong cảm nhận sóng gió bủa vây lòng cô, sự đấu tranh gay gắt trong lý trí và sự gắng gượng lạnh lùng của cô. Anh mở lời thay cô bằng tiếng lòng quay quắt và khát khao thúc bách trong anh đêm ngày. Năm nay là cái Tết có ý nghĩa nhất với anh bởi vì anh đã được gặp cô. Anh thầm cảm ơn tạo hóa đã cho anh gặp cô. Nhưng anh cũng oán trách tạo hóa sao không cho anh và cô gặp nhau sớm hơn và trong hoàn cảnh khoan từ hơn một chút. Giọng anh chùng xuống tựa tâm tư trĩu nặng bời bời. Mấy ngày qua anh đã rất sợ hãi. Anh cảm giác chuyện không tốt đẹp sẽ đến. Anh tự hỏi có phải gia đình khuyên ngăn, cắm đoán nên cô đã cố tình lẫn tránh anh. Dù vậy anh vẫn không thể buộc mình dừng lại. Nếu cô càng lẫn tránh anh sẽ mãi tìm kiếm cô. Nếu cô đẩy anh ra xa anh sẽ kéo cô lại gần. Nếu cô chưa yêu anh, anh sẽ yêu cô gấp nhiều lần hơn để tình yêu của anh lấp đầy trong cô. Nếu cô muốn lừa dối bản thân, anh không có cách nào là đau khổ tiếc nuối một đời. Cổ họng anh đắng nghét khô rát. Sự im lặng của Kỳ Thư càng làm anh sợ hãi. Chưa bao giờ anh biết được cảm giác tất cả sự tốt đẹp hay bi ai nhất trong cuộc đời mình lại do người khác định đoạt.
- Thư ơi, dù thế nào anh vẫn tha thiết mong em cho anh một cơ hội! Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh, thật sự trong lòng em không có một chút tình cảm nào dành cho anh sao em?
Giọng Nam Phong ngùi ngùi đứt quãng. Kỳ Thư oằn mình trong cơn đau thét của trái tim không nghe lời. Cô nghĩ đến người thân rồi gắng gượng nhìn anh với ánh mắt trống rỗng:
- Nam Phong, em thực sự không yêu anh. Tình cảm với anh chỉ là anh em bạn bè thôi.
Đất trời như đổ sụp, anh cúi gục đầu không kiểm soát, giọt sầu cay xé khóe mắt. Anh vụng về lau đi, giọng lạc lõng tủi hờn nói:
- Vì anh không xứng đáng phải không em? Anh không có tài cán gì cũng không có gì trong tay..
- Em chỉ có thể nói với anh như vậy thôi. Em vào Ký túc xá trước. - Kỳ Thư hẫng giọng cắt ngang.
Cô không biết mình đang chạy cũng không nhận thấy bất kỳ ai trên đường. Chân cô sắp khuỵu xuống, mồ hôi lạnh toát ra. Cô úp mặt vào song sắt hành lang nơi Nam Phong vẫn hay đợi cô mỗi sáng. Nước mắt cô tuôn rơi không ngớt. Cô uất nghẹn trong tim non nớt, đau cả tâm hồn trẻ dại và lý trí cố rắn rỏi. Có phải cô quá bất công với tình cảm của bản thân không? Hay cô quá cố chấp với lý trí hạn hẹp? Những hình ảnh khốn nghèo rạc rài của người thân yêu cùng những lời răn dạy của cha cô lắng đắng trong tâm trí..
********
Vừa đi học về, Linh kéo Kỳ Thư qua thẳng phòng mình. Các chị lo lắng chạy theo không rõ chuyện gì. Linh giận dữ, ỉ ôi nói:
- Em biết không, chị như vừa gây ra tội ác vậy. Em có biết Nam Phong suy sụp thế nào khi thấy gói đồ em gửi không? Có phải em đã quá tàn nhẫn không vậy?
- Chị thấy Nam Phong bị sao ấy chứ? Biết bao đứa thích mà có đoái hoài tới ai đâu. Người như Nam Phong thiếu gì sự lựa chọn sao cứ phải thế chứ? – Hải cay cú nói.
- Hải, đó là chuyện của Nam Phong. Mày đừng vì Nam Phong không thèm để mắt tới mày mà xiên xỏ. - Linh quát ngang.
- Ơ. Mày hay nhỉ? Mày làm gì mà bênh vực con Thư dữ vậy? – Hải gay gắt nói.
- Tao không bênh vực ai hết. – Linh gạt phăng rồi quay sang Kỳ Thư nói:
- Trên đời này, tìm được một người con trai tốt như Nam Phong khó lắm em à! Em hãy suy nghĩ kĩ lại mà cho nó cơ hội cũng là để em không nuối tiếc về sau nhé.
Các chị đều khuyên cô đối diện với lòng mình và tạo cơ hội cho chính hai người. Tất cả đều lên tiếng ủng hộ Nam Phong, kể cả Hiền, người em họ của cô học cùng khóa với Nam Phong cũng thế. Cô chợt nghĩ: "Trong mắt mọi người, anh ấy ưu tú như vậy thì chắc chắn sẽ tìm được một người phù hợp dễ dàng thôi".
Tối đó, cô lang thang ở khuôn viên trường thì gặp Yến. Yến mỉm cười hỏi han rồi ưu tư nói:
- Chắc Nam Phong đã nói với em chuyện của chị phải không?
Kỳ Thư bần thần lắc đầu.
- Chị rất thích Nam Phong nhưng hai năm qua Nam Phong không ngó ngàng gì đến chị cả. Con người có lúc quá vô tâm và tàn nhẫn phải không em!
Yến cúi mặt thoáng buồn rồi ân hận nói:
- Nhưng với em thì khác. Chị chưa bao giờ biết Nam Phong cũng si tình đến vậy. Khi chị kể với Nam Phong về gia đình em và Lam, chị đã có chút ích kĩ. Chị xin lỗi, em gái!
Yến nhìn Kỳ Thư với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thương cảm. Tình yêu trong trắc trở giống như cơn gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn. Mọi việc đều không thể lường trước nhưng đến đâu sẽ có cách của nó. Kỳ Thư không ngờ Nam Phong đã biết mọi việc nhưng cô tự hỏi: "Nếu sau này cả hai không vượt qua được nghịch cảnh, lúc đó đau khổ chắc hẳn sẽ hơn gấp nhiều lần. Vậy bây giờ bắt đầu để làm gì?"
2.
Một tuần qua Kỳ Thư giam mình trong phòng, khó khăn lắm Cảnh Lam mới kéo được cô đến công viên dạo chơi. Anh trầm ngâm nói:
- Đừng làm khổ bản thân vì những trói buộc của tương lai Thư à. Nếu Thư thật lòng yêu anh ta thì hãy nhắm mắt yêu đi, rồi sẽ có con đường cho hai người.
- Lam không trách mình sao? - Kỳ Thư đượm buồn hỏi.
- Dù có hứa hẹn giữa hai nhà nhưng quyết định là của mình mà đúng không? Thư cũng đâu nhớ đến điều đó. Lam không muốn cố giữ thứ không phải của mình để luôn nơm nớp lo sợ bị lấy đi.
Nói ra điều này dù có chạnh lòng nhưng anh nhẹ nhõm lạ lùng. Buông bỏ là chân phúc của đời người mà không phải ai cũng đủ tĩnh tâm làm được. Chứng kiến chặng đường khó nhọc của Kỳ Thư từ bé đến nay, chứng kiến những đau khổ dày vò của cô khi phải từ bỏ Nam Phong.. đã khiến anh thấy mình thực sự không có tư cách để cưỡng cầu. Kỳ Thư nhoẻn cười lòng đầy cảm kích, mặc dù điều đó không làm thay đổi hiện tại nhưng ít ra có người hiểu được lòng cô và trân trọng những cảm xúc của cô. Từ xa có tiếng hét thất thanh vang lên, Kỳ Thư chếnh choáng khi thoáng thấy người thanh niên trông giống Nam Phong và một cô gái đang bám siết cánh tay anh. Nam Phong bất chợt quay sang, ánh mắt họ chạm vào nhau ngỡ ngàng. Không đủ tỉnh táo và kiên nhẫn, Kỳ Thư quay đầu bỏ chạy, nước mắt đầm đìa trên gương mặt hốc hác. Nam Phong lập tức đuổi theo. Anh níu lấy tay cô, cô giằng mạnh anh càng giữ chặt.
- Anh làm gì vậy? Anh đừng bắt nạt em như thế. - Kỳ Thư òa khóc.
- Anh xin lỗi, em đau lắm phải không? - Nam Phong rối bời nói.
- Bây giờ anh lại đang bắt nạt em nữa đó. Anh trêu đùa với em như vậy đủ chưa? Một mặt anh ngọt ngào với em, một mặt anh hẹn hò với cô gái khác.
Nam Phong nhanh như cơn lốc ôm lấy cô. Cô giãy giụa xô ra, anh càng siết chặt. Nước mắt cô thấm ướt ngực áo trắng của anh. Sự chống cự yếu ớt của cô khiến anh chấn động. Con tim anh tan chảy ấm áp, dịu dàng xoa dịu những dồn nén kích động trong lòng cô. Trớ trêu thay, cô chỉ đứng ngang tầm vai của anh nên tai cô áp đúng vào lồng ngực anh, nghe rõ nhịp tim anh như vỡ tung. Gương mặt cô phừng phừng nóng.
- Chuyện không giống như em nghĩ đâu. Đó là bạn cùng quê với anh. Cô ấy bị cướp túi xách, anh phản xạ giật lại không ngờ ông ta phản kháng mạnh quá nên mới..
- Em không nghe đâu. Lửa mau cháy thì nhanh tàn phải không?
Kỳ Thư cúi đầu lảng tránh. Nam Phong khẽ nâng gương mặt cô hướng trọn vào ánh mắt anh khắc khoải:
- Khi thấy em vùng chạy, trái tim anh như được sống lại. Nếu có ai đó thay thế được em trong lòng anh thì anh đã không khổ sầu như vậy em biết không! Anh đã cố dặn lòng kìm nén để không đi tìm em nhưng anh.. anh muốn được nhìn thấy em nên anh đã âm thầm theo đến đây.
Ngôn từ thấm đẵm tình si của anh khiến tim cô run lên, nước mắt rơi bay trong gió thủ thỉ:
- Em đã yêu anh rồi!
Nam Phong chấn động tâm can, niềm hạnh phúc như đôi cánh nâng anh bay bỗng, anh đã nghĩ rằng chẳng bao giờ có được cô đâu. Giây phút này đây anh thấy mình thật sự đã trưởng thành, anh muốn che chở cho người anh yêu qua mưa nắng cuộc đời.
- Nín đi em, anh yêu em tha thiết! - Anh ôm chặt cô dỗ dành.
Gió xuân man mác thoảng mùi hương hoa nhài thanh thái. Anh nắm tay cô đi dưới hàng cây xanh đã bao lâu tuổi trời, tay trong tay chung một tiếng lòng. Từ nay mỗi trang nhật ký của cô đều có anh trong đó, rực rỡ, ấm áp và bình yên! Nhưng dòng đầu tiên là lời xin lỗi thành tâm của cô đến người thân, khẩn thiết xin được yêu anh cho dù không biết sẽ đi đến đâu và sẽ đau thương thế nào cô cũng cam tâm tình nguyện!