Kí Ức Lãng Quên

Chương 59: Trận chiến cuối cùng [4]




- Ngươi rốt cục sao lại gọi ra được con rồng chết tiệt này?

 Autumn không biết tại sao tên Zeref kia lại kéo cô đến chỗ khỉ ho cò gáy này. Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống nơi cô đã đi qua cùng những thành viên khác trong Tứ Giới. Tuy nơi này quả thực rất quen thuộc, nhưng cô vẫn không hình dung ra được đây là đâu. Cái gì mà Fiore 400 năm trước?

 Zeref kéo Autumn đến chỗ này thực chất không phải để đánh nhau với cô ta. Hắn gọi Igneel ra là để đối phó với ả. Còn hắn đến nơi này, có lẽ là để tìm bình yên.

- Igneel, phiền ông đối phó với cô ta. Tuy cô ta mạnh thật, nhưng so với ông thì chắc cũng không phải dạng khó khăn gì đâu. Chuyện còn lại ta sẽ giải thích sau.

 Igneel không thích thái độ sai khiến của Zeref cho lắm, nhưng mà không sao. Hẳn phải có chuyện gì đó thì hắn mới lôi một người phụ nữ đến đây để đánh nhau. Mọi chuyện cứ để xử lí xong người phụ nữ kia rồi tính vậy.

 Vậy là, Igneel xông đến chỗ Autumn làm cô ấy không kịp trở tay, chỉ có thể cố gắng né đi.

- Chết tiệt.

 Autumn không nghĩ bản thân mình lại phải đối phó với một con rồng. Rõ ràng đến các Sát Long Nhân cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được 1 con rồng, vậy không phải số mệnh của cô đucợ định đoạt là bỏ mạng ở nơi này sao? 

 Zeref nén một hơi thở dài, nhìn lên bầu trời. Trái tim hắn giờ lặng như một mặt hồ yên ả vậy. Khi hắn đưa Autumn về nơi này - Magnolia 400 năm về trước, là hắn đã ra một quyết định vô cùng lớn. 

 Hắn đã biết được rằng ánh nắng và bóng tối không thể nào hòa hợp được. Đường đường là một pháp sư hùng mạnh như hắn, cũng chả thể thay đổi nổi quy luật này.

~.~

Autumn ngửa mặt nhìn bầu trời, cảm giác bất lực tràn vào tâm trí. Cô biết khi bản thân mình chọn tử chiến với Zeref, là bản thân mình đã tự nhận lấy phần thua. Chỉ tiếc là, cô còn không đánh hắn được, mà bị một con rồng tấn công không ngừng.

Mà thôi, chi ít thì được đánh nhau với một con rồng cũng là trải nghiệm trăm năm có một. 

 Autumn nhìn những vì sao trên trời, tự hỏi bản thân có thể trở thành một trong số chúng không? Autumn nhớ về những lời mà Winter từng kể.

"Những tinh tú kia có rực rỡ đến đâu, thì khoảng cách giữa chúng cũng khiến nó trở nên lạnh lẽo."

- Vậy, Zeref, ngươi không phải là Zeref mà ta biết đúng không?_ Igneel nhận ra khí tức của người này có chút lạ lẫm, không giống như Zeref mà Igneel biết.

 Zeref hiểu câu hỏi của Igneel, hắn gật đầu rồi kiếm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt cũng hướng về bầu trời.

- Đúng vậy, ta là Zeref, nhưng là của 400 năm sau.

 Igneel nhíu mày. Có hơi vô lý quá không? 400 năm sau? Zeref nhận ra sự ngờ vực của Igneel, nhưng cũng không mấy để tâm lắm.

- Ngươi biết là mỗi lần có thay đổi về thời gian, là tất cả những sự kiện trong tương lai đều sẽ thay đổi không?

- Ta biết. Nhưng ngươi đừng lo, ta trở về đây chỉ có một mục đích duy nhất thôi.

 Igneel tự dưng không an tâm cho lắm, nhưng Zeref sớm đã biến mất.

 Chuyện mà Zeref định làm thực sự sẽ vô cùng điên cuồng. Nhưng Zeref có nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng không hối hận. Hắn đã được định là sống cả 1 đời cô đơn, vậy điên cuồng thì có làm sao?

~.~

 Spring cảm giác từng noron trong người mình như đang sôi sục lên. Cảm giác này thật sự quá kích thích. Tuy cô không được đấu với Zeref, nhưng song long thực sự đã giúp cô giải trí không ít. 

 Sting và Rogue tuy có lường đến việc Tứ Giới rất khó đối phó, nhưng không ngờ hai người lại phải trật vật với một đứa nhóc như thế này.

 Những dây leo và tầm ma của Spring cứ mọc từ dưới đất lên, cắt đứt lại phục hồi lại với tốc độ đáng kinh ngạc. Sting chưa hề gặp người sử dụng phép thuật thực vật nào có thể phục hồi cây cối nhanh như vậy. Cứ tiếp tục thế này thì không ổn!

 Trong một thoáng không chú ý, một sợi dây leo từ hướng nào không biết, lập tức phóng đến chỗ Sting. Rogue cũng giật mình nhận ra, vội hét lên:

- STING! CẨN THẬN!

 Sting hoàn hồn, nhưng đã không kịp nữa.

- Đáng tiếc thật đó. Ta đã hi vọng nhiều hơn ở ngươi...

 Spring phẩy tay, những dây leo và tầm ma thu về, để lại lỗ hổng trên người của Sting. 

 Sting cảm nhận được máu đang tràn ra khỏi cơ thể mình, sưc lực cũng biến mất. Anh chệnh choạng cố giữ thăng bằng, hai tai bắt đầu không thể nghe rõ được mọi thứ, chỉ có tiếng gọi thất thanh của Rogue đang vang vảng bên tai.

 Dây leo của Spring nếm được vị máu, như càng thêm sung mãn. Nhưng Spring chưa có ý định tấn công tiếp, cô đang muốn nhìn một màn bi kịch kia.

 Rogue chạy đến đỡ lấy Sting, miệng không ngừng gào tên người bạn tri kỷ của mình.

 Bạch long ấy lúc nào cũng tỏa sáng tựa ánh dương, vậy mà giờ đây lại bị nhuốm trong sắc máu. Mỉa mai làm sao.

 Ánh sáng trong mắt của Sting cứ nhạt dần. Trong cơn mê sảng ấy, anh lại nhớ về những năm tháng khi xưa. Ngày mà anh, Rogue, Yukino, Minerva và cả Lucy cùng nhau dạo chơi trên thảo nguyên xanh thẳm, ánh dương tỏa sáng, bao bọc lấy tất thảy.

 Quả nhiên, đó vẫn là ngày tháng tươi đẹp nhất.