“Không quen” hắn nào quen với thể loại đi đánh đàn tầm thường vậy chứ.
Sau khi hát 3 bài, nữ ca sĩ vào bên trong nghỉ ngơi chuẩn bị hát thêm vài ca khúc nữa. Dạ Phàm lúc nhân lúc đèn chuẩn bị bật liền bảo hệ thống thêm hiệu ứng thanh lịch vào cho mình.
Khí chất là 1 thứ rất khó miêu tả, ngay từ lúc Dạ Phàm bắt đầu đứng dậy, từng động tác của cậu đều đã khác trước. Cử chỉ từ tốn nhẹ nhàng, bước từng bước nhỏ, phát ra thanh âm cũng không lớn nhỏ. Khuôn mặt toát ra thần thái tự tin khác hẳn so với bình thường.
Lúc này mà Tần Viễn còn không nhận ra là ai chắc mắt hắn có vấn đề thật rồi. Nhưng người lên tiếng trước lại là Tần Nghị
“Này, đó không phải là cậu gia sư của Nhất Thiên sao? Anh nhớ 2 người quen nhau mà”
Tần Viễn vốn muốn giả mù nhưng không nghĩ anh trai mình lại lên tiếng nhanh như vậy. Hắn không lập tức trả lời Tần Nghị mà lần nữa quan sát bóng lưng Dạ Phàm. Cảm giác… Giống như đã thay đổi rất nhiều. Tần Viễn không rõ tại sao mới không gặp 1 thời gian ngắn mà khí thế trên người Dạ Phàm lại thay đổi như vậy.
“Ba đang nói anh chú sao? Anh ấy ở đâu? Sao con không thấy?” Nhất Thiên nghe nhắc đến tên Dạ Phàm cũng nhảy dựng lên đòi nhìn, nhưng khổ nỗi thân hình quá nhỏ. Dù đã ngồi trên đùi Tần Nghị cũng không thấy được hết toàn bộ sân khấu phía dưới.
Cùng lúc với Tần Viễn, khán giả ở dưới cũng có không ít người bị thu hút vào phần trình diễn của Dạ Phàm. Trước khi lên sân khấu cậu đã bỏ kính ra, nhưng vì ánh sáng không mạnh nên mọi người đều không thấy rõ mặt cậu. Lúc ánh đèn trở lại Bình thường thì Dạ Phàm đã cất bước đi, điều này cũng đã nằm trong tính toán của cậu. Điều này khiến khán giả bên dưới chỉ nhìn thấy được nửa bên mặt của cậu. Cộng thêm buff khí chất thanh lịch của hệ thống, Dạ Phàm trông có khí thế hẳn ra.
Không ít các cô gái ngắm nhìn đều thấy có thiện cảm, cũng không thiếu một vài fan nam.
Nam nhân đánh đàn đúng là có mị lực rất cao, điều này không sai và được Dạ Phàm áp dụng rất tốt.
“Đinh … nhiệm vụ phó tuyến hoàn thành, nhận thưởng 5 điểm chỉ số, 50 tích phân, mời phân điểm số”
Dạ Phàm phân vân suy nghĩ hồi lâu, hỏi
“Này, tao vẫn có chút thắc mắc về chỉ số khí chất và mị lực đấy, chúng có gì khác biệt?”
'Khí chất hay còn gọi là tính khí, là đặc điểm chung nhất của mỗi con người. Khí chất là thuộc tính phức hợp của các chủ thể là những cá nhân, khí chất cũng sẽ biểu hiện cường độ, tốc độ, nhịp độ của các hoạt động tâm lý và nó cũng góp phần thể hiện sắc thái, hành vi, cử chỉ, cách nói năng của mỗi chủ thể là những cá nhân.
Ví dụ: khí chất nóng nảy, khí chất điềm tĩnh, lạnh lùng…
Mị lực là một khái niệm chỉ về năng lực làm người khác cảm thấy bị thu hút, bị lôi kéo, bị mê hoặc. Có thể làm người khác phục tùng, ngưỡng mộ, tin tưởng thậm chí là làm những điều mạo hiểm mà bình thường sẽ không bao giờ làm’.
Dạ Phàm cảm thấy hiện tại khuôn mặt cậu cũng đã không còn khó nhìn như trước. Nếu tăng mị lực thì khả năng tăng lượng fan sẽ tăng nhanh hơn. Theo như lời hệ thống, nếu Mị lực cao ở mức nhất định, có thể thu hút sự yêu mến của người khác chỉ qua lần đầu gặp mặt.
“Cộng 2 điểm vào làn da, 3 điểm vào mị lực đi”
Chỉ số hiện tại
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 68
Dáng người: 34
Làn da: 34
Mị lực: 3
Khí chất: 0
Thể lực: 20
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (13%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (25%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 80
Thanh lưu lượng: 1788
_____
Mãi đến khi Dạ Phàm khuất bóng Nhất Thiên cũng không nhìn thấy được người. Cậu nhóc bắt đầu nóng nảy sắp khóc đến nơi, nhõng nhẽo đòi gặp Dạ Phàm. Tần Nghị đừng tưởng nhìn mặt hay nghiêm túc nhưng đối mặt với cậu nhóc làm nũng cũng không nhịn được mà mềm lòng. Cho nên trong nhà cũng chỉ có ông nội Tần là trị được tên nhóc này.
Dạ Phàm đang loay hoay ghi chú những món khách dặn thì quản lý gọi cậu ra ngoài, còn cho phép cậu về sớm.
“Thế nhưng vẫn chưa hết ca làm mà, còn tiền lương của em”
“Lương vẫn được tính, mau thay đồ ra ngoài đi, có người tìm kìa. Đừng để người ta đợi lâu”
Dạ Phàm ngơ ngác được 1 nhân viên khác dẫn đến kế bên một chiếc xe đời mới bóng loáng. Cửa xe mở ra, mãi cho đến khi nhìn thấy 3 khuôn mặt quen thuộc kia thì cậu mới hiểu ra vấn đề. Khách VIP này đúng là không thể từ chối được rồi.
Ngay khi nhìn thấy cậu Nhất Thiên bất chấp đang ngồi ở ghế giữa liền lao ra ôm lấy eo cậu. Khổ nhất là Tần Viễn ngồi ở cửa ngoài bị cậu nhóc bò đạp lên đùi để bước qua. Nhưng vì giữ hình tượng trước mặt người khác nên không thể kêu rên thành tiếng.
Tần Nghị ngồi ghế trong cùng cũng không kịp giữ cậu nhóc lại.
Chỉ số thể lực của Dạ Phàm bữa giờ vẫn chưa tăng, đương nhiên là không đỡ nổi cú nhảy mạnh của Nhất Thiên. Bất ngờ không thể không lùi ra sau vài bước nhưng vẫn không quên giữ chặt lấy cậu nhóc để nó không bị ngã sấp xuống.
Tần Viễn vốn muốn mặc kệ nhưng không ngờ sau lưng Dạ Phàm có một người phụ nữ đang đẩy xe trẻ em đi ngang qua. Hắn không kịp suy nghĩ liền lao ra ôm lấy Dạ Phàm kéo cậu về phía mình.
Do quá tập trung vào người trước mặt, Tần Viễn không hề phát hiện ra bản thân đã bị chụp lén.
Dạ Phàm bị ôm bất ngờ, mùi hương nước hoa nam tính xộc vào mũi, cơ thể cũng cứng đờ theo.
Người phụ nữ kia đã đẩy con nhỏ đi xa nhưng Tần Viễn vẫn chưa thả tay ra.
Mãi đến khi Nhất Thiên bị kẹp ở giữa 2 người lớn tiếng la hét, 2 người mới tách nhau ra.
“Con sắp không thở nổi rồi chú nhỏ ơi!”
___
“Vào xe đi” Tần Viễn lạnh giọng xuống che giấu đi sự thất thố của mình.
Dạ Phàm ôm Nhất Thiên co cúm ngồi trên đùi mình.
Một bên là ông chủ kế tiếp của sản nghiệp nhà họ Tần, bên còn lại là ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử. Dạ Phàm chỉ là 1 tên sinh viên quèn có chút áp lực ngồi ở giữa.
Rốt cuộc vẫn là Tần Nghị lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
“Tôi không nghĩ là cậu lại biết đàn piano đấy, trình độ cũng không tệ đâu”
Được Giám đốc lớn khen Dạ Phàm cũng có chút phổng mũi nhưng vẫn phải khiêm tốn một chút.
“May mắn cũng biết được đôi chút, không đến mức có thể gọi là có trình độ đâu. Cảm ơn Tần tổng đã khen”
Tần Viễn thấy cơ miệng cậu ngoác đến mang tai không thể không chọt miệng vào chê bai
“Đúng vậy, cậu hiểu rõ bản thân đấy. Một chút trình độ còn không có, khó nghe muốn chết!”
Tần Nghị so với Dạ Phàm đang tức tối thì lại ngạc nhiên nhiều hơn. Vì Anh hiểu Tần Viễn tuy 25 tuổi nhưng tư duy rất trưởng thành, việc nói ra những lời ấu trĩ như vậy đúng là rất hiếm khi, đúng hơn phải nói là không có.
Dạ Phàm biết bản thân không thể đáp lại nên lựa chọn lơ đi cái con người độc mồm độc miệng kia.
“Dạo này sao không thấy Ông nội Tần nhỉ, cũng không thấy ông đến công viên đi dạo?”
Tần Nghị còn chưa trả lời Nhất Thiên đã nhanh nhảu giơ tay lên như muốn phát biểu trước lớp
Dạ Phàm cười phì trước hành động của cậu nhóc.
“Con biết, con biết… Ông nội bảo sang nhà dì ba chơi mấy hôm rồi”
Dạ Phàm xoa xoa đầu cậu nhóc như khen thưởng
“Giỏi như vậy, nhớ lời ông nội nói sao?”
"Tất nhiên rồi, ông nội còn nói với chú nhỏ thế này: “Tao đã nói rồi, nếu vẫn còn ở trong cái ngành giải trí vô bổ kia, đừng có mà lởn vởn trước mặt tao nữa, nghe chưa!”
Nhất Thiên còn quay sang Tần Viễn, mô phỏng lại khung cảnh lúc đó, 1 tay chống nạnh, tay còn lại chỉ thẳng mặt Tần Viễn. Giọng điệu cũng cố gắng làm cho trầm xuống.
Dạ Phàm giật mình vội vã bịt miệng cậu nhóc lại, quan sát phản ứng của Tần Viễn.