Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 52: Chương 52




Là Hoắc Dật?!
Đại não của Trình Gia Mục lập tức đờ ra, không thể phản ứng kịp mà hỏi một câu: “Hoắc tổng, tại sao lại là anh? Là anh đang theo dõi Đào Đào?” Nói xong lại cảm thấy không đúng, Hoắc Dật vì sao lại theo dõi Đào Đào, hẳn là bọn họ đã coi Hoắc Dật thành tên biến thái theo dõi Đào Đào mới đúng.
Hoắc Dật không để ý tới chất vấn của Trình Gia Mục, một lần nữa lặp lại vấn đề của mình: “Vừa rồi cô gọi cậu ấy là cái gì?” Biểu cảm và ngữ khí đều rất hung ác.
Lời nói khẳng khái rằng sẽ bảo hộ anh trai của cô, lập tức bị khí thế của hắn đánh tan.

Đương nhiên cũng là bởi vì nhìn thấy người đến là Hoắc Dật, theo bản năng mà nhận được tín hiệu xóa bỏ nguy hiểm.
Nhưng mà, chuyện anh hai nhà mình mượn xác sống lại này cô cũng không dám nói lung tung.

Khó đảm bảo được, cô và anh sẽ không bị người ta đưa vào bệnh viện tâm thần, thế là vô thức mạnh miệng nói: “Tôi không nói gì hết, anh nghe lầm rồi.” Hoắc Dật bước một bước về phía trước, đứng trước mặt Trình Gia Mục, đôi mắt giống như muốn nhìn thấu vào bên trong người trước mặt mình.
Lời nói ra miệng đối với Viên Đào Đào lại vẫn như vậy: “Vừa rồi cô mới gọi cậu ấy là anh hai, tôi đã nghe thấy.” Ánh mắt lại không hề rời khỏi Trình Gia Mục, âm thanh của hắn có chút run rẩy: “Viên Mục, là anh sao?”
Trình Gia Mục chưa từng đấu tranh tư tưởng trong lòng kịch liệt tới như vậy.

Mặc dù trước đó cậu và Hoắc Dật không quá hợp nhau, nhưng dù sao cũng đã quen biết tới ba bốn năm, chút hành vi quen thuộc của mình cũng sẽ không vì thay đổi ngoại hình mà có thể lập tức quên đi.
Nếu như không có lần này, như vậy thì nhiều lắm mình cũng chỉ tương đối giống với vị Ảnh đế trước kia, cho dù là ai cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi chuyện này.

Nhưng một khi bắt đầu liên tưởng, thì rất nhiều chuyện đều sẽ có sơ hở, không chịu nổi cân nhắc đắn đo.
Nhưng cậu cũng không muốn cứ như vậy thừa nhận.
Dù gì, quan hệ giữa hai người họ lúc trước cũng không tính là tốt, Trình Gia Mục còn từng nhiều lần chế nhạo, giáo huấn ‘hậu bối’ này.

Hoắc Dật trong trí nhớ luôn thuận theo mình như một chú cừu nhỏ, mặc cho người ta vò dẹp xoa tròn.

Nhưng bây giờ cậu đã biết tính tình thực sự của Hoắc Dật là như thế nào, hắn chính là con chó ngao Tây Tạng hình người! Là núi lửa di động vẫn luôn hoạt động!
Nếu như bị hắn biết, tiểu minh tinh mới vừa bước vào giới giải trí trước mặt hắn chính là Viên Mục, hơn nữa lại còn ký kết dưới trướng công ty của hắn.

Như vậy, đối phương sẽ làm cái gì để trả thù mình nha?
Huống hồ, vấn đề quan trọng nhất chính là, cậu thực sự không muốn để cho Hoắc Dật biết thân phận của mình, là bởi vì cậu không muốn để hắn chán ghét mình.

Thật vất vả mới có thể tạo dựng được chút ôn nhu tương đối, cậu không muốn cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc.

“Anh nói cái gì đó, tôi là Trình Gia Mục.” Trình Gia Mục vô cùng chột dạ, thế nhưng trên mặt lại cố ý giả bộ trấn định, trong lòng còn chờ mong biểu hiện vừa rồi của mình có thể lừa được Hoắc Dật.

Thế nhưng Hoắc Dật lại không nhúc nhích chút nào, hắn dùng đôi mắt sâu không thấy đáy, có thể dùng để dìm chết người mà nhìn cậu chằm chằm.
Không giống như Trình Gia Mục tưởng tượng rằng có thể lừa dối qua ải, cũng không có ánh mắt phẫn nộ từ trên cao nhìn xuống.

Ngược lại, còn giống như một đứa nhỏ mới lớn, mọi người đều nói cho hắn biết rằng, ông già Noel vốn không tồn tại, nhưng hắn lại có thể chân chính nhìn thấy kỳ tích thực sự.

Trong đôi mắt kia tràn ngập sự vui mừng, còn có cả vẻ không dám tin tưởng cùng một chút đau thương.
Biểu tình này, nếu đưa lên màn ảnh lớn thì nói không chừng, sẽ có thể giúp hắn cầm về vai nam chính xuất sắc nhất.

Dù sao, cùng một lúc mà thể hiện nhiều loại cảm xúc như vậy, cũng không phải điều dễ dàng gì.
“Vì sao lại không thừa nhận? Cậu ở bên cạnh tôi lâu như vậy, vì cái gì mà không chịu nói cho tôi biết?” Hoắc Dật giống nhưng đang cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt của chính mình, khiến Trình Gia Mục càng thêm chột dạ.

Cuối cùng, cậu đành phải bất lực khống chế biểu lộ, cúi đầu tiếp tục nói: “Tôi không phải người đó, có phải là anh hiểu lầm rồi hay không?”
Hoắc Dật dùng cả hai tay ép buộc cậu phải đối mặt với mình, nói: “Cậu có thể nói cho Viên Đào Đào nhưng lại không chịu nói với tôi.

Tôi là người bên gối của cậu kia mà, tôi không đáng được tin tưởng tới vậy sao?”
Trình Gia Mục nghe thấy lời này lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, dù sao còn có một vị thành niên, à không, một con nhóc vừa mới thành niên, lại còn là em ruột của mình đứng ngay bên cạnh! Hoắc Dật còn nói ra mấy câu như ‘người bên gối’, đúng thật là…
Mà nói ra thì, từ khi nào hắn lại trở thành người bên gối rồi? Không phải là ký hiệp nghị sao? Bạn giường cũng có thể xem như ‘người bên gối’? Là cậu lý giải sai rồi ư?
Cái người trước kia còn thi thoảng nhắc nhở cậu: ‘Không nên quên thân phận của mình’, chẳng lẽ không phải Hoắc Dật?
Hắn mất trí nhớ rồi sao?
Lúc này, Hoắc Dật mất trí nhớ dùng một tay ôm chặt lấy Trình Gia Mục vào trong lòng.

Người đàn ông cao hơn cậu tới hơn nửa cái đầu, trong giọng nói lại mang theo chút nghẹn ngào khó nhận ra: “Vậy mà thực sự có chuyện thế này, đây là ông trời đang ưu ái tôi sao.”
Trình Gia Mục: “…”
Viên Đào Đào:” “…”
Nhìn như vậy, tựa như đối với việc cậu chính là Viên Mục, Hoắc Dật không chỉ có thể tiếp nhận, mà cũng không ghét.


Quan trọng nhất là, nhìn hắn giống như thể đang ước gì đây chính là sự thực, là đang muốn cố gắng chứng thực? Thậm chí, còn sợ Trình Gia Mục sẽ cố chấp đưa ra chứng cứ gì đó để nói mình chính là Trình Gia Mục, không phải một mảnh u hồn mượn xác mà sống lại.
Viên Đào Đào thì cảm thấy mình đứng ở chỗ này thật là dư thừa, vì sao dưới màn đêm đen kịt mà mình lại sáng thế này?
Thế nhưng, từ thời khắc Trình Gia Mục tỉnh lại trong bệnh viên, Viên Đào Đào đã giác ngộ được chuyện mình đã trở thành một cái bóng đèn, là một bóng đèn có chút kinh nghiệm thâm niên.
Viên Đào Đào cảm thấy, thời điểm mình rực sáng tới tỏa nhiệt đã đến.
“Hoắc Dật, thả anh tôi ra.”
Nghe thấy em gái nhà mình tuyên bố sự tồn tại, Trình Gia Mục vô thức như bị điện giật mà buông Hoắc Dật ra.

Hoắc Dật bất mãn hết sức, vươn tay với ý đồ túm người trở lại.
Trình Gia Mục vừa hơi dùng lực tay đã bị đối phương nắm lấy thật chặt, như thể sợ chỉ buông lỏng một chút thì cậu sẽ chạy trốn vậy.
Trình Gia Mục cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ việc giãy dụa mà ngấm ngầm thừa nhận tính khí trẻ con của người đàn ông cao lớn này.
Viên Đào Đào cũng cực kỳ biết phá hoại bầu không khí mà nói thẳng: “Hoắc Dật, không phải anh đã có người mình thích rồi hay sao? Hiện giờ anh đã biết anh ấy chính là Viên Mục rồi đó, cũng chẳng phải tiểu tân binh mặc anh sắp đặt nữa.

Mặc kệ anh ấy có thiếu anh bao nhiêu tiền, chúng tôi đều có thể lo được!”
Thiếu chút nữa Trình Gia Mục đã phun ra một búng máu!
Mặc dù tình huống này, nhìn qua thì giống như mình đang ngầm thừa nhận, nhưng mà dù sao cũng chưa từng chân chính mở miệng xác thực.
Cô nàng làm thế này chính là trực tiếp thừa nhận rồi a!
Như vậy thì về sau, muốn phản cung thế nào cũng không nổi đâu biết không?
Hoắc Dật nghe thấy Viên Đào Đào lên án, không những không giận mà còn cười, còn là cái kiểu cười cực kỳ vui vẻ ấy.

Viên Đào Đào có chút sửng sốt, Trình Gia Mục bèn nghĩ: Em còn sững sờ cái khỉ ấy, còn không phải chính em bán đứng người anh này à!
Hoắc Dật dắt tay Trình Gia Mục nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Viên Đào Đào không ngờ đối phương còn chẳng buồn nhìn mình, nhưng lo lắng hắn sẽ làm gì anh hai cho nên đành phải đi theo.
Hoắc Dật nói: “Anh đang đưa Đào Đào về khách sạn ư?”
Trình Gia Mục cảm thấy mình hoàn toàn không theo kịp được mạch não của hắn, tựa như si ngốc mà gật đầu.
Hoắc Dật lại quay đầu thân thiết nói với Viên Đào Đào: “Chúng tôi sẽ cùng đưa em về khách sạn, cũng ở ngay phía trước thôi.” Giọng điệu thân thiết này tựa như gió xuân ấm áp vậy.

Nhưng mà ở góc độ mà chỉ có Viên Đào Đào nhìn thấy, rõ ràng cô đã thấy được biểu cảm trên mặt Hoắc Dật như muốn nói: ‘Mau trở về khách sạn, đừng có cản trở tôi với anh trai cô nói chuyện yêu đương.

Nếu không phải cô chính là em vợ, thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.’
Viên Đào Đào: “…”
Hoắc Dật: “A, đúng rồi.

Là ai đã nói với em rằng tôi đã có người mình thích?”
Nghe vậy, lòng Trình Gia Mục mạnh mẽ nhảy lên một cái.
Viên Đào Đào: “…”
Hoắc Dật: “Không sao, cái này cũng không quan trọng.

Tôi chỉ muốn nói là, tôi quả thực có thích một người.”
Trong lòng Trình Gia Mục chợt nổi lên chút ảo tưởng yếu ớt, không phải là mình chứ?
Nhìn biểu hiện kỳ quái của Hoắc Dật đêm nay, ấy vậy mà cậu liền sinh ra chút hi vọng kỳ quái.

Thế nhưng, rất nhanh đã lại bị mình bác bỏ.
Làm sao có thể?
Nhưng một khi ý nghĩ này đã sinh ra rồi, cũng không phải cứ vậy mà xóa đi.

Ý nghĩ nho nhỏ này, nhanh chóng nảy mầm mọc rễ trong tiềm thức của Trình Gia Mục, dường như còn có xu thế trở thành cây đại thụ che lấp đất trời.
Hoắc Dật nói tiếp: “Tôi đã thích anh ấy ròng rã mười năm trời.”
Nghe vậy, trái tim vừa mới dâng lên của cậu lập tức rơi xuống đáy vực, tựa như nội tạng đều bị người ta móc sạch, đến mức sau đó Hoắc Dật có nói cái gì cậu cũng không nghe lọt một chữ.
Quả nhiên không phải là mình, từ lúc Hoắc Dật ra mắt tới bây giờ, thời gian bọn họ quen biết cũng chỉ có ba đến bốn năm.
Ha ha, lại si tâm vọng tưởng cái gì vậy chứ?
Quan hệ của bọn họ như thế nào, chẳng lẽ chính cậu lại không biết hay sao?
Rất nhanh đã đi đến khách sạn mà đoàn làm phim thuê, bọn họ cùng nhau đưa Viên Đào Đào vào phòng.

Đào Đào thậm chí còn có chút lễ phép mà nói lời cảm ơn với Hoắc Dật, sau đó hai người liền trở về theo đường cũ.

Nơi này cách chung cư mà bọn họ thuê một đoạn xa, nên trước tiên cần phải trở về nơi mà Hoắc Dật đỗ xe.
Con đường nhỏ này vẫn bị bóng cây pha tạp đổ xuống.
Nhìn qua có thể thấy tâm tình của Hoắc Dật rất tốt, Trình Gia Mục bị ép cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau.


Bàn tay của Hoắc Dật khô ráo, ấm áp, nắm lấy hết sức thoải mái.

Trình Gia Mục có chút tham luyến nhiệt độ trên người hắn, cậu nghĩ để hắn dắt tay một lần xem như thiếu nợ một lần.

Hắn còn ở trước mặt mình mà nói hắn đã thầm mến người khác những mười năm, mình còn có cơ hội gì được nữa? Loại cảm giác ôn nhu hiếm có này với mình mà nói, đại khái là không có được mấy lần, thế là cứ tùy ý để hắn nắm, cũng không có ý giãy giụa.
Cậu trộm nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh mình, dù chỉ thấy một bên mặt cũng đã vô cùng đẹp trai.

Sống mũi lại rất cao, không giống với ngũ quan bằng phẳng của đa số người dân Châu Á, nhìn qua có vẻ lập thể thực đẹp mắt.

Cao lớn, đẹp trai, nhiều tiền lại si tình, người đàn ông như vậy bất kể là đặt ở đâu cũng sẽ trở thành tình nhân trong mộng tiêu chuẩn, là kiểu đàn ông hoàn mỹ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết.
Chỉ tiếc là, đối tượng mà hắn si tình không phải là mình.
Trình Gia Mục nghĩ, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào lại để một soái ca chất lượng tốt thế này thầm mến những mười năm, cũng không chịu đáp ứng hắn? Đúng là không biết trân trọng!
Trong lòng Trình Gia Mục đã đố kỵ đến phát cuồng, không khỏi ác ý nghĩ: “Nói không chừng là một người quái dị, hoặc là một gã bạch trảm kê (*).

Đúng, hắn chính là một tên bạch trảm kê yếu nhớt, cho nên không dám tiếp nhận việc Hoắc Dật theo đuổi, miễn cho khi cởi sạch trước mặt hắn lại phải chịu mất mặt.

Hắn sợ sẽ đánh mất tình yêu của Hoắc tổng, là đồ tâm cơ!”
Trên đường đi, Trình Gia Mục đều đắm chìm trong việc phỉ nhổ tên đàn ông yếu nhớt kia, không thể tự thoát ra được, lúc lên xe vẫn còn có chút thất thần.
Hoắc Dật bèn tự mình giúp cậu thắt chặt dây an toàn, giọng điệu cưng chiều đến ngọt chết người: “Làm sao vẫn mất hồn mất vía thế? Khó tin như vậy ư?”
Cái gì khó tin?
Hoắc Dật: “Em thật sự đã thích tới mười năm, ngay cả chính em còn không rõ ràng.

Từ lúc mới bắt đầu cũng chỉ là sùng bái, hoặc là nói thưởng thức, thế nhưng khoảnh khắc mà em nhìn thấy người thật, em liền lập tức luân hãm.”
Trình Gia Mục quả thực không thể nhịn được nữa: “Ngừng!” Cậu cũng không muốn nghe câu chuyện lãng mạn của bọn họ, nhưng Hoắc Dật lại không có ý dừng lại.

Gương mặt hắn lại hơi ửng đỏ như có chút ngượng ngùng, giống như một tiểu tử mới biết yêu: “Em đã biết từ rất sớm, từ khi mới vỡ lòng.

Hơn phân nửa đều liên quan tới…”
.
.
(*) Bạch trảm kê: Chỉ những người trắng trẻo, yếu ớt vô cùng, yếu theo cái cách hơi ẻo lả.