Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 60: Chương 60




Trình Gia Mục cũng không muốn nhắn tin chất vấn hắn, có những chuyện chỉ nói qua mấy câu chữ thôi sẽ không thể làm rõ được.

Mà cậu cũng không muốn để lộ ra rằng mình đang căng thẳng, giống như một cô nàng thích nghi ngờ lung tung vậy.

Cậu bèn nhắn lại: ‘Được rồi, chú ý an toàn.’, rồi bỏ điện thoại xuống.
Ở một nơi khác, Hoắc Dật nhìn sáu chữ cái ngắn ngủi đầy lãnh đạm kia xong, khóe môi liền cong lên một nụ cười.

Chuyện ngày hôm ấy đúng là hắn không cẩn thận, lại để người ta chụp được nhanh như vậy.

Từ đầu đề báo cho đến góc độ và thời gian đều trùng hợp, nhìn qua đúng là có vẻ như hắn đang cẩn thận chăm sóc cho Lý Tử Bồng.
Chuyện đã náo loạn cả ngày, đương nhiên Trình Gia Mục không thể nào không biết, thế nhưng một câu cậu cũng chẳng thèm hỏi, còn không nhắc tới chút nào.

Hoắc Dật châm lửa một điếu thuốc, tự nhủ với lòng: Là nên nói anh quá hiểu chuyện, hay là vì căn bản anh vốn không hề để tâm tới em? Chẳng lẽ là bởi vì, cho tới giờ anh vẫn nhớ đến tên Tiết Vũ kia?
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Hoắc Dật bỗng chốc lạnh xuống.

Không phải là hắn chưa từng thử thổ lộ với Viên Mục, ngay từ sau khi về nước hắn đã bắt đầu theo đuổi anh, nhưng khi đó Viên Mục lại là một đại minh tinh đầy hào quang.
Anh không giống như những nam nghệ sĩ thường xuyên trang điểm kia, anh vốn đã mang vẻ đẹp trời sinh.

Dẫn đến việc, rất nhiều người đều nỗ lực phẫu thuật để được đẹp trai như vậy, muốn tăng thêm sức hút, quả thực là làm xong còn đẹp trai hơn cả anh.

Nhưng trước giờ, Hoắc Dật chưa từng thấy một sinh vật sống tự nhiên nào có thể đẹp hơn Viên Mục.

Tuy vậy cái này cũng dẫn đến việc, bên người Viên Mục không hề thiếu những tên đàn ông, công tử yêu thích nam giới muốn vây quanh anh.
Họ khiến Viên Mục phiền toái không chịu nổi.

Tại hội trường của một lễ trao giải nọ, Hoắc Dật vừa mới trà trộn vào hậu trường, còn đang định tiến hành hành vi tán tỉnh thì lại đúng lúc nhìn thấy: Viên Mục cực kỳ dứt khoát mà cự tuyệt một gã giàu có.

Đã cực kỳ lễ phép, không hề khiến người kia mất mặt mà còn có thể ngăn chặn khả năng để hắn dây dưa với mình.


Nhìn cách anh làm hết sức bình thản, giống như đã luyện được kỹ năng từ chối qua quá nhiều lần bị làm phiền.
Chờ đến khi người kia rời đi, rõ ràng chỉ trong nháy mắt, Hoắc Dật đã nhìn thấy biểu cảm chán ghét trên gương mặt anh.

Sau đó, vừa vặn có cuộc gọi đến, khi anh nghe điện biểu cảm trên mặt lập tức nhu hòa hơn không ít, có chút thoải mái nói: “Giải quyết rồi, ha ha, anh không thèm cân nhắc đâu.

Mấy đứa con nhà giàu kia, chẳng có ai tốt đẹp hết.”
Không biết đầu bên kia điện thoại lại nói cái gì, ngữ khí của Viên Mục trở nên thân mật, thậm chí có chút cưng chiều nói: “Làm sao có thể, anh nhìn thấy bọn họ liền cảm thấy buồn nôn… Được, lát nữa gặp.”
Chỉ vẻn vẹn mấy lời như thế, đã khiến ngọn lửa đố kị trong lòng Hoắc Dật ‘đùng’ một cái, lập tức cháy rừng rực.

Chẳng lẽ Viên Mục đã có bạn gái, hoặc là bạn trai rồi? Rốt cuộc là ai?
Anh nói chuyện điện thoại xong, liền muốn rời đi.

Hoắc Dật vội vàng nâng bó hoa hồng thật lớn trong tay mình lên, hoảng hốt chạy bừa sang một hướng.

Bó hoa hồng xanh mà hắn đã cẩn thận lựa chọn, lúc này liền biến thành một củ khoai nóng bỏng tay.

Hắn sợ sẽ bị Viên Mục phát hiện, khiến anh chú ý tới bên này, thế nên đành thuận tay dúi nó cho người đứng gần mình nhất.
Hắn cũng không quá để ý đến vẻ ngoài của cô gái kia, chỉ nhớ là trên người cô nàng có một mùi nước hoa nồng đến mức gay mũi, còn mặc một bộ lễ phục vô cùng hở hang.

Nhìn như thế, hẳn là một nữ minh tinh nào đó.
Cô ta cũng không lập tức nhận bó hoa, như cười như không mà đánh giá hắn.

Người đàn ông trước mặt cô tuổi tác cũng không lớn lắm, thậm chí còn có một chút ngây ngô nhưng lại mang trên người âu phục có giá trị không nhỏ.

Đây tuyệt đối không phải là hàng loại A, huống hồ người có thể trà trộn vào hậu trường của một lễ trao giải cỡ này, tuyệt không phải người bình thường, nữ minh tinh mỉm cười hỏi: “Anh đẹp trai, đây là có ý gì?”
Hoắc Dật lo lắng sẽ bị Viên Mục phát hiện động tĩnh ở phía bên này, hơi chật vật nói: “Tôi là fan của cô, bó hoa này tặng cho cô.”
Sau đó hắn dúi bó hoa màu xanh to bự kia cho cô ta, không quay đầu lại lấy một lần mà vội vã bỏ trốn.

Trợ lý của nữ minh tinh kia là một cô nàng khá mập mạp, thở gấp nói: “Tử Bồng, nhanh lên, người đại diện đang giục cô kìa.” Lúc đó Lý Song Song còn chưa phải là người đại diện của Lý Tử Bồng, mà cô nàng cũng chỉ mới là một diễn viên tuyến ba không có danh tiếng gì.


Ở lễ trao giải đó, cô ta cũng không hề nhận được giải thưởng nào hết, căn bản chỉ đến đi ké thảm đỏ mà thôi.

Nhưng lại nhờ có chuyện, thiếu gia của tập đoàn Gia Sang cố ý tìm đến tặng hoa mà được lên trang tin tức.
Mặc dù vụ này đã nhanh chóng bị Hoắc gia ra tay ép xuống, nhưng Lý Tử Bồng lại nhờ vậy mà có được không ít sự chú ý.

Mà cô ta lại là một người đàn bà rất thủ đoạn, nhìn thấy cơ hội thì nhất định sẽ tóm lấy.

Quả nhiên sau đó cô ta liền treo giá, nhận được vai nữ phụ của một bộ phim truyền hình, về sau cũng nhờ lần đó mà nổi tiếng.
Tuy vậy đây đều chỉ là những chuyện về sau, điều duy nhất mà Hoắc Dật chú ý, chính là lần đầu tiên hắn đi tỏ tình đã bị dập tắt không chút lý do.

Thu hoạch duy nhất hắn có được, vậy mà lại là về người đã gọi điện cho Viên Mục.

Quả nhiên đó chính là tình nhân bí mật của anh, mà người này cũng là một nam nghệ sĩ, tên là Tiết Vũ.
Thấy em trai nhà mình nhíu nhíu mày rồi ngẩn người, Hoắc Xuyên ngồi bên cạnh cũng lắc lắc đầu, đưa cho cậu em một ly rượu: “Làm sao vậy, cãi nhau với vợ nhỏ nhà em rồi à?”
Kể từ lần nhìn thấy Trình Gia Mục trước đó, bị câu nói: “Đại ca, tình cảm của chúng em không phải thứ có thể dùng tiền để định đoạt.” chọc cho ngã ngửa.

Hoắc Xuyên đã khẳng định rằng Trình Gia Mục chính là một thằng nhóc ngốc ngếch, trong đầu đều là mấy kịch bản phim sến súa.

Hơn nữa tuổi của cậu cũng còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp đại học, thế nên mỗi lần nhắc tới cậu trước mặt Hoắc Dật, anh đều gọi cậu là ‘đứa nhỏ’.
Hoắc Dật trầm mặc khoát khoát tay cự tuyệt chén rượu kia, ra hiệu rằng mình đang hút thuốc.

Hoắc Xuyên ghét bỏ đặt ly rượu xuống, nói: “Bị một đứa nhỏ đuổi ra khỏi nhà, sau đó lại chạy đến nhà anh hút thuốc.

Chuyện anh hỏi mày cũng giả vờ như không nghe thấy, rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì mà lại có một đứa em như mày cơ chứ.”
Hoắc Dật không kiên nhẫn nói: “Em không hề bị cậu ấy đuổi khỏi nhà.”
Hoắc Xuyên: “A, vậy vì sao nửa đêm rồi còn không về nhà? Đúng rồi, cũng không phải nhà, đó chỉ là cái phòng em thuê thôi mà.

Còn chạy đến chỗ anh làm gì?”

Hoắc Dật nghiêm túc nói: “Lúc đầu em vốn muốn A Mục ở đây cùng em, nhưng mà nơi này lại cách chỗ đoàn làm phim hơi xa.”
Hoắc Xuyên – thiếu chút nữa bị cướp nhà: “Cái gì? Đây là nhà của anh, anh sẽ không cho mày mượn đâu.

Lúc còn chưa bán, anh muốn giữ lại cho mày một căn mày lại không cần, chỉ vì muốn quang minh chính đại ở chung một quán với Viên Mục…” Nói đến đây, Hoắc Xuyên ý thức được mình đã nói lỡ mồm, vội vàng ngậm miệng lại.
Thế nhưng, Hoắc Dật lại không hề nổi giận lôi đình như anh tưởng tượng, chỉ yên lặng hút thuốc.

Hoắc Xuyên âm thầm thở ra một hơi, em trai nhỏ đã khôi phục vẻ bình thường được một thời gian rồi, khiến cho anh quên mất nghịch lân của hắn.

Nhưng nhìn có vẻ như Hoắc Dật cũng không hề phải chịu kích thích, tất cả đều là dáng vẻ bình thường.

Hoắc Xuyên gần như không thể tin nổi, chẳng lẽ nó đã hoàn toàn vượt qua được bóng tối ấy, quên mất người tên là Viên Mục kia?
Hoắc Xuyên lắc đầu, trên đời này đúng là chả có chuyện gì mà thời gian không thể xóa nhòa.

Tình cảm yêu thương đến chết đi sống lại thì đã sao? Không phải là qua một thời gian dài rồi cũng sẽ phai nhạt, cuối cùng thì bị người ta quên lãng.

Dù có ngẫu nhiên nhớ tới, thì cũng chỉ thở dài một tiếng mà thôi.
Người sống, vẫn phải tiếp tục sống.
Hoắc Xuyên ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Đúng rồi, tin tức gần đây là thế nào? Có cần anh giúp em xử lý hay không, cha còn hỏi là có phải em đã đổi qua quen với bạn gái rồi không đó.”
Hoắc Dật cười nhạo một tiếng, không để ý lắm: “Làm sao có thể, cha vẫn luôn ngóng trông, chờ em đưa bạn gái về à? Anh nói với ông ấy, bảo ông ấy đừng hi vọng nữa.”
Hoắc Xuyên vô cảm đáp: “Tự em nói với ông ấy đi.

Chỉ là, anh không nghĩ ánh mắt của em sẽ kém như vậy.

Cô gái tên Lý Tử Bồng kia anh cũng có ấn tượng, mấy năm trước nhờ mượn tiếng của em nên mới phất lên, là con người quá thủ đoạn.

Cho dù cha không có ý kiến thì mẹ cũng sẽ không chấp nhận cô ta.

Bà cũng hỏi anh đấy, rảnh rỗi thì gọi điện về nhà đi, anh không muốn tiếp tục nhận những câu hỏi về em nữa đâu.”
Nhìn vẻ mặt ấy của Hoắc Xuyên, sắc mặt Hoắc Dật rốt cuộc cũng khá hơn một chút: “Lúc nào bọn họ có thể tiếp nhận sự thật rằng em là gay, em sẽ về nhà.”
Hoắc Xuyên: “Vậy bây giờ em có thể lập tức trở về.

Hôm qua mẹ còn nói với anh, nếu tiểu Dật có thể mang người về nhà, thì mặc kệ là nam hay nữ bà ấy đều có thể tiếp nhận.”
Hoắc Dật nhíu mày: “Thật ư?”
Hoắc Xuyên: “Đương nhiên.”

Hoắc Dật: “Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ khi hai người họ đều mong muốn em mang đối tượng về nhà rồi lại nói.

Em không muốn để A Mục phải chịu bất kỳ uất ức nào.”
Nghe em trai nói như vậy, Hoắc Xuyên không khỏi nhướn mày: “Không phải là em đang nghiêm túc với cậu bé đó đấy chứ?”
Hoắc Dật lại đổi đề tài: “Anh, chuyện em nhờ anh làm đến đâu rồi?”
Lông mày Hoắc Xuyên khẽ giật một cái, mỗi lần Hoắc Dật khéo léo gọi anh như vậy đều sẽ không có chuyện gì tốt.

Nhưng vì đứa em này rất hiếm khi nhờ vả mình cái gì, ít đến mức anh không tiện từ chối, đành đáp ứng ngay.

Anh nói: “Làm xong rồi, nhưng tốt nhất là em nên tự mình mời họ một bữa cơm, nói rõ ràng mọi chuyện.”
Hoắc Dật gật đầu: “Đương nhiên, không chỉ là muốn thuyết phục bọn họ đổi Tiết Vũ và Khương Tư Thuân, em còn muốn đổi dàn diễn viên thành người của Gia Sang chúng ta.”
Hoắc Xuyên: “Vậy cũng không thành vấn đề, nhà đầu tư chỉ cần kiếm tiền là được, không quan tâm là ai đang diễn.

Nhưng nhà sản xuất, đạo diễn và mấy người trong giới giải trí kia, mặc dù anh không hiểu nhưng tiền tài đều đã đàm phán xong, còn ký hợp đồng.

Lúc này nếu bắt bọn họ thay người, thì dù là ai cũng không vui vẻ cho nổi.”
Hoắc Dật lạnh nhạt nói: “Em tự có chừng mực.”
Hoắc Xuyên há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi vấn đề mà anh muốn hỏi nhất: “Vì sao Viên Mục đã qua đời lâu như vậy rồi, giờ thằng nhóc này mới nhớ đến việc ghen tị với Tiết Vũ?”
Đối với loại đáp án vô cùng qua loa mà thằng em anh đã nói: ‘chỉ muốn hai người đó khó chịu’, đương nhiên là Hoắc Xuyên sẽ không tin dù chỉ một dấu chấm câu.
Không vì bất cứ lý do nào khác, Hoắc Dật là một thương nhân còn là người cực kỳ đứng đắn, chí ít thì hắn sẽ không lôi công ty của mình ra để hờn dỗi với mấy kẻ râu ria.
Liên tiếp mấy ngày liền, Hoắc Dật đều ở ỳ trong nhà của Hoắc Xuyên, không chịu về ‘nhà mình’.

Trình Gia Mục cũng ngoan ngoãn chịu cảnh ‘phòng không gối chiếc’, không hề phàn nàn một tiếng nào, thái độ tỉnh táo và bình tĩnh tới mức làm Hoắc Dật vô cùng khó chịu.
Mà trong lúc Hoắc tổng còn đang xoắn xuýt vì mình đã quá lâu không về, có nên hạ màn hay không? Thì Lý Tử Bồng lại một lần nữa ngoi lên đầu bảng, là bởi vì cô nàng đã tiếp nhận phỏng vấn của một đơn vị truyền thông tới thăm trường quay.

Trong đó có một phóng viên đã hỏi: “Tin đồn trước đó truyền ra giữa cô và Hoắc tổng, nhị thiếu gia của Gia Sang là thật sao?”
Lý Tử Bồng chỉ thẹn thùng cười cười, không đáp lại.

Lần này các phóng viên của mục tin tức giải trí, quả thực từng người đều muốn cúi chào trước Lý Tử Bồng, lập tức đuổi theo vấn đề này không buông: “Cô thấy thế nào về danh xưng ‘thiếu phu nhân tương lai của Gia Sang?”; “Hoắc tổng đã từng điên cuồng theo đuổi cô, thậm chí ngay trước mặt mọi người mà đưa hoa thổ lộ với cô, chuyện này là thật sao?”; “Nữ minh tinh gả vào giới nhà giàu đều là vì tiền, đối với dạng lời nói này cô cảm thấy thế nào?”
Nếu là bình thường, những nữ minh tinh nóng lòng muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, đương nhiên sẽ ngay lập tức phản bác mà nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, các bạn trong giới truyền thông vui lòng đừng tung tin đồn thất thiệt.”
Nhưng Lý Tử Bồng thì không, cô nàng còn cười càng thêm xán lạn, trả lời vấn đề cuối cùng: “Tôi cảm thấy nữ minh tinh gả vào giới nhà giàu, cũng không nhất định đều là vì tiền.

Dù sao một người đàn ông biết tặng hoa, lại còn quan tâm tới nữ giới thì có ai mà không muốn đâu?”