Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 68: Chương 68




Khi bật máy tính lên, liền phát hiện trên các trang mạng xã hội lớn, diễn đàn và truyền thông đều đang sôi trào.

Nhất định là lưu lượng tin tức giải trí hôm nay cực kỳ tốt.
Xem qua diễn đàn nào đó một chút thì thấy: “Tám tám chín mốt tin về tiểu minh tinh được bao nuôi, Trình Gia Mục”, “Một sinh viên bình thường của học viện, cha mẹ đều mất mà có thể liên tiếp nắm được hai vai diễn quan trọng, lợi hại!”
Lại xem mục thông báo giải trí trên Weibo: “Tin tức đầu đề! Tiểu sinh đang rất nổi tiếng Trình Gia Mục, hóa ra là tiểu bạch kiểm được bao nuôi!”
@Giải trí tuyến đầu: “Có đồ có chân tướng! Tiểu sinh mới nổi Trình Gia Mục được bao nuôi!”
@Nơi hóng bát quái lớn nhất: “Cứ tưởng Trình Gia Mục là một tiểu minh tinh may mắn, hóa ra lại là người như thế! Mau nhấn vào link liên kết đi!”
Trình Gia Mục cũng không nhịn nổi mà nhấn vào đó, tuy có hình ảnh nhưng cậu phát hiện mấy hình này hầu như đều là về mấy tin đồn thất thiệt.

Chỉ có một tài khoản weibo có tiếng nói: “Còn có hình HD không che, tám giờ sáng mai sẽ có!”
Tài khoản weibo này tên là: “Thầm thám của ngành giải trí”, có tới mấy trăm vạn fan hâm mộ.

Hắn cũng giống như đám phóng viên săn ảnh kia, thế nhưng phần lớn những thứ hắn moi được đều là sự thật.

Kiểu tuyên bố tám giờ sáng mai gặp của hắn, chắc là vì muốn tạo thanh thế, nhờ đó mà đạt được càng nhiều sự chú ý.
Trong lòng Trình Gia Mục lại có chút bồn chồn: Những hình ảnh thân mật đã được tung ra kia, dù mờ ám nhất cũng chỉ là cảnh hai người sóng vai đi đường mà thôi, hoàn toàn không có gì gây sốc cả.

Nhưng tên ‘Thầm thám của ngành giải trí’ này mà ra tay, không biết là có gì đáng ngại không.

Dù gì lúc ở thủ đô hay ở thành phố H, cậu và Hoắc Dật đều ở chung một chỗ, nếu như thật sự có hình ảnh nào đó bị hắn chụp được, vậy thì khó lòng nói rõ rồi.
Cậu thấy weibo của mình cũng đang lâm vào vòng vây, nhưng may mắn là vẫn có những fan hâm mộ nguyện ý nâng đỡ cậu.

Trong đó có cả cô bé ‘Tiểu ma cô trong đất tuyết’, người đã đưa gối ôm rồi đi theo cậu bay từ nơi này đến nơi khác.

Cô bé rất năng nổ, dẫn theo hội fan hâm mộ của ‘Siêu cấp manh’, chửi cho đám người bôi nhọ và người qua đường tối tăm mặt mũi.
Nhưng mà kiểu hành vi này, trong mắt đám người qua đường thì chả khác nào hành vi của nhóm fan cuồng.


Những ngôn luận lúc trước đã nói cậu là một thần tượng có năng lượng chân chính, hiện giờ tất cả đều đã bị lật đổ, thậm chí có người còn nói cậu đang cố ý.
Những ngôn từ mắng nhiếc cậu đúng là rất khó nghe, cái gì mà ‘Kỹ nam kỹ nữ’, ‘Đồng tính luyến ái đi chết đi’, ‘Đừng trưng cái vẻ giả dối’… ngoài ra còn có không ít từ ngữ thô tục.

Quả thực cậu còn nghi ngờ, không biết mình đã đào mộ tổ tông của đám người này lúc nào, hoặc là có thâm cừu đại hận gì gì đó nên mới khiến họ căm hận như thế.
Cũng may, cậu chẳng phải là một tân binh chưa hiểu thói đời.

Kiểu tình huống bị bôi nhọ đến mức không thấy nổi mặt trời này, không phải là cậu chưa từng chứng kiến.

Người đã trải qua sóng to gió lớn đương nhiên sẽ vẫn bình tĩnh, trực tiếp bỏ qua giai đoạn tức giận mà chuyển hướng qua việc làm sao để giải quyết vấn đề.
Lúc này, điện thoại của cậu gần như đã bị gọi đến cháy máy, Viên Đào Đào, Đồng Hoài Cẩn, Điền Điềm, thậm chí Thạch Trường An cũng gọi điện thoại tới.
Trình Gia Mục không nhận điện thoại của mấy người bạn và em gái, không phải là vì cậu không coi trọng, không coi những trấn an hay thăm hỏi của họ là chuyện quan trọng.

Mà trước hết cậu cần phải lên tinh thần, ứng đối và trấn an người có khả năng bị liên lụy cái đã.
Cậu nhận điện thoại của Thạch Trường An, nhưng không nghe thấy mấy lời trách cứ như trong tưởng tượng, mà là nghe thấy hắn nói: “Tôi gọi qua chính là muốn nói cho cậu biết, phần diễn của cậu sẽ không bị cắt giảm, tôi cũng không muốn nghe về những lời đồn trên mạng Internet kia.”
Cậu không ngờ lại nhận được lời nói thế này, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút cảm động, cậu chân thành nói: “Cảm ơn ông, đạo diễn Thạch.”
Thạch Trường An nói: “Tôi biết cách làm người của cậu, không giống kẻ nhập nhằng như Lý Tử Bồng.

Hơn nữa tôi cũng không tin việc cậu dựa vào thủ đoạn, mà đường hoàng nhận được vai diễn trên phim truyền hình kia.” Nói đến mấy chữ ‘phim truyền hình kia’, khẩu khí của Thạch Trường An có chút xem thường, dường như khá là chướng mắt với loại phim ngôn tình phi lý đó.
Thạch Trường An nói tiếp: “Bởi vì với bộ phim của tôi, cậu đã lấy được nó dựa vào bản lĩnh của mình.

Thực lực của cậu tôi hoàn toàn có thể nhìn rõ, dù có lùi lại cả vạn bước mà nói, dù lúc trước cậu thực sự có đoạn lịch sử đen tối nào thì cũng vô dụng.

Bởi vì thứ mà tôi thấy chính là thực lực hiện tại của cậu, phim của tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi dư luận.”
Hắn nói liền một tràng, âm thanh rất hữu lực.


Trình Gia Mục tò mò nghĩ rằng, không biết có phải hắn đã bị cái gì kích thích hay không? Bởi vì lời đồn đại trên mạng cũng ám chỉ, có phải là vì chủ đề phim của Thạch Trường An lần này rất đặc biệt không? Đầu tiên là Lý Tử Bồng, hiện tại lại là Trình Gia Mục, chẳng lẽ đạo diễn Thạch cũng bắt đầu chơi chiêu trò rồi?
Đương nhiên đây cũng đều là lập luận có âm mưu, nhưng cũng không thể loại trừ việc Thạch Trường An bị kích thích, nên cố ý gọi điện cho cậu để bày tỏ lập trường.

Tuy nhiên Trình Gia Mục vẫn rất cảm kích, yên lặng ghi nhớ phần ân tình này.
Điều khiến cậu thấy kỳ lạ chính là, Tống Thần vẫn rất bình thản.

Cậu vừa mới ký hợp đồng với đoàn làm phim của Tống Thần, không giống với việc cậu đã đóng máy bên ‘Tư Mã Chiêu’, “Lệ Minh Châu’ còn chưa khởi quay cơ mà, người nên để ý nhất là Tống Thần mới đúng!
Không biết vì sao, hắn lại không nhân lúc còn chưa bấm máy mà kịp thời ngăn ngừa tổn hại, lại còn bình thản thế này?
Trình Gia Mục khép laptop lại, không cần nhìn cũng biết hiện giờ trên mạng đang mắng cậu đến ngập trời.

Cũng chỉ có một tiêu đề duy nhất khiến cậu để ý, chính là bài: ‘Tám tám chín mốt tin về tiểu minh tinh được bao nuôi, Trình Gia Mục’.

Trong đó có ghi lại kỹ càng cuộc đời của Trình Gia Mục, quả thực còn hiểu rõ hơn cả chính chủ là cậu.
Cha mẹ đều đã mất, là minh tinh dựa vào khuôn mặt mới đỗ học viện điện ảnh.

Cái gì mà được Hoắc Dật nhìn trúng, nên mới dời xa trường học, sau đó liên tiếp được mời vào bộ phim truyền hình ‘Lấn Ma Ký’.

Đồng thời còn nhờ vào bộ phim này mà ăn may, tiếp đó liền có cơ hội chạm tới bộ phim ‘Tư Mã Chiêu’ của Thạch Trường An.
Chuyện càng thêm mập mờ là bởi, lúc Trình Gia Mục đang quay cùng đoàn làm phim, Hoắc Dật đã tìm tới thành phố H thăm ban.

Hắn ở lại liền hai tháng, đến khi Trình Gia Mục đóng máy thì hai người mới cùng trở về thủ đô.

Đồng thời vì muốn diệt trừ kình địch của Trình Gia Mục, mà hắn còn phong sát hai nghệ sĩ vô tội là Tiết Vũ và Khương Tư Thuân.
Trong lúc nhất thời, fan hâm mộ của hai người họ liền lập tức bạo động, không phải là họ chưa từng nghe nói về việc nam thần nhà mình bị người ta phong sát.


Nhưng vốn còn tưởng đó là tin đồn, vậy mà xem ra đều là vì tên Trình Gia Mục không biết liêm sỉ kia!
Đám người này liền lập tức vọt qua diễn đàn trên weibo, tranh thủ thể hiện, trở thành nhóm quân chủ lực đi mắng nhiếc Trình Gia Mục.

Bọn họ và nhóm fan hâm mộ ‘Siêu cấp manh’ liền lập tức khởi chiến.
Ở giữa còn có rất nhiều tình tiết thêm mắm dặm muối, ra vẻ bó tay.

Phương pháp nói ra bảy phần sự thật ba phần giả ý này, thực sự rất dễ khiến cư dân mạng và người qua đường cảm thấy rằng, chuyện này đúng là ván đã đóng thuyền.
Nhưng bọn họ nắm được nhiều chi tiết như vậy ở đâu? Cứ như thể người đứng ra vạch trần này hiểu rất rõ về Trình Gia Mục, nói chính xác hơn thì là hiểu rõ hành trình của Hoắc Dật.

Vậy hắn là ai?
Điện thoại của Hoắc Dật cũng đổ chuông liên hồi, hắn vội vàng mở cuộc họp với Doãn Khang Hòa và bộ phận PR của công ty, nhưng đều không đưa ra được kết luận gì.

Rõ ràng lần này đối phương đã có sự chuẩn bị, mà bọn họ thì không hề có chút đầu mối nào hết!
Nhấn tắt máy tới lần thứ n rồi mà điện thoại vẫn reo, rốt cuộc Hoắc Dật đành phải bực bội nghe điện: “Gì?”
Hoắc Xuyên ở đầu bên kia liền nói: “Thế nào? Sao giọng điệu lại xấu như thế, còn không chịu nghe điện thoại của anh trai chú à?”
Hoắc Dật khó chịu nói: “Có việc thì nói, không có gì thì em tắt máy đây.”
Hoắc Xuyên nói: “Đừng, đừng, cha mẹ gọi điện thoại mà em cũng không nhận, đã gọi cho anh biết bao nhiêu lần rồi.”
Hoắc Dật nói: “Như bọn họ thấy đấy, em thích đàn ông.”
Hoắc Xuyên không đồng ý nói: “Em lớn như vậy rồi, đừng nói đến bạn gái, ngay cả bạn bè cũng chưa từng đưa về nhà.

Huống hồ Viên… Lúc người kia qua đời, dựa vào biểu hiện của em thì cha mẹ cũng đã sớm có suy đoán rồi.

Đã có quãng thời gian giảm sốc dài như vậy, thực ra họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng em lại dùng cách này để bộc lộ, dĩ nhiên họ sẽ khó lòng chịu nổi.

Bao dưỡng cái gì chứ, chậc chậc, cha đã ném cả đống đồ cổ trong nhà rồi đấy.

Tốt nhất là em nên gọi về nói một tiếng đi.”
Hoắc Dật nói: “Không gọi, không rảnh.” Dứt lời hắn liền muốn tắt máy, Hoắc Xuyên đành vội vàng ngăn cản: “Chờ một chút, có phải em đang tra xem ai là người đã tiết lộ tin tức không?”
Hoắc Dật lời ít mà ý nhiều: “Ừm.”

Hoắc Xuyên: “Kẻ đó đã hiểu rõ hành trình của em như thế rồi, anh thấy tốt nhất là đừng họp với công ty nữa.

Có lẽ tay trong đang ngồi ngay trên bàn hội nghị của em đó.” Hoắc Xuyên cũng là người đã tiếp nhận công ty của gia đình từ lúc còn trẻ, thời gian hắn lần mò trong giới doanh nghiệp còn lâu hơn Hoắc Dật, đã sớm luyện thành tinh rồi.
Nhờ câu nói huỵch toẹt này của Hoắc Xuyên, đột nhiên Hoắc Dật cũng thông suốt.

Sao mình có thể phạm sai lầm kém như vậy? Chắc là quan tâm quá nên bị loạn, hắn đã cố điều tra hồi lâu mà vẫn không có kết quả, nên sớm nghĩ tới chuyện có nội ứng mới phải!
Mà người biết được hành trình của hắn, còn hiểu rõ những chuyện trong giới… Hắn nhìn thoáng qua Triệu Khang Nhạc, thấy y đang bận rộn sứt đầu mẻ trán mà liên hệ với các tạp chí lớn.

Y dựa theo sự phân phó của lãnh đạo, đang cố câu thông với giới truyền thông vì muốn dẫn dắt sự chú ý của dư luận.
Hắn lắc đầu, không thể nào là Triệu Khang Nhạc, người này đã làm việc cho mình được bốn, năm năm.

Y rất trung thành mà cũng chẳng có động cơ nào, hơn nữa y cũng không có đầu óc nhanh nhạy đủ để làm ra chuyện chu đáo và chặt chẽ cỡ này.
Như vậy rất có thể là người trên bàn hội nghị.

Lúc trước hắn cũng thường xuyên mở cuộc họp, lần gần đây nhất chính là thảo luận về việc phong sát Tiết Vũ và Khương Tư Thuân.

Chuyện này thoạt nhìn chủ yếu là liên quan đến việc Trình Gia Mục bị mình bao nuôi, nhưng cuối cùng người được lợi lại là hai người kia.
Như vậy rất có thể là bọn hắn trả thù, nhưng tin tức của bọn hắn đến từ đâu? Người trong nội bộ công ty mà lại có khúc mắc với Trình Gia Mục là ai?
Đột nhiên Hoắc Dật nhớ tới một người.

Sao lại không thể chứ? Người có khúc mắc với Trình Gia Mục, lại từng tham gia cuộc họp về việc phong sát Tiết Vũ và Khương Tư Thuân, chỉ có một người.
Lý Văn Quang.
Cha của Lý An Yến ba ba, cũng là một trong số lãnh đạo của Gia Sang.
Có kẻ tình nghi rồi mọi chuyện đều sẽ dễ làm.

Hoắc Dật hủy cuộc họp, dặn bọn họ tiếp tục thảo luận, mau chóng đưa ra phương án giải quyết, bản thân thì cầm điện thoại lên gọi cho Tống Thần.
Sau khi nói rõ mọi chuyện hắn lại bấm gọi cho Bạch Quân Ly.

Cùng lúc đó nữ thư ký Triệu Băng, cấp dưới của Hoắc Dật cũng nghe theo lời dặn của sếp mà bố trí mọi việc đâu vào đấy, tuyệt đối giữ kín bí mật.