Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 89: Chương 89




Nghe vậy Hoắc Dật cũng sững sờ, mặt lập tức tối sầm: “Anh gặp hắn làm gì? Chắc là đã bị điều đi rồi, em cũng không biết rốt cuộc hắn đang ở đâu.”
Trình Gia Mục bật cười, tên này lại ăn giấm ghen tuông gì rồi?
Cậu nghiêm mặt nói: “Anh muốn hỏi hắn, cuối cùng thì vì sao hắn lại muốn giết anh.

Người mà khi đó anh muốn ở bên một đời chính là hắn, vậy thì vì sao hắn lại nhất quyết muốn giết anh? Vả lại, là tự tay hắn đưa anh xuống Hoàng Tuyền, giờ đổi lại là hắn, anh cũng nên có qua có lại.”
Hoắc Dật trầm mặc một hồi, nói: “Vậy em đi cùng với anh.”
Trình Gia Mục vẫn ngồi bên tay lái phụ của Hoắc Dật, họ không gọi lái xe cũng không gọi trợ lý, chỉ có hai người đi với nhau.

Cả hai đều đeo kính râm và khẩu trang, nhưng lúc đến nơi mới phát hiện thật ra không cần phải che giấu gì hết.
Bởi vì khu vực trại giam vô cùng vắng vẻ.
Trước khi đi Hoắc Dật đã liên hệ chào hỏi trước, cho nên khi đến nơi hai người đều đường hoàng đi vào.

Vốn dĩ Trình Gia Mục có rất nhiều điều muốn nói với Tiết Vũ, nhưng khi tới gần thì lại không thể cất nên lời, đành phải hỏi: “Tiết Vũ, anh…”
Hỏi cái gì bây giờ? Tại sao lại giết tôi? Nếu giờ cậu nói mình là Viên Mục, chắc Tiết Vũ sẽ trầm mặc không đáp, còn tự hỏi vì sao tên tâm thần này lại tới trêu chọc mình?
Nào ngờ Tiết Vũ lại mở miệng trước: “Trình Gia Mục, cậu đến đây để cười nhạo tôi sao?”
Trình Gia Mục sửng sốt, cánh môi hơi hé mở nhưng lại không nói nên lời.

Bởi vì rõ ràng cậu đã thấy sắc mặt của Tiết Vũ không được tốt.

Những người hít thuốc phiện, nếu không dùng lâu ngày nhất định nhìn sẽ vô cùng tiều tụy.
Mà điều kiện vật chất của Tiết Vũ lại quá tốt, cuộc sống an nhàn sung sướng lại còn hít thuốc loại tốt, gần như không có tạp chất.

Vậy nên nhìn hắn vô cùng bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh và trẻ trung hơn những người bằng tuổi.
Thực ra hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn diễn vai các công tử hào môn quý tộc, quay mấy bộ phim thần tượng tuổi teen mà không hề mất sự hài hòa, tất cả là nhờ có gương mặt kia.

Nhưng lúc này nhìn hắn khác hẳn Tiết Vũ trong ấn tượng của cậu.

Râu xanh mọc lởm chởm, mái tóc rối bời không được chải chuốt, răng cũng không có thời gian đi tẩy cho nên cũng lộ ra màu vàng như những kẻ nghiện thuốc khác.
Trình Gia Mục có chút khó tin khi nhìn dáng vẻ tiều tụy này của hắn, cũng không đau lòng, không thống khoái vì được giải hận mà chỉ cảm thấy sự hờ hững.
Không sai chính là hờ hững.
Cậu cho rằng mình sẽ hả giận, hoặc có chút thương hại do dư tình chưa dứt, thế nhưng tất cả đều không có.
Cậu chỉ hờ hững nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Có thể là vì Trình Gia Mục đến gặp hắn, nhưng lại trầm mặc một mình thật lâu.

Tiết Vũ bèn mở miệng hỏi: “Bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”
Trình Gia Mục không kịp phản ứng, bèn hỏi: “Hài lòng cái gì?”
Tiết Vũ nói: “Đừng ở đây giả vờ làm người tốt với tôi, chẳng lẽ cậu không hận tôi ư?”
Trình Gia Mục ăn ngay nói thật: “Tôi không hận anh.”
Tiết Vũ cười nhạo một tiếng: “Vậy tại sao còn cố ý đến cười nhạo tôi? Không sai, việc phát ảnh nude của cậu lên mạng là tôi không đúng, thế nhưng đều là các người ép tôi.”
“Ngoại trừ cậu, còn có Hoắc Dật, là các cậu khiến tôi rơi vào cùng đường mạt lộ.

Hoắc Dật phong sát tôi, khiến tôi không thể không ra nước ngoài.

Còn cậu, cậu là kẻ gieo gió gặp bão, không cần ở đây giả vờ làm Bạch Liên Hoa.”
Hắn thở dốc một hơi rồi nói tiếp: “Cậu đã chụp ảnh nude, có nghĩa cũng chẳng phải dạng tốt lành gì? Đừng có nói với tôi là bị bắt ép gì đó, nếu không phải cậu đi lang chạ với đàn ông thì lấy đâu ra ảnh nude? Bạn học bắt ép? Tôi không tin? Vì sao không có bạn học nào bắt ép tôi hết? Là bởi cậu cũng không phải kẻ tử tế gì!”
Dần dần hắn lại càng nói to lên, điên cuồng cười lớn: “Hoắc Dật! Mày có nghe thấy không? Người mà mày nâng niu trong tay chính là kẻ tốt đẹp như vậy sao? Ha ha ha.”
Hoắc Dật không vào trong, nhưng lúc nghe mấy lời này lại có chút bận tâm, lo là Trình Gia Mục sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao ai mà biết được những phạm nhân sắp chết có thể làm ra những chuyện gì, vậy nên liền đi theo vào.


Nhưng vừa vào thì lại đụng phải Trình Gia Mục đang đi ra.
Hoắc Dật liền hỏi: “Sao rồi? Hắn có làm gì anh không?”
Trình Gia Mục lắc đầu, trầm mặc một hồi mới lại nói: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Trên đường trở về, Trình Gia Mục vẫn luôn trầm mặc.

Cậu đã nghĩ tới rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong lần gặp mặt này, nhưng khi thực sự nhìn thấy, thì lại không có gì xảy ra hết.
Cậu không tưởng tượng nổi mình lại trấn tĩnh như vậy, cũng không ngờ người kia lại điên cuồng tới vậy.

Cậu hiểu rõ Tiết Vũ, mỗi khi họ cãi nhau hắn cũng đều trầm mặc, thích dùng chiến tranh lạnh để đánh bại Viên Mục, những khi không cãi nhau thì lại ôn nhu và đầy quan tâm.
Đây cũng chính là lý do vì sao cậu lại thích Tiết Vũ nhiều năm như vậy.
Nhưng cậu lại không ngờ tới, ở trước mặt một người ngoài như ‘Trình Gia Mục’, Tiết Vũ lại cay nghiệt tới vậy.

Cố chấp và nghi ngờ hệt như nhóm người thiểu số ngoài kia.
Cái gì mà ‘cậu không sai thì làm sao có ảnh nude’, kiểu suy nghĩ này khác nào ngôn luận của đám người ngu xuẩn trên mạng: ‘vì mặc đồ hở hang nên mới bị h*m h*ếp’.
Trình Gia Mục không phân biệt được, bởi vì lúc trước người yêu gần ngay trước mắt, yêu vào hóa Tây Thi, hay là Tiết Vũ ngụy trang quá tốt trước mặt mình, cho nên cậu mới không phát giác.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cậu đã không còn cảm giác nào với Tiết Vũ nữa, ngay cả cậu cũng không biết mình đã quên mất người ta từ khi nào.

Có lẽ cậu đã quên hết tất cả yêu hận tình thù với hắn rồi.
Trình Gia Mục dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc phía bên ngoài.

Ở thủ đô, buổi sớm mai thường có nhiều mây mù, trại tạm giam này liền giống như một món đồ dần dần biến mất khỏi kết giới, càng ngày càng cách xa cuộc sống của cậu.
Cậu quay đầu nói với Hoắc Dật: “Buổi tối anh muốn ăn cá hấp chưng và sườn kho.”
Hoắc Dật nhìn cậu một cái, rồi lại tập trung nhìn về phía trước.


Một tay nắm lấy tay lái, một tay tháo bỏ kính râm, ánh mắt liền tràn ngập ý cười: “Được.”
Sau một tháng, cuối cùng thì hình phạt dành cho Khương Tư Thuân và Tiết Vũ đã được phán, cả hai đều chịu án chung thân.
Trình Gia Mục hờ hững hỏi: “Chung thân là thế nào?”
Hoắc Dật nói: “Đại khái là sẽ sống nốt phần đời này trong tù.”
Trình Gia Mục nhè nhẹ gật đầu.
Hoắc Dật hé miệng mấy lần, rốt cuộc cũng hỏi ra miệng: “Anh đang tiếc thương cho hắn hay sao?”
Trình Gia Mục vẫn không dừng trò chơi trên tay, đột nhiên một tin nhắn wechat nhảy ra khiến cậu không kịp trở tay, kết quả liền thua trận.

Trình Gia Mục thấp giọng mắng một tiếng, ấn mở Wechat thì thấy là Doãn Khang Hòa: “Tiểu Mục, vị trí đại ngôn kia tôi đã đàm phán cho cậu rồi, mà cậu đã xem kịch bản mà tôi nhắn qua chưa? Không được lười biếng, mau xem đi, tôi đã liên hệ sắp xếp thời gian thử vai cho cậu rồi!”
Trình Gia Mục cũng không tính trả lời, đóng wechat lại rồi ném máy sang một bên: “Anh không có tiếc thương hay hận thù gì hết, ngược lại là em đó, không có việc gì sao cứ nhắc đến bọn họ? Rốt cuộc em muốn gì?”
Hoắc Dật giảo biện: “Em làm như vậy khi nào đâu?” Dứt lời liền thờ phì phò quay đầu sang hướng khác.”
Trình Gia Mục bật cười, chưa được bao lâu Hoắc Dật đã quay đầu lại: “Vợ à, để em làm cơm tối nhé? Hôm nay đã nói là sẽ cùng thử món mới đó, anh chưa quên đấy chứ?”
Trình Gia Mục nhịn không được mà cong cong khóe miệng: “Để xem cơm em nấu có hợp khẩu vị của anh không đã.”
Hoắc Dật lập tức vui vẻ chạy đi nấu cơm.
Trình Gia Mục nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút cạn lời.

Vị giám đốc này, lúc ở công ty thì được tiền hô hậu ủng, khi về nhà cha mẹ cũng có bảo mẫu hầu hạ, thậm chí khi còn độc thân cũng có trợ lý lo.

Vì sao sau khi ở với cậu lại thích nấu ăn như vậy?
Hoắc Dật đang bận rộn trong phòng bếp thì bắt đầu vừa thái thịt vừa nghĩ linh tinh: “Lấy lòng bà xã từ dạ dày thì mới có thể bắt được trái tim anh ấy… ừm, còn có nhiều nơi khác.”
Lại hai tháng nữa trôi qua, lúc này tiếp tục có thêm một tin tốt.

Khi ấy Trình Gia Mục đang tham dự đoàn làm phim mới, phụ diễn cho vai chính là Đồng Hoài Cẩn.

Bởi lần này Trình Gia Mục đóng vai nam chính, Đồng Hoài Cẩn đóng vai trò khách mời, đang trêu chọc nói chuyện với nhau.
Điện thoại của Trình Gia Mục chợt vang lên, là tin nhắn từ Hoắc Dật: “Bộ phim ‘Lệ Minh Châu’ đã thông qua xét duyệt, ít ngày nữa sẽ được lên sóng.

Em cố ý báo riêng cho bà xã đại nhân.”

Đồng Hoài Cẩn chen đầu qua nhìn, Trình Gia Mục liền vội vàng giấu đi.
Đồng Hoài Cẩn: “Quỷ hẹp hòi, có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy? Còn không cho người khác nhìn?”
Trình Gia Mục nghĩ: Đương nhiên không thể để cho anh thấy Hoắc Dật gọi tôi là bà xã.

Mồm miệng của tên kia không hề có chút kiêng kỵ, lúc nào đó phải dạy hắn gọi mình là chồng, vậy mới có thể để người khác nhìn.
Nhưng ngoài miệng cậu lại nói: “A, là bộ ‘Lệ Minh Châu’ đã thông qua xét duyệt.”
“Thật ư?” Đồng Hoài Cẩn lập tức quên việc vừa rồi mình vừa nói Trình Gia Mục hẹp hòi, lúc này hắn còn kích động hơn cả Trình Gia Mục: “Chúc mừng nha! Cuối cùng cũng chiếu rồi, tôi rất mong chờ đó.”
Trình Gia Mục khẽ cười, cũng thật vui vẻ: “Cảm ơn.”
Chuyện này là do Hoắc Dật đích thân ra tay, tổng cộng cũng phải qua cục đến bảy, tám lần.

Phim cũng phải sửa đi sửa lại, Hoắc Dật còn tự mình mời nhóm lãnh đạo đi ăn mới có thể thông qua xét duyệt.
Trình Gia Mục có chút kích động, những chuyện về sau đều vô cùng thuận lợi.

Thời gian lên sóng cũng rất phù hợp, đó là thời điểm đang có kỳ nghỉ cho nên tuần suất chiếu đã đạt năng suất tối đa.
Mặc dù bộ phim này đã phải cắt đi không ít, vốn dĩ phải tới một trăm năm mươi phút, cuối cùng đã cắt bỏ chỉ còn hai tiếng, nhưng vẫn vô cùng xúc động.
Bộ phim này đã nhanh chóng nhận được rất nhiều lời ca ngợi, từ nhà phê bình điện ảnh, người xem, cho đến cư dân mạng.

Ngày đầu tiên công chiếu, phòng bán vé đã đột phá con số ba ngàn vạn, ngày thứ hai là năm ngàn vạn, cuối cùng có khi còn có thể vượt qua con số hàng tỷ.
Tâm trạng của Hoắc Dật cực kỳ tốt, mẹ Hoắc còn gọi điện cho hắn để chúc mừng thành công của bộ phim.

Hoắc Dật vô cùng kiêu ngạo nói: “Là con dâu của mẹ diễn quá tốt, nếu không cũng không thể ăn khách như vậy.”
Mẹ Hoắc nói: “Đúng thế, ta thấy kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn con nhiều.”
Hoắc Dật: “…”
“Lúc nào đưa tiểu Mục về nhà đi, cha con cũng đồng ý rồi.

Người một nhà mà, dù sao cũng nên gặp mặt rồi cùng ăn một bữa cơm.”
Hoắc Dật vui vẻ đáp ứng: “Được ạ.”