Kích Dục

Chương 16: Câu trả lời cho anh



Bản tin buổi trưa của Hoa Trung ngày hôm nay

" Rạng sáng nay các báo đồng loạt đưa tin, nội bộ tập đoàn Long Gia Quốc Tế lục đục sau khi Tiểu Long tổng đánh bật vị trí của anh trai, trở thành CEO tiền nhiệm của cả tập đoàn. Đáng nói cùng sáng nay, cổ phiếu của Long Gia Quốc Tế bất ngờ tăng điểm một cách chóng mặt khi một thông tin nóng từ thị trường trứng khoán lọt ra ngoài.Tổng giám đốc của Lạc Viễn, Lạc Hàn Thần mới là người nắm giữ 60% cổ phần của cả tập đoàn. Dựa theo thông tin nói trên, các nhà phân tích trứng khoán dự đoán, sắp tới chắc chắn sẽ có một cuộc sáp nhập lớn nhất chưa từng thấy giữa hai tập đoàn là Lạc Viễn và Long Gia Quốc Tế. Đánh dấu tập đoàn Lạc Viễn bước vào con đường buôn bán kinh doanh xa xỉ phẩm, vàng bạc và đá quý. Sau đây là bản tin mới nhất của đài truyền hình Trung Hoa thông tấn xã. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin cập nhật liên quan đến sự việc này. Cảm ơn quý vị đã đón xem"

Phòng CEO- Paradise Palace

Màn hình TV vừa tắt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cữa. Lạc Hàn Thần lạnh lùng cất tiếng:

" Vào đi"

" Thưa thiếu gia, tập tài liệu cùng video ngài muốn đã được chuyển vào file mật của máy tính rồi ạ" 

Lạc Hàn Thần gật đầu, ra hiệu cho thuộc hạ ra ngoài. Anh ngồi trên chiếc ghế da đen sang trọng. Cả thân mình tựa hẳn vào ghế, hai tay nhanh chóng mở hệ thống cơ mật trên máy tính. Đó là video ghi lại hình ảnh thẩm vấn Tiểu Long Tổng. Chỉ mấy tiếng mà trông hắn đã khác hoàn toàn với vẻ kiêu ngạo, đắc ý của ngày hôm qua. Hắn liên tục thét lên đầy hoảng sợ: " Không phải tôi, không phải là tôi. Có kẻ gọi điến đến cho tôi hôm qua nói rằng Lạc Hàn Thần anh ta... anh ta chắc chắn sẽ lật lọng. Bảo tôi thông báo cho chính phủ lô hàng trái phép này do chính Lạc Hàn Thần nhập vào cảng tư nhân của Nghiêm Thiên Dục và Lạc Hàn Thần... Xin lỗi...Tôi không dám nữa... Xin mọi người... Xin mọi người hãy tha cho tôi"

Đoạn video kết thúc tại đó, Lạc Hàn Thần nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh biết tên Tiểu Long tổng nhát như thỏ đế này sẽ không đời nào dám làm chuyện như vậy, là tên nào sai khiến hắn, lại nhắm thẳng một mũi tên vào cả anh và Nghiêm Thiên Dục. Trên tài liệu cũng ghi chép số liệu điện thoại liên lạc với hắn cuối cùng từ Pháp, nhưng không thể tra được đường truyền từ thành phố nào đến Hoa Trung. Có thể thấy lần ra tay này, hắn đã làm việc rất gọn gàng và không để lại bất kì dấu vết nào. Lạc Hàn thần mở điện thoại ấn vào một dãy số quen thuộc: "  Thiên Dục, tôi đã xem tài liệu rồi. Đợt này tôi sẽ sang Pháp một chuyến, cậu liên hệ với Chú hai của cậu bên Pháp về lô vật tư của chính phủ đợt này. Tôi sẽ trực tiếp kiểm tra rồi cho cập bến cảng tư nhân vào cuối tuần sau"

" Được rồi, việc hôm nay cũng đã xử lý sạch sẽ. Tên Long tổng kia đã được thuộc hạ của tôi đưa về trả cho Long đại lão gia nguyên vẹn, không thiếu một ngón. Đúng là trò cười cho cả thiên hạ. Vậy huyết thuần khiết kia cậu định làm gì với nó"

" Làm trang sức thôi... được rồi đợt đi Pháp này về tôi sẽ gửi quà cho cậu" 

"Bugatti Veyron, Chiron bản giới hạn của Pháp nhé"

"Đại thiếu gia của Nghiêm gia tộc giàu có như vậy, vẫn muốn tôi mua tặng cho cậu xe sao"

"Anh đây không bao giờ chê tiền ít. Huống chi tôi lại nhìn trúng siêu xe phiên bản giới hạn của cậu, Lạc Thiếu cậu ôm cả viên kim cương có một không hai làm trang sức tặng mỹ nữ, bạn bè tôi chỉ dám lấy một chiếc siêu xe nhỏ thôi. Có thấm gì là gì so với vật kia"

" Cuối tuần sau, cập cảng tư nhân, nhớ kiểm kỹ xem xe có hư hỏng gì không, chỉ sợ Thiên Dục cậu vẫn tiếp tục nói bạn bè ít hào phóng" nói rồi Lạc Hàn Thần cúp máy, bàn tay hắn mân mê viên đá kim cương đỏ thẫm như máu, sáng lấp lánh một vẻ mê hoặc chết người. Tặng cho con mèo nhỏ kia một chiếc nhẫn hoa hồng khảm kim cương cũng không tồi.

.............. Hoa lệ phân cách tuyến.....................

Trong nội bộ Lạc Viễn truyền thông báo trong thời gian này, bất kì thông tin gì của Lạc Viễn đều phải được giữ một cách bí mật. Đồng thời, Phòng tạo dựng hình ảnh phải tập trung toàn bộ các ngôi sao trong công ty chuẩn bị cho giải Ảnh Hậu & Ảnh Đế cuối năm nay.

Mị Nguyệt Dung nằm dài trên sofa, tiết thu năm nay thành phố A không khí đặc biệt lạnh hơn các năm trước rất nhiều. Sắp tới là dịp tết đoàn viên trong năm, Tống Tương Tư vừa phải bận rộn cho việc quay phim, vừa tham gia các chương trình thu sóng cho dịp đặc biệt này. Nên cô phải phân chia hết công việc quản lý ngôi sao khác trong công ty cho người trong tổ. Một mình cô phải làm việc liên tục cả ở đoàn làm phim cũng như đài truyền hình. Hiếm có ngày nghỉ, tối nay vừa may một chương trình tạm chuyển thời gian thu hình. Mị Nguyệt Dung mới có được một buối tối thư giãn

Cô nhớ lại sáng thứ hai đầu tuần vừa rồi. Vừa sợ hãi, vừa thấp thỏm bấm thang máy lên tầng 69, văn phòng của Lạc Hàn Thần nằm ngay trên tầng cao nhất của toà nhà Lạc Viễn. Cả dãy tầng chỉ có hai bàn thư ký, một bàn phiên dịch và căn phòng của Lạc Hàn Thần, đều là trợ thủ đắc lực nhất của anh ta.

" Mị Tổng Giám, chị lên đây có việc gì vậy ạ"

" Nhan Nhan chị có việc muốn tìm Lạc Tổng một chút, em có thể nhắn dùm cho sếp tổng biết chị đến được không" Nhan nhan là thư ký cao cấp của Lạc Hàn Thần chỉ sau Trịnh Sâm, vẻ ngoài của cô ấy vừa thanh thuần lại mang chút kẹo ngọt. Lúc Lạc Hàn Thần mới đảm nhiệm chức vụ, Nhan Nhan cũng nhậm chức. Trong Lạc Viễn có lời đồn Nhan Nhan chính là bạn đại học của sếp tổng. Vẻ ngoài của cô ấy cũng hấp dẫn không ít nhân viên cùng công ty, nhưng đến nay Nhan Nhan vẫn chẳng chấp nhận ai cả

" Mị Tổng Giám, thứ bảy tuần vừa rồi Lạc Tổng đã lên máy bay đi công chuyện nước ngoài. Đến giờ vẫn chưa trở về, chị có lời gì muốn nhắn lại thì bảo em. Bao giờ sếp tổng trở về em sẽ thay chị gửi cho anh ấy" Nhan Nhan nói chuyện rất mềm mỏng, giọng nói thì ngọt ngào. Nếu cô là đàn ông cũng sẽ thích con gái như Nhan Nhan,bởi cô ấy còn trẻ tuổi lại dễ nảy sinh cho đàn ông cảm giác muốn bảo vệ. Còn như cô, cuộc sống một mình đã quá quen thuộc rồi. Hàng ngày cô tự nấu, tự ăn, tự làm việc, tự sửa đồ tất cả đã thành lối. Nếu không thì cùng Tiểu Kỷ, có nó làm cô cũng bớt cô đơn đi nhiều.

Mị Nguyệt Dung thở phào nhìn Nhan Nhan rồi nói " Không cần đâu, chuyện cũng không gấp lắm. À đúng rồi em có biết bao giờ Sếp tổng trở về không"

" Xin lỗi chị, đây là thông tin cơ mật của công ty, em không tiện trả lời. Bao giờ Lạc Tổng trở về em sẽ báo lại cho trợ lý của chị" Nhan Nhan nhẹ nhàng thoái thác. Cô nhìn Mị Nguyệt Dung mỉm cười nhẹ. Từ ngày Lạc Hàn Thần nhậm chức đến giờ hấp dẫn không ít ong bướm.Một Đường Doãn Nhi quần áo xộc xệch chạy ra khỏi phòng là quá đủ rồi. Không ngờ đến cả Mị Nguyệt Dung cũng vậy. Cô chắc chắn sẽ không để cho họ đạt được mục đích. Gia đình cô và Hàn Thần ca đã quen nhau từ lâu, hai người họ đã có đính ước từ bé. Chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, Lạc Thiếu phu nhân không lâu nữa sẽ nằm trong lòng bàn tay cô. Không thể để loại tôm tép vớ bẫm được. Trong suy nghĩ của Nhan Nhan giờ đây đang ngập tràn cảm xúc khinh bỉ và châm chọc với Mị Nguyệt Dung.

" Cảm ơn Nhan Nhan, em làm việc đi, chị không làm phiền em nữa"

Vậy mà từ lúc ấy đến giờ đã trôi qua thêm một tuần nữa. Lạc Hàn Thần bặt vô âm tín, càng làm cô cảm thấy thoải mái. Ở gần anh ta có một cảm giác áp lực đến khó tả. Cô thật sự không muốn nghỉ việc, ngày ấy cũng chỉ là bộc phát. Hy vọng anh ta không coi điều cô nói là thật. Lại nhớ đến lần ấy ở Bar Cám Dỗ, hắn hôn môi cô. Ký ức ấy thoát ẩn, thoát hiện, khiến hai má cô nóng bừng, đỏ ửng lên.

Đang mải suy nghĩ, thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên kéo cô lại hiện thực. Là một dãy số lạ không lưu trong danh bạ. Cô bật máy điện thoại áp lên tai nghe, đầu đây bên âm thanh im ắng lạ thường. Mị Nguyệt Dung lên tiếng phá vỡ cục diện

" Alo... alo,Là ai gọi cho tôi vậy ạ. "

" Đã quá hạn lâu rồi, em đã có câu trả lời cho tôi chưa" Giọng nói từ đầu bên kia trầm thấp, đầy từ tính. Mị Nguyệt Dung trong phút chốc như trở nên ngây ngốc. Là hắn, là Lạc Hàn Thần...

" Em xuống nhà đi, tối hôm nay tôi cũng mệt rồi" Nói rồi Lạc Hàn Thần cúp máy, không kịp cho cô chút phản ứng trước câu nói của hắn. Cô đứng dậy rồi lại ngồi xuống. Việc đầu tiên Mị Nguyệt Dung làm là nhanh chóng xỏ dép chạy lại cửa sổ, vén tấm rèm nhìn xuống dưới nhà. Một chiếc Lamborghini đen tuyền đang đỗ dưới sân. Lạc Hàn Thần cả ngừoi hơi tựa vào mui xe, anh ta vẫn khoác trên mình bộ vest cứng nhắc thường ngày. Như thần giao cách cảm, Lạc Hàn Thần ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, bắt trúng thấy bóng hình cô đang thậm thụt nhìn anh sau chiếc rèm. Anh hất cằm về phía cô, miệng nhếch lên một đường cong ngạo mạn.

Lúc Mị Nguyệt Dung xuống dưới nhà, cô nhìn gương mặt đắc ý của Lạc Hàn Thần mà trong đầu hiện lên những ý nghĩ nguyền rủa hắn

"Lạc Tổng sao anh lại biết được địa chỉ nhà tôi vậy" Mị Nguyệt Dung cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng gương mặt thật điềm tĩnh, vờ như không có bất kì truyện gì xảy ra giữa hai người

Lạc Hàn Thần nhìn cô,Mị Nguyệt Dung tối nay mặc một chiếc váy lụa đen, làn da cô trắng đến nỗi chiếc vày này dường như biến cô trở nên xinh đẹp hơn vạn phần. Mái tóc dài được cột gọn đằng sau một cách cẩu thả, tinh tế lộ da xương quai xanh khêu gợi. Tất cả làm Mị Nguyệt Dung toát lên một vẻ đẹp hết sức kiều mị. Anh nhìn cô thật lâu rồi mới cất tiếng nói

" Việc này vốn dĩ quá dễ dàng với tôi, vả lại em lại là người tôi quan tâm. Địa chỉ nhà em chắc không quá khó rồi. Trừ khi em không ở hành tinh này, còn ở đâu tôi cũng sẽ tìm được em thôi"

"Tôi... anh..."

" Có gì mà phải ấp úng, em quên rồi sao, tôi nói thứ hai em phải cho tôi một câu trả lời thích đáng. Hay là em muốn tôi xem câu nói của em hôm đó là câu trả lời cuối cùng"

" Thứ hai tuần vừa rồi tôi có lên phòng anh, nhưng thư kí của anh nói anh đã đi công tác rồi. Mong Lạc Tổng hiểu tôi sẽ luôn cống hiến hết mình cho công ty. Vả lại,anh không sợ nếu tôi rời đi sẽ dẫn hết mấy ngôi sao của Lạc Viễn cùng rời đi sao"

" Tôi không sợ. Chỉ là nếu em có một chút ý nghĩ nào muốn rời khỏi Lạc Viễn, thì tôi chắc chắn sẽ khiến em một bước cũng không rời được" Lạc Hàn Thần nâng cằm của cô lên,bàn tay vuốt ve go má nhó của cô rồi nói tiếp: " Huống hồ tôi còn muốn em phủ phục dưới thân tôi nữa"

Mị Nguyệt Dung lạnh mặt nhìn anh, cô biết anh vốn thích ép buộc ngừoi khác. Nào có chuyện anh tự dưng nhẹ nhàng theo ý họ.Thừa lúc, Mị Nguyệt Dung không để ý, Lạc Hàn Thần kéo tay, ôm cô vào lòng của mình. Mị Nguyệt Dung giật mình thảng thốt, hay tay đập liên tục vào bờ ngực vững chãi của anh. Mị Nguyệt Dung giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay như gông cùm đang ôm lấy eo cô. Nhưng vốn dĩ sức lực của phụ nữ và đàn ông đã chênh lệch rất lớn, nên giãy dụa của cô với anh chỉ như kiến cắn mà thôi.

" Lạc Hàn Thần...anh làm gì vậy, mau bỏ tôi ra"

"Lạc Hàn Thần anh đừng cậy sức mà ăn hiếp người.... mau bỏ tôi ra. Tôi nói lần cuối... anh có mau buông tôi ra không, nếu không tôi sẽ giết chết anh"

" Ngoan, để anh ôm một lát. Anh mới vừa từ sân bay phóng thẳng đến đây, em không thể ngoan ngoãn một chút à. Em nói vừa nhiều lại vừa lớn làm ù hết tai anh rồi" Tay anh kéo sát cô vào lòng. Mùa thu năm nay thành phố A lạnh như vậy. Nhìn cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ đi xuống dưới nhà, anh đã có chút khó chịu. Con mèo nhỏ này nên biết chăm sóc cho mình mới đúng. Chắc cô không nghĩ rằng đàn ông nhìn thấy cô là chỉ muốn đè xuống.Thật muốn đem cô về nhà, ngày nào cũng cùng nhau trên giường triền miên liên tuch. Tiểu mèo hoang sẽ mệt lả mà không trốn thoát đi đâu được.

Gió thu se se lạnh, thổi vào ánh đèn đường, bóng dáng hai người quyện vào nhau trong đêm tối, nam lãnh huyết, nữ cường nghạnh nhưng lúc này lại có một bóng dáng ôn nhu khó tả.

Lạc Hàn Thần đưa tay vào trong túi áo vest, lấy ra một chiếc nhẫn hoa hồng màu ruby khảm những viên kim cương hết sức tinh xảo. Ai nhìn cũng biết chiếc nhẫn này đổi ra nhân dân tệ không ít hơn chín số.

Thả cô ra khỏi vòng tay, Lạc Hàn Thần cầm tay Mị Nguyệt Dung lên rồi đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa khít ôm chọn lấy ngón tay xinh đẹp thuôn dài của Mị Nguyệt Dung...

Lúc này Mị Nguyệt Dung tức giận thật sự, cô bắt đầu thay đổi thái độ,ánh mắt cũng trở nên lạnh hơn

" Lạc Hàn Thần, anh làm gì vậy. Tôi không muốn nhận bất kì thứ gì từ anh cả" Mị Nguyệt Dung cố gắng tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, định đưa để trả anh.

Lạc Hàn Thần cười lớn, quay lưng vào chiếc Lamborgini màu đen tuyền đã mở sẵn cửa. Bước đi rồi ngoái lại nhìn cô

"Em thấy không có muốn tháo cũng có tháo được đâu"

Hơn 2,7k chữ các mợ đọc từ từ, đừng vội!!!