Mây đen nặng nề ép trên đại hoang, dưới kiếp vân bỗng mưa lớn, gió cuồn cuộn nổi lên kèm theo mùi máu tanh đến cả núi Lăng Dương cũng ngửi thấy được. Sư Yển Tuyết nâng tay đặt lên lồng ngực, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nổi lên vài dự cảm không rõ.
Phong Thính Lan giữ bàn tay Sư Yển Tuyết vào trong lòng bàn tay, trong lòng bàn tay của hai người đều là mồ hôi lạnh, nắm chung một chỗ ẩm ướt trơn trượt dinh dính. Xương bàn tay của Sư Yển Tuyết mảnh khảnh, vì chịu đau dùng lực, cổ tay trắng nõn bên trong nổi lên mấy đường gân xanh.
Sư Yển Tuyết nhổ ra sợi tóc lòa xòa trên môi, bàn tay đang giữ chặt Phong Thính Lan đột nhiên run rẩy, sống lưng bỗng nhiên cứng lại, bạch y sau lưng ướt đẫm dán vào đôi xương hồ điệp càng lộ rõ vẻ gầy yếu.
"A Tuyết..." Phong Thính Lan dùng ống tay áo lau qua mồ hôi rơi lã chã trên trán Sư Yển Tuyết, trong lòng xiết chặt đau đớn, không ngăn được mà hối hận, miệng không lựa lời, nói: "Sớm biết thế này, ta nên nghe theo sư phụ, không cần cũng được." Sư Yển Tuyết thở gấp, thất thần nhìn Phong Thính Lan, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra hắn đang nói Tễ Khinh Vân.
Nghĩ đến cái này, Sư Yển Tuyết suýt nữa thở không ra hơi, đau đến cong người lên. Thái dương của Nguyên Tân kéo căng, nâng mắt lên nhìn đứa con ngốc một cái: "Nếu ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói nữa."
Phong Thính Lan bắt lấy tay Sư Yển Tuyết, vội vàng giải thích nói: "Ta không phải là ý đó."
Sư Yển Tuyết không có sức lực tính toán cùng Phong Thính Lan, dưới thân trĩu đau khiến da đầu hắn phát run, hắn nắm chặt đệm giường dưới người, đầu ngón tay xiết đến trắng bệch, giữ chút sức lực ưỡn thẳng thắt lưng nặng nề lên đau đớn kêu ra tiếng thật dài, phút chốc lại mất lực mà nằm bệt xuống, trên đôi lông mi dài đen nhánh dính đầy mồ hôi, chảy xuống theo đuôi mắt, ngược lại giống như đang rơi lệ.
Sắc mặt Phong Thính Lan không tốt hơn Sư Yển Tuyết là bao, trong lúc hoảng loạn vẫn muốn nói thêm vài câu trấn an hắn: "Ta không có không muốn, chỉ là..."
Lời còn chưa dứt, Sư Yển Tuyết đột nhiên kéo căng eo đau đớn kêu ra tiếng, trứng rồng trong bụng giãy khỏi linh khí bao bọc lấy nó, tử cung bào thai do linh lực căn nguyên ngưng kết mà thành đã vỡ rồi, linh khí ấm áp hóa nước, tí ta tí tách mà chảy xuôi ra ngoài. Trứng rồng mất đi trói buộc, cuối cùng cũng vô cùng vui vẻ mà bắt đầu chui ra ngoài.
Nguyên Tân lấy ra một cái lá xanh lục đưa vào trong miệng Sư Yển Tuyết: "Ngậm nó chống đỡ thêm một lúc, trứng rồng sắp ra ngoài rồi."
Sư Yển Tuyết đem cái lá kia đặt ở dưới lưỡi, linh khí thuần khiết tức khăn tuôn vào trong miệng, hắn nhíu chặt mi lại, khẽ nâng thắt lưng lên, đôi chân trắng nõn thon dài dưới huyền y hỗn loạn cong lên kéo căng thành một đường, cổ dính mồ hôi ngửa về sau, giữa lúc im lặng không tiếng động, chỉ có hô hấp nặng nề.
"A..." Sư Yển Tuyết thấp giọng kêu một tiếng, đau đến toàn thân phát run. Vết nứt nguyên thần trên thân kiếm trắng bạc như sương lại sâu hơn vài tấc, hắn vô lực buông tay xuống, mắt cũng theo đó mà mất đi tiêu cự, giống như bị phủ lên một tầng sương mù.
Đầu ngón tay trắng như ngọc của Nguyên Tân thăm dò một chút, xoay người nhẹ giọng nói: "Thần Quân, đã nhìn thấy trứng rồng rồi." Vỏ trứng màu trắng sữa, lộ ra một mảng nho nhỏ nhô lên.
Hô hấp của Phong Thính Lan cũng theo đó mà sắp ngừng lại, mồ hôi trong lòng bàn tay của Sư Yển Tuyết men theo cổ tay chảy dọc đến cánh tay mảnh khảnh, dính ướt đẫm ống tay áo của hắn. Đáy mắt hắn chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Sư Yển Tuyết, tim cũng theo đó mà bị sốc ngược lên.
Sư Yển Tuyết giống như lại nhớ đến lúc một đạo sấm thần của Thiên Đạo đánh xuống người hắn, đau đến xuyên tim, hận không thể đánh tan nguyên thần cho xong chuyện. Bên tai hắn vù vù từng trận từng trận, không nghe rõ Nguyên Tân nói cái gì nữa, chỉ cảm nhận được vô cùng rõ ràng loại đau đớn mà trứng rồng đè ép lên xương muốn ra không ra kia.
Đôi mắt Nguyên Tân dần trầm xuống, trứng rồng trơn nhẵn lại cứ không chịu yên ổn ra đời, sức lực của Sư Yển Tuyết góp vào chỉ đủ cho nó lộ ra một mảng vỏ trứng trắng nhỏ, rút sức lại liền vào trong theo. Lặp đi lặp lại, nhìn mặt Sư Yển Tuyết đã không còn chút huyết sắc nào nữa, bóng mờ chiếu ra dưới lông mi dài mờ nhạt.
Hơi thở của Sư Yển Tuyết dần dần mỏng manh, mái tóc rối tung rơi lả tả trên giường. Hắn cảm thấy hơi ấm phả ra trên trán, đôi mắt khép nửa gian nan mở ra, lại nhìn thấy lệ trong mắt Phong Thính Lan đang rơi xuống dưới.
"Bổn tọa đã như vậy rồi..." Thanh âm Sư Yển Tuyết khàn khàn yếu ớt, nói một câu lại thở gấp đứt quãng: "Còn muốn ta dỗ ngươi sao?"
Đôi mắt đen như mực của Phong Thính Lan chứa đầy nước, làm hắn vô cùng đáng thương. Điều này làm Sư Yển Tuyết nhớ tới con hươu tinh ngốc hắn nuôi trong lầu trúc, bị đánh cũng là bộ dạng này. Hắn không nhịn được cong khóe môi lên, lại đau đến mím môi lại, gom sức rất lâu sau mới gian nan vươn tay ra phủ lên đuôi mắt của Phong Thính Lan: "Đừng khóc nữa, cái này không trách ngươi..." Hắn nhìn về phía bầu trời u ám ngoài cửa sổ, khẽ lẩm bẩm nói: "Là nó không dung ta."
Sắc mặt của Nguyên Tân khẽ biến, giữ chặt lấy cổ tay của Sư Yển Tuyết, lại thấy thần tức của hắn dần suy yếu lại mơ hồ có dấu hiệu tử vong.
"Lúc Long Phượng đại kiếp... Thiên đạo tính kế bộ tộc Phượng Hoàng, sau khi Bàn Phượng sinh Khổng Tước cùng Đại Bàng liền chết đi..." Sư Yển Tuyết cắn chặt môi dưới đau đớn thở gấp vài tiếng, đầu ngón tay phủ lên bụng dưới trĩu sâu xuống, đáy mắt một mảng bình tĩnh: "Nước cờ giống nhau mà thôi... Ta không bằng Bàn Phượng... Hắn tốt xấu gì cũng sinh được hai đứa, ngược lại thể hiện rõ là ta vô dụng."
Đáy mắt Phong Thính Lan đỏ như giọt máu, kìm nén cơn giận đối với Thiên Đạo, chỉ dịu giọng nói nhỏ an ủi Sư Yển Tuyết: "Đừng nói bừa, ngươi sẽ không có chuyện đâu."
Sư Yển Tuyết đau đến cực hạn, trong mắt hiện ra vài phần mê man: "Thính Lan, sừng của ngươi đâu?"
Phong Thính Lan hơi ngẩn ra, tóc dài đen nhánh rơi lả tả trên đầu vai giũ tung, một đôi sừng rồng hiện lên. Đáy mắt Sư Yển Tuyết ngậm chút ý cười, đầu ngón tay nắm đến phiếm trắng hơi nâng lên muốn chạm vào. Phong Thính Lan nhìn ra trạng thái của Sư Yển Tuyết không đúng lắm, liền không chịu cong eo xuống, chỉ nghiến răng giận dỗi nói: "Không cho ngươi sờ."
Sư Yển Tuyết có chút mất mát thu tay lại, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi nhợt nhạt, phủ lên cái bụng đau trĩu đến chết lặng, thầm nghĩ: Không sờ thì không sờ, ta cũng có.
Phong Thính Lan kéo tay Sư Yển Tuyết qua dán bên sườn mặt hắn, gần như là cầu xin hắn: "Nó cũng sắp ra rồi, A Tuyết ngươi đừng bỏ cuộc có được không?"
Sư Yển Tuyết nhắm mắt lại chịu đựng cơn đau vết nứt thần hồn cắn răng dùng lực, vỏ trứng màu trắng sữa lộ ra từ một mảng nho nhỏ, trên trán Nguyên Tân thấm ra mồ hôi lạnh, linh lực chữa trị dưới lòng bàn tay độ qua cho Sư Yển Tuyết một khắc cũng không ngừng, đang lúc trứng rồng sắp lộ ra. Nguyên Tân chợt thấy trong thức hải đau đớn một trận, linh lực đột nhiên đứt đoạn, cúi người phun ra một búng máu ở bên giường.
"Quân phụ!" Phong Thính Lan kinh hãi.
Nguyên Tân chống bên giường, lau đi máu loãng trên khóe môi, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Huyền Uyên... Huyền Uyên xảy ra chuyện rồi..." Hắn với Huyền Uyên là đạo lữ được Thiên Đạo chứng nhận, phúc họa cùng gánh, sống chết nương tựa vào nhau.