Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3595: Cổ Linh tộc



Đinh Nham cũng là có khổ tự biết, cho dù phòng ngự được thế công không ngớt không dứt của Sở Mộ, lại cực kỳ cố sức, nếu như Sở Mộ tiếp tục công kích, hắn cũng không biết, có thể tiếp tục phòng hay không.

Kiếm Nhất!

Kiếm Nhị!

Đinh Nham phòng hộ qua Kiếm Nhất, lại bị Kiếm Nhị đánh tan phòng ngự, kiếm quang tiến quân thần tốc.

- Muốn giết ta, ngươi cũng phải chết.

Đinh Nham cực kỳ tàn nhẫn quả tuyệt, phát hiện phòng ngự của mình bị kích phá, không cách nào né tránh, liền muốn lấy mạng đổi mạng.

Bỗng nhiên, Đinh Nham không để ý tánh mạng phản kích một kiếm lập tức thất bại, người trước mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sau lưng, một cỗ sát cơ để cho lưng hắn phát lạnh.

Nhưng đã không còn kịp rồi, Đinh Nham chỉ có thể bộc phát ra hết thảy lực lượng, lập tức xông về phía trước, đồng thời vận chuyển Chiến Thần Cửu Chuyển thần công tới cực hạn, lực lượng ngưng tụ ở sau lưng, tăng cường lực phòng ngự, nhưng mà, hắn lại một lần nữa tính sai, sau lưng ở sát cơ, chỉ là một hư chiêu.

Thân hình của Sở Mộ lại lần nữa xuất hiện, ở trước mặt Đinh Nham, Ly Thương Kiếm thuận thế trảm cắt, thoạt nhìn, giống như là Đinh Nham tự mình lao vào Ly Thương Kiếm.

Một kiếm chặt đầu.

- Thực lực của Đinh Nham còn hơn Sở Mộ, nhưng ở phương diện chiến đấu, lại kém rất xa.

Một Cự Đầu nói.

Từ lúc Sở Mộ bắt lấy thời cơ, thi triển ra thế công không ngớt không dứt bắt đầu, liền vì Sở Mộ đặt trụ cột cho chiến thắng cuối cùng, về sau ứng biến, có thể nói kinh người, Tứ Phương Vấn Chân Bộ cùng Thiên Nhai Chỉ Xích Thân bị thi triển đến mức tận cùng, cuối cùng chém giết Đinh Nham.

Thoạt nhìn, Sở Mộ không có bị thương chút nào, nhưng hắn biết rõ, cái kia đã là cực hạn của hắn rồi, một loại trạng thái vượt qua bình thường, nếu ở bên ngoài Tiểu Thế Giới, có thể làm được hay không, còn là một cái không biết bao nhiêu.

Đinh Nham bị một kiếm chặt đầu, tự nhiên không thể tử vong chính thức, sắc mặt của hắn lại hết sức khó coi, vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt mang theo sát cơ đầm đặc, tựa hồ có cừu hận hóa giải không được.

Vốn mấy năm trước kinh ngạc, để cho hắn một mực xuôi gió xuôi nước cực kỳ căm tức, về sau tìm không thấy cơ hội giáo huấn Sở Mộ, nóng tính càng nghẹn càng lớn, càng để lâu mệt mỏi càng nhiều, lúc này đây, đúng là một cơ hội, không nghĩ tới, kết quả lại hoàn toàn vượt quá mình khống chế, đến cuối cùng giết người không thành ngược lại mình bị giết.

Bị giết thì cũng thôi, còn là loại kiểu chết rất khuất nhục này, như là mình đánh lên kiếm của đối phương vậy.

Hận ý ngập trời, phát tiết không ra, càng để lâu mệt mỏi càng nhiều, để cho Đinh Nham cơ hồ muốn điên.

Nhưng đáng tiếc, hắn đã bị đào thải, ít nhất, hiện tại không có cơ hội, chỉ có thể âm thầm hi vọng, Sở Mộ không nên vào Top 10, nếu không, tiến vào Top 10 liền có thể đạt được ban thưởng, đến lúc đó thực lực nói không chừng sẽ càng tiến một bước, muốn đối phó hắn, độ khó càng lớn.

Sau khi Sở Mộ chiến thắng, liền phản hồi chỗ cũ, nhớ lại chiến đấu, hắn nhất tâm nhị dụng, một bên tìm hiểu, một bên quan sát chiến đấu mới.

Ở trong Tiểu Thế Giới, tư duy trở nên cực kỳ rõ ràng, tinh thần càng thêm tập trung, ngộ tính cũng nhận được tăng trưởng vô hình, bởi vậy, tìm hiểu cái gì đến, đều mau hơn bình thường rất nhiều, loại cảm giác này, cực kỳ mỹ diệu, để cho Sở Mộ có cách nghĩ một mực đắm chìm ở trong đó.

Nhưng Sở Mộ biết, một khi mình bị thua, rất nhanh liền phải ly khai Tiểu Thế Giới này, coi như có thể một mực chiến đến cuối cùng, cũng chỉ là ở lâu một ít thời gian.

Bất quá, có thể ở lâu một phần là hơn một phần, Sở Mộ tất nhiên phải đem hết toàn lực không bại, thứ nhất vì Top 10 ban thưởng, thứ hai vì có thể ở trong Tiểu Thế Giới này ở thời gian dài hơn.

100 người, vòng thứ nhất chiến đấu là 50 trận, đến bây giờ mới qua hai mươi mấy trận, còn thừa lại hơn phân nửa, mà mỗi một cuộc chiến đấu, nhiều thì nửa canh giờ thậm chí càng lâu, thời gian phải hảo hảo nắm chặt.

Sở Mộ một bên tìm hiểu một bên quan sát chiến đấu, ở đây thực lực mỗi người đều không phải chuyện đùa, mỗi người tu luyện công pháp đều cực kỳ cao minh huyền diệu, tu luyện võ học cũng đều cao thâm mạt trắc, có huyền diệu cùng uy lực đặc biệt, đều đáng giá Sở Mộ đi tham khảo.

Đương nhiên, tốt nhất là có thể cùng bọn hắn chiến đấu một hồi, như vậy nhận thức sẽ càng thâm nhập hơn quan sát, đáng tiếc, đó là sự tình không có khả năng, bất quá, chỉ cần Sở Mộ có thể một mực thắng xuống, vẫn có thể giao thủ cùng một ít người.

Chiến đấu một hồi lại một hồi tiến hành, trận thứ ba mươi tám, một người trong đó, đưa tới Sở Mộ chú ý rất lớn.

Sở Mộ có thể thấy được, người này không thuộc về Tứ đại tộc, cũng không thuộc về đủ loại tiểu tộc đã thấy, ngoại hình người này cùng Nhân tộc có bảy tám phần tương tự, có một loại hương vị cổ xưa mà mang theo linh tính, da của hắn là màu đồng cổ, thân hình thoạt nhìn giống như rất cường tráng, lại không lộ ra to con, tỉ lệ cực kỳ hoàn mỹ.

Từ trên người người này tản mát ra từng đợt uy áp, loại uy áp này, là đến từ Nguyên lực ở thể nội uy áp, cực kỳ bàng bạc.

- Cổ Linh tộc!

Trong đầu Sở Mộ lóe lên linh quang, nhớ tới dĩ vãng mình đọc qua điển tịch, ghi lại về các tộc trong Bản Nguyên Nguyên Giới.

Cổ Linh tộc, cũng là một trong các chủng tộc của Bản Nguyên Nguyên Giới, thuộc về tiểu tộc, nhưng lại là một tiểu tộc hết sức đặc thù.

Cổ Linh tộc đặc thù ở chỗ, số lượng của bọn họ rất ít, có thể nói là trong các chủng tộc của toàn bộ Bản Nguyên Nguyên Giới, số lượng ít nhất, căn cứ công tác thống kê, nhân khẩu của Cổ Linh tộc, bất quá mới mấy trăm vạn người mà thôi.

Mấy trăm vạn người, mới nghe tựa hồ còn không ít, nhưng không nên quên, đây là nói một chủng tộc.

Phải biết rằng, Bản Nguyên Nguyên Giới vô cùng lớn, trong đó giới vực vô số, không biết có bao nhiêu sinh linh, giống như Nhân tộc, số lượng này phải dùng hàng vạn tỷ tính toán, coi như là những tiểu tộc kia, ví dụ như Tuyết tộc, Hỏa Sơn tộc..., số lượng cũng đều dùng trăm ngàn tỷ đến tính toán, Cổ Linh tộc chỉ có mấy trăm vạn người, tự nhiên là rất ít rất ít, có lẽ, số lượng kia không đủ chuẩn xác, nhưng cách biệt sẽ không quá lớn, coi như thêm một số không, cũng không quá đáng mới ngàn vạn mà thôi.
— QUẢNG CÁO —