- Chỉ là Lệ Phong nhai chính là nơi trừng phạt đệ tử gây sai phạm trong kiếm phái, được coi là nơi diện bích, bình thường không được đi vào.
Sở Mộ có chút phiền não, hắn muốn đi tới Lệ Phong nhai, nhưng mà không có làm sai điều gì thì không thể nào tiến vào. Cho nên hắn phải làm sai, hơn nữa sai phạm này nhất định phải vừa đúng, quá nặng, sẽ bị trục xuất, quá nhẹ thì chỉ bị cảnh cáo.
Theo lý thuyết, chưởng viện Lăng Phong đã nói ra chuyện này sẽ có biện pháp giúp Sở Mộ tiến vào Lệ Phong nhai, ví dụ như hắn đi tìm Chấp pháp trưởng lão nói chuyện, cố gắng thì có thể được. Nhưng mà hắn không làm như vậy đủ thấy hắn ta cũng không quá nguyện ý, bất kể là xuất phát từ ý nghĩ nào cũng vậy.
Cho nên Sở Mộ phải tự mình nghĩ cách, hắn bắt đầu nhớ lại môn quy mà trước đó phải ghi nhớ, trong lòng dần dần đã có chủ ý.
Sở Mộ cảm thấy đánh Tề Bạch không sai biệt lắm mới thu kiếm vào vỏ. Thân thể Tề Bạch lung lay, mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng ngã xuống. Hắn hoàn toàn không còn giống như con người, hai bên má hắn sưng giống như hai cái bánh bao lớn, đỏ chót. Giống như là thịt hồng chín mọng, hơi đụng vào một chút sẽ rách ra, chảy nước bên trong ra vậy.
Sở Mộ cũng không có toàn lực ra tay, hơn nữa cũng khống chế lực và góc độ, cho nên cũng không có thấy máu.
Một hồi lâu sau, Tề Bạch mới hơi chút tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy hai bên má mình bỏng rát, đau đớn. Giống như là có bàn là đi qua, dưới bàn là còn có vô số những chiếc đinh rỉ nhỏ được nung đỏ lên, làm cho hắn đau đớn tới mức không nói nên lời.
Nhưng mà hai mắt lại oán hận trừng mắt nhìn Sở Mộ, hận không thể nuốt Sở Mộ vậy.
- Có phải cảm thấy không phục đúng không?
Sở Mộ lại cười nhạt nói:
- Ngươi rất muốn tự mình động thủ đúng không? Ta không ngại lên sinh tử kiếm đài với ngươi một lần nha.
Bốn chữ Sinh tử kiếm đài làm cho trong lòng Tề Bạch khẽ run rẩy, ánh mắt né tránh, đôi má đau đớn làm cho hắn thống khổ vạn phần.
- Nhìn ngươi cũng không có dũng khí cùng ta lên Sinh tử kiếm đài. Đã như vậy, nếu như không phục thì đi tới Chấp Pháp Đường cáo trạng ta đi.
Lại nói, chỉ có thể trách Tề Bạch không may.
Vốn Sở Mộ đang suy nghĩ, phạm chút tội gì quan trọng, không lớn không nhỏ, mới có thể đi tới Lệ Phong nhai, vừa vặn Tề Bạch này lại xuất hiện trước mắt hắn.
Tề Bạch này trong ấn tượng của Sở Mộ rất không tốt, thuần túy là một tiểu nhân. Nhưng mà hắn ta không dám tự mình ra tay, cũng không thể uy hiếp được Sở Mộ, cho nên Sở Mộ cũng mặc kệ hắn.