Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1288: Thần chi thí luyện tràng



"Có ý tứ! Các ngươi có biết hắn là ai không?"

Cách Diệp Trần ngoài trăm dặm, có một đám người, trên cổ của bọn hắn phân biệt mang theo một quả Kim Sắc ngọc phù, có ngọc phù đeo vào, bọn hắn tựa hồ không còn cảm thụ đến Thần Chi Tinh trọng lực nữa, người vừa nói chuyện là một nữ tử cao lớn, khoảng chừng hai mét bộ dạng, nàng so ra cao hơn đại đa số người ở đây, thế nhưng bất quá cũng không lộ vẻ tráng kiện như nam nhân, thân hình của nàng phụ trợ đến cực hạn, bộ ngực cao ngất, vòng eo hết sức nhỏ, đôi chân lớn nhưng lại mượt mà cường kiện, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, nàng chính là Xà mỹ nữ Mỹ Đỗ Toa, có bài danh thứ bốn mươi tám trên Thiên Vương bảng.

Mà đám người này, tất cả đều là các quái vật trên Thiên Vương bảng.

"Không rõ lắm, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua hắn."

Khiêng một thanh Cự Phủ, một gã trẻ tuổi mặt đầy râu lắc đầu.

Kinh Hồng Công Tử cũng có mặt ở trong đám người này, hắn có bài danh thứ chín mươi bốn tại trên Thiên Vương bảng, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi, khẽ nhíu mày mà không nói gì.

"Tên này rõ ràng nhẹ nhõm đánh bay Liệp Nhân Vương, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản ah."

"Ân! Liệp Nhân Vương là một tên điên bên trên Liệp Nhân tinh, hắn có thú vui đuổi giết con mồi, theo đạo lý mà nói, dùng nhãn lực giống như thợ săn đỉnh cấp của hắn, không lẽ lại nhìn không ra con mồi cường đại thế nào, thật sự là kì quái."

"Không, Liệp Nhân Vương sở dĩ đánh đi qua, là vì hắn bị sai khiến đấy, có kẻ nào đó trong bóng tối thi triển Huyễn thuật lên người hắn, trong nháy mắt vừa rồi, ta có cảm ứng được Huyễn thuật khí tức, có thể nói Huyễn thuật của đối phương có lẽ trên ta quá xa, ta căn bản không thể phát giác ra ai đã phóng thích Huyễn thuật, nhưng trái lại, chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu thôi, trong những người trẻ tuổi của cả Chu Tước Tinh vực này, Huyễn thuật vượt qua ta chỉ có một người mà thôi."

Tại Thần Chi Tinh này đầy rẫy ngọa hổ tàng long, ngoại trừ các quái vật trên Thiên Vương bảng, cũng có một bộ phận quái nhân có năng lực rất cường đại, ví dụ như người vừa đưa ra kết luận, hắn là một nhân vật rất giỏi, là một Huyễn thuật Vương giả trẻ tuổi của Chu Tước Tinh vực, có bài danh thứ hai, sử dụng năng lực điều khiển ngũ giác, đại sư Tây Tác.

"Là tên đó sao...?"

Mấy người đứng bên cạnh Tây Tác đang nhận ra đám người kia đang nhìn về phía bọn hắn.

"Đừng làm chuyện điên rồ, Huyễn thuật của hắn đã đạt tới tùy tâm phát dụng cảnh giới, ngay một sát na các ngươi nhìn sang, Huyễn thuật của hắn sẽ theo ánh mắt hồi sóc tới đây, nói không chừng sẽ làm cho ngươi trở thành đồng dạng với Liệp Nhân Vương đấy."

Tây Tác nhắc nhở bọn hắn.

"Ách, thiếu chút nữa là quên rồi, nguy hiểm thật."

"Huyễn Thuật Sư các ngươi thật sự quá biến thái rồi, ta thà là bị đả bại gọn gàng linh hoạt chứ cũng không muốn gặp phải các ngươi đâu."

Mấy người họ thầm nghĩ mà cảm thấy sợ.

Tây Tác cười cười, thầm nghĩ: Huyễn Thuật Sư truy cầu chính là dùng biểu hiện giả dối thay cho chân tướng, có khả năng dùng ý chí của mình để cải biến được hết thảy cảm nhận của địch nhân, sau đó tự do điều khiển hành vi của hắn, đây chính là niềm vui thú của Huyễn Thuật Sư, tuy nhiên, có quá ít người lựa chọn tu luyện theo lộ tuyến Huyễn Thuật Sư, ngược lại, Tà Linh tộc lại chủ tu con đường này rất nhiều.

"Này, Cơ Thành Nguyệt, ngươi có thể đừng tỏ ra quá nhàm chán mà cứ làm ra những việc không nên như vậy hay không, tên đó cũng không phải là nhân vật mà ngươi tùy thích đùa bỡn như vậy ah." Một người trẻ tuổi đang nói chuyện với một gã Tà mỹ trẻ tuổi, tựu có chút vô tư, tựa hồ sự tình gì cũng đều không muốn làm lớn chuyện, vẻ mặt hắn vui tươi hớn hở, đôi mắt luôn híp lại.

"Niềm vui thú của Huyễn thuật nằm ở chỗ tùy tâm sở dục, tất nhiên là ngươi sẽ không hiểu được rồi."

Người trẻ tuổi tà mỹ không có thói quen bị người ta ôm bả vai, hướng phải đi một bước.

"Đừng lãnh đạm như vậy mà!"

-------

"Diệp công tử, vừa rồi kẻ công kích chúng ta chính là Liệp Nhân Vương của Liệp Nhân tinh." Lam Tiên Nhi đối với Diệp Trần nói.

Diệp Trần lắc đầu, "Không, công kích chúng ta không phải hắn."

"Không phải hắn? Vậy là ai?"

Lam Tiên Nhi thấy khó hiểu.

"Biết được chuyện đó, đối với ngươi không có chỗ tốt đâu."

Huyễn thuật tùy tâm kích phát, một khi bị lưu ý sẽ sinh ra cảm ứng, Lam Tiên Nhi vẫn không biết được điều đó, bất quá Diệp Trần hi vọng đối phương thu tay lại, về phần sự tình trước đó, tựu xem như đối phương chỉ thăm dò mà thôi.

Số người bị loại bỏ càng ngày càng nhiều, từ trên dưới bốn vạn người, quân số giảm xuống không còn đến một vạn năm ngàn người, sau ba canh giờ, Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi mỗi người đạt được một quả ngọc phù.

"Thật thần kỳ, một quả Thí Luyện phù có thể triệt tiêu tất cả trọng lực nơi đây." Lam Tiên Nhi cúi đầu nhìn miếng ngọc phù đeo trên cổ, tán thán nói.

Linh Hồn Lực, Kiếm Ý, chân nguyên, tất cả phương pháp đều đã thí nghiệm qua nhưng Diệp Trần cũng không thể phát hiện nổi Thí Luyện phù có bất luận chỗ đặc thù nào, tự hồ chỉ là một khối ngọc phù bình thường, "Cái này là sức mạnh to lớn của Chân Thần sao?"

"Thành công rồi, ta cuối cùng cũng thành công."

Cách đó không xa, Toái Tinh Vương Nguyên Khánh trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, đối với những thiên tài cường đại kia mà nói, bọn hắn tham gia Thần Chi Thí Luyện Tràng với mong muốn trổ hết tài năng, cuối cùng nhất có thể thông qua Thần Chi Thí Luyện Tràng, nhưng là đối với Nguyên Khánh cùng phần lớn người khác mà nói, có thể thấy và mở mang kiến thức về Thần Chi Thí Luyện Tràng cũng đã rất thỏa mãn, với tư cách là thiên tài, nếu đời này chưa từng gặp qua Thần Chi Thí Luyện Tràng, chưa từng gặp qua dấu vết Chân Thần, thì không hề nghi ngờ là tiếc nuối cả cuộc đời.

Người của Hỏa Điểu tinh thành công còn có Thương Nguyệt Công Tử, Hỏa Điểu Công Tử.

Thương Nguyệt Công Tử mặc dù ngay cả một chiêu của Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm cũng không chịu nổi, nhưng đó là vì Lãnh Phi Phàm quá mức cường đại chứ không phải Thương Nguyệt Công Tử nhỏ yếu, mà trải qua tám tháng tu luyện, thực lực Thương Nguyệt Công Tử rõ ràng so với lúc khiêu chiến Lãnh Phi Phàm thì cường đại hơn rất nhiều, do vậy, hắn có thể sống quá ba canh giờ tại đây cũng chẳng có gì lạ.

Còn Hỏa Điểu Công Tử có thể sống quá ba canh giờ, chủ yếu là bởi vì tu vi cảnh giới của hắn đã tăng từ Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên đỉnh phong lên tới Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên, mặc dù như thế, hắn cũng bị trọng lực tác động không ít, đến mức toàn thân bị ướt đẫm mồ hôi, chân nguyên còn thừa không được bao nhiêu, nếu ở lại thêm nửa canh giờ nữa, hắn tất nhiên sẽ bị loại bỏ.

Dù sao chống cự trọng lực và lực công kích không có quan hệ nhiều lắm.

Hai người này, một người đã đến sớm hơn Diệp Trần và Lam Tiên Nhi, còn một người thì đến muộn hơn.

Về phần Lam Tiên Nhi, ngoại trừ ban đầu không quá thích ứng ngoại cảnh nhưng kế tiếp tương đối coi như nhẹ nhõm, dù sao nàng như thế nào cũng là Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên cảnh giới, nếu như không phải ngủ say năm năm, nàng tất nhiên sẽ cường đại hơn.

Có thêm Diệp Trần, Hỏa Điểu tinh tổng cộng có sáu người thông qua được thí luyện sơ bộ, đã nhận được Thí Luyện phù.

"Cảm giác sao rồi?"

Buông tha cho việc nghiên cứu Thí Luyện phù, Diệp Trần hỏi Lam Tiên Nhi.

"Cảm giác thân thể giống như thức tỉnh vậy, tràn ngập cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ ah." Lam Tiên Nhi chậm rãi nói.

"Như vậy là tốt rồi, ngủ say năm năm, vừa tỉnh dậy tựu đã tiếp nhận huấn luyện của ta, thực lực đột nhiên tăng mạnh tất nhiên sẽ có chút cảm giác không chân thực, Thần Chi Tinh trọng lực tắc thì sẽ đem cái cổ cảm giác không chân thực này triệt để tiêu trừ đấy."

Diệp Trần đối với tình huống tinh thần của Lam Tiên Nhi nói ra.

"Tựa hồ là như vậy ah."

Lam Tiên Nhi gật gật đầu.

Trong nháy mắt, một ngày thời gian trôi qua, từ phương xa đột nhiên xuất hiện một mảnh bóng mờ màu hoàng kim to lớn, cái phiến bóng mờ màu Hoàng Kim này còn lớn hơn nhiều so với Thần Chi Tinh, nhìn thấy nó di chuyển có vẻ chậm chạp nhưng kì thực lại rất nhanh chóng.

"Thời gian nhàm chán cuối cùng đã qua đi rồi."

Một đám người đang đứng ở hướng bắc cách vài trăm mét ở bên ngoài, trong đó có một người trẻ tuổi mặc hắc y đang nằm trên mặt đất, hắn không mang Thí Luyện phù trên thân thể, mà đặt nó ở cách đó một thước, nói cách khác, dưới tình huống này, đối phương hoàn toàn có thể thừa nhận Thần Chi Tinh trọng lực, rõ ràng hắn đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, phần năng lực thừa nhận này cũng đủ để dùng từ “kinh thế hãi tục” để hình dung.

Chậm rãi bò đến nhặt Thí Luyện phù lên, người trẻ tuổi hắc y khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

"Là Thần Chi Thuyền đấy!"

Có người kinh hô.

Diệp Trần, Lam Tiên Nhi cùng nhìn sang, bên trong đám bóng mờ Hoàng Kim là một chiếc Kim Sắc chiến thuyền cự đại có thể so với cả một ngôi sao, nó có màu sắc đồng dạng cùng Thần Chi Tinh nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, Kim Sắc chiến thuyền này không phải được chế tạo theo cách bình thường, rõ ràng là được đục đẽo chế tạo từ một khối vàng khổng lồ.

Ầm ầm!

Rất nhanh, Thần Chi Thuyền bắt cầu đến Thần Chi Tinh, so với Thần Chi Thuyền thì Thần Chi Tinh giống như là một bến tàu nhỏ vậy, to không bằng một phần mười chiếc thuyền này, nó thả ra một cái thang cự đại kéo dài đến bên trên Thần Chi Tinh.

“Lên đường thôi.”

Mọi người dọc theo cái thang, lần lượt đi lên Thần Chi Thuyền.

"Chúng ta cũng đi lên."

Diệp Trần đi ở phía trước, Lam Tiên Nhi đi cùng ở một bên.

"Thật là hoài niệm a, ta quên mất chuyện gì đã phát sinh ở lần Thần Chi Thí Luyện Tràng trước rồi." người trẻ tuổi hắc y đi một mình lên thuyền.

Sau khi tất cả mọi người lên thuyền, cái thang thu về, Thần Chi Thuyền quay đầu chạy tới hướng mà nó xuất phát, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng khủng bố, về sau, cơ hồ đã vượt qua thời không, đạt tới cực hạn thời gian cùng không gian.

Cùng lúc đó, những thiên tài đã thông qua trọng lực khảo nghiệm tại Tam đại tinh vực: Thanh Long tinh vực, Bạch Hổ tinh vực, Huyền Vũ tinh vực, cũng được đón lên Thần Chi Thuyền, hướng phía địa phương bí ẩn chạy tới.

Khu vực giữa Tứ đại Sinh Mệnh Tinh vực có một địa phương bí ẩn, cũng là một cấm khu, Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên cảnh giới siêu cấp cường giả có lẽ có thể hơi chút manh động ở khu vực ngoại vi, nhưng một khi tới gần hạch tâm quá mức thì sẽ bị vây khốn hoặc sẽ triệt để mất tích, có người phỏng đoán, bọn hắn hẳn là đã lâm vào vùng Loạn Lưu ở bên trong Thời Không, vĩnh viễn không có khả năng đi ra.

Mà sức mạnh to lớn của Chân Thần, chỉ có tại Tứ đại Sinh Mệnh Tinh vực mới có thể nhìn thấy.

Không biết đã đi qua bao lâu, Thần Chi Thuyền cập bờ, cái thang lại buông xuống, đứng tại trên Thần Chi Thuyền, mọi người đều nhìn không ra bất luận thứ gì, cái thang rơi xuống dẫm nát mặt đất rắn chắc bên dưới khiến mọi người không khỏi lên tiếng sợ hãi thán phục.

Nơi này là một mảnh đại lục vô cùng cự đại, trên phiến đại lục này là một mảnh hoang vu, mà ở trung ương có một tòa Hoàng Kim Đại Môn rất cao và huyền bí, phía trên đại môn này có viết ba chữ “Thí Luyện Tràng.”

"Nơi này chính là Thần Chi Thí Luyện Tràng sao, chỉ nhìn qua đã cảm thấy đây không phải là thứ do con người kiến tạo ra rồi, đây là thuộc về sức mạnh Chân Thần to lớn, chỉ có Chân Thần mới có thể kiến tạo ra Hoàng Kim Đại Môn rung động nhân tâm như thế."

Có người thì thào lên tiếng.

Két kẹt, Hoàng Kim đại môn mở ra rồi, kim sắc quang mang vô cùng chói mắt khuếch tán ra, đem tất cả mọi người bao phủ đi vào, sau một khắc, mọi người chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ đi rồi không còn biết gì nữa.

Ở ba phương hướng khác, đồng dạng cũng có ba tòa đại lục, mỗi đại lục đều có ba tòa Hoàng Kim Đại Môn, đám thiên tài của Bạch Hổ tinh vực, Thanh Long tinh vực, cùng với Huyền Vũ tinh vực cũng nhao nhao bị kim quang bao phủ, đưa vào bên trong Hoàng Kim Đại Môn.

Địa phương mà Diệp Trần xuất hiện là một mảnh rừng rậm tràn ngập sương mù, tại chung quanh hắn, không có một bóng người, tựa hồ hoàng kim quang mang cố ý đem bọn hắn tách ra, lại để cho bọn hắn riêng phần mình hành động.

Ông!

Chợt, Thí Luyện phù trên ngực Diệp Trần tản mát ra hào quang, liền sau đó, tại trước người Diệp Trần xuất hiện ra một màn sáng lớn đến mấy mét, trên màn sáng này lần lượt có những điểm sáng nhỏ, vị trí mà Diệp Trần đang đứng là điểm sáng Kim Sắc đầu tiên.

"Là muốn ta đi đến điểm sáng Kim Sắc kế tiếp sao?"

Màn sáng tán đi, Diệp Trần bước chân đi vào trong sương mù nồng đậm.