Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1293: Chiến thắng hiểm hóc



Thôi Bách Liệt cùng Đoạn Phàm tuy không có rơi vào trạng thái như bọn người kia, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi, trong số những người ở đây, bọn hắn kiêng kỵ nhất chỉ có năm người, theo thứ tự là Hắc Diệt Vương Chu Kiên, Trảm Phách Đao Bách Lý Hồn, Quỷ Tài Lục Văn Tú, Tử Vong Huyễn Thuật Sư Cơ Thành Nguyệt cùng với kiếm khách Diệp Trần, năm mươi mấy cái tiểu nhóm, tỷ lệ bọn hắn gặp phải năm người này cũng chỉ chừng một phần mười, thế nhưng không thể tưởng được là vận khí kém như vậy, hết lần này tới lần khác bọn hắn bị đụng phải cái một phần mười này.

"Thôi huynh, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ, chiến đấu còn chưa khai hỏa mà chúng ta bên này đã có ba người mất đi ý chí chiến đấu, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt." Chậm rãi thở ra một hơi, Đoạn Phàm hỏi.

Thôi Bách Liệt nói: "Nếu như muốn săn giết hắn, tất nhiên chúng ta không có chút phần thắng nào, bất quá chúng ta tại sao lại phải săn giết hắn, chỉ cần giết các thành viên trong nhóm của hắn thì thắng lợi tất sẽ thuộc về chúng ta, đây là hai khái niệm khác nhau đấy."

"Cũng đúng, cửa khảo nghiệm thứ ba chính là ý thức đoàn đội, chỉ có đoàn đội phối hợp mới có thể thành công, xem ra, tất yếu phải bày kế để cho bọn hắn tăng thêm chút tin tưởng, chỉ bằng vào hai người chúng ta, e là không đủ để thành công."

Hai người rất nhanh ý thức được, phối hợp đoàn đội là hy vọng thắng lợi duy nhất.

...

Có tiểu nhóm, tất nhiên sẽ có tổ trưởng, Diệp Trần mặc dù đối với vị trí tổ trưởng không có hứng thú gì, nhưng có thể thuận lợi vượt qua khảo nghiệm hay không thì hắn không được phép từ chối, tại dưới đề cử của bốn người còn lại, hắn đã thành tổ trưởng của cái tiểu nhóm này.

"Lục Nhân Ý, ngươi phụ trách ám sát một người trong đó, sau khi ám sát thành công thì lần nữa ẩn núp, tùy thời trợ giúp các thành viên của nhóm đánh chết đối thủ khác, Mỹ Đỗ Toa, ngươi cũng hành động giống như Lục Nhân Ý, đối phó với một người trong đó, có lẽ không có vấn đề a?" Diệp Trần quay đầu nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa.

Mỹ Đỗ Toa nói: "Yên tâm, chỉ cần hai chiêu, ta có thể giải quyết đối phương."

Gật gật đầu, Diệp Trần đối với Tiêu Huyết nói: "Ngươi không cần tới gần bọn hắn, nhiệm vụ của ngươi là chiếm lĩnh điểm cao, căn cứ phán đoán của mình bắn cung áp chế đối thủ, còn ta sẽ đối phó với Bách Biến Hồ Vương Thôi Bách Liệt cùng Quỷ Ảnh Mê Tung Đoạn Phàm."

"Thế còn ta thì sao đây?"

Cự hán trẻ tuổi có tên gọi là Âu Dương Thiết.

"Nhiệm vụ của ngươi là chờ đợi, khi hai bên khai chiến, lập tức, ngươi phải cản người cuối cùng lại."

Âu Dương Thiết tại phương diện tiềm năng thì không có thiên phú gì, ngược lại sẽ dễ làm hư việc, cho nên nhiệm vụ của hắn là nhẹ nhất, chỉ cần giấu ở đằng sau, lúc khai chiến lại ra tay.

...

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, năm người riêng phần mình tách ra vài trăm mét, dùng Diệp Trần như đầu mũi tên, hướng phía trước chậm rãi đẩy mạnh, Âu Dương Thiết cùng Tiêu Huyết đi theo sau cùng.

Ô...ô...ô...n...g!

Chợt thí luyện phù sáng ngời, năm cái quang điểm nhân ảnh bên trên màn sáng đột nhiên biến mất.

"Tổ trưởng, bọn hắn biến mất rồi."

Bên trong thí luyện phù vang lên thanh âm Lục Nhân Ý, thanh âm này bị lực lượng thí luyện phù bao trùm, trực tiếp truyền vào trong tai Diệp Trần.

Rừng nham thạch cùng rừng Mê Vụ khá giống nhau, cũng đồng dạng không cách nào phóng linh hồn lực ra ngoài, ở chỗ này, phương thức truyền tin duy nhất chính là chân nguyên truyền âm, nhưng chân nguyên truyền âm thì cần phải biết rõ vị trí của đối phương, điểm này rất khó xử lý, bất quá rất nhanh bọn hắn đã phát hiện ra, thí luyện phù có thể dùng làm công cụ chân nguyên truyền âm, đương nhiên, mỗi người đều phải là thành viên cùng một tổ.

Diệp Trần phán đoán nói: "Hẳn là rừng nham thạch có một quy tắc che dấu, khi khoảng cách của song phương nằm trong một phạm vi nhất định nào đó, thí luyện phù sẽ đóng công năng do thám lại, hiện tại phải giảm bớt tốc độ, phải kiên nhẫn hơn."

...

Đi thêm một chút, Diệp Trần bỗng nhiên nói: "Mỹ Đỗ Toa, ngươi đến thay thế vị trí của ta, Tiêu Huyết, Âu Dương Thiết, các ngươi cẩn thận coi chừng bị tập kích từ đằng sau đấy."

Tiêu Huyết chần chờ nói: "Ngươi hoài nghi bọn hắn sẽ vòng đến đằng sau chúng ta sao?"

"Không thể không đề phòng."

Vốn thí luyện phù có công năng do thám, bọn hắn chỉ cần đi phía trước đẩy mạnh là được rồi, thế nhưng công năng thí luyện phù chợt biến mất, như vậy không thể không cẩn thận, đội nhóm tác chiến thiên biến vạn hóa, cần có năng lực ứng biến và nắm lấy thời cơ rất mạnh, để cho Mỹ Đỗ Toa đến thay thế vị trí của mình là vì Mỹ Đỗ Toa đủ mạnh mẽ, dù là gặp phải Bách Biến Hồ Vương Thôi Bách Liệt cũng đều khó có khả năng thoáng cái bị đánh chết, đủ để ngăn chặn đối phương, mà chính hắn sẽ hướng về phía sau dựa sát vào, cùng Tiêu Huyết và Âu Dương Thiết bảo trì một cái hàng ngang, để phòng ngừa bị đánh lén, như thế, vừa có thể tiến công, vừa có thể lui về phòng thủ, không đến mức bị đánh trở tay không kịp.

"Tổ trưởng."

Mỹ Đỗ Toa “thần không biết quỷ không hay” đã đến bên người Diệp Trần.

Diệp Trần nói, "Ngươi hãy cẩn thận một chút, hiện tại nhiệm vụ của ngươi là nặng nhất, nếu như bọn hắn không đánh đến từ phía sau thì tất nhiên ngươi phải phụ trách kéo dài thêm một khoảng thời gian để mọi người quay về tương trợ, đương nhiên, ta không cho rằng bọn hắn sẽ không rõ địch ta mà mạo hiểm vây công ngươi, nhất định sẽ đề phòng mà chuyển công kích sang những người yếu hơn trong chúng ta, cho nên, nếu đụng phải loại tình huống này, ngươi không cần mạo hiểm cùng đối phương dốc sức liều mạng, chỉ cần tận lực kéo dài thời gian ra là được."

"Đã rõ."

Mỹ Đỗ Toa gật đầu.

Rất nhanh, Diệp Trần đi vào 500m bên phải Tiêu Huyết, đồng thời cẩn thận cảm ứng đến mọi động tĩnh từ phía sau.

Ước chừng nửa chén trà nhỏ thời gian trôi qua, năm người đang đẩy mạnh tốc độ thì bất tri bất giác thay đổi chậm lại, không phải vì bọn hắn cảm ứng được cái gì, mà là cái loại sát cơ vô hình này đã để cho bọn hắn biết rõ, địch nhân đang ở cách đó không xa, tùy thời sẽ phát động công kích.

Chủ tu của Lục Nhân Ý chính là Ảo ảnh áo nghĩa, cả người hắn như bóng ma dung nhập vào trong nham thạch, cùng hoàn cảnh quanh mình tuy hai mà một. Đúng lúc này, ở vị trí bên trái phía trước đột nhiên có động tĩnh rất nhỏ gần như không thể nghe thấy truyền đến.

"Có động tĩnh, không đúng, cái này chỉ sợ là cạm bẫy, nói không chừng chính là một loại phân thân, ta cũng có thể tạo ra phân thân đưa tới đó để ‘đánh rắn động cỏ’." bóng dáng Lục Nhân Ý, một phân thành hai, trong đó một bóng dáng lặng yên bí mật đi qua chỗ phát ra động tĩnh mà không gây ra một tiếng động nào.

Khi cách địa phương có động tĩnh không đến 100m, đạo bóng dáng này đột nhiên đứng lên, quỷ mị vô thanh vô tức bay vút qua, tại trên đường di chuyển liền hóa thành hình tượng Lục Nhân Ý.

Đinh!

Hai bên giao thủ với tốc độ vô cùng nhanh.

Lục Nhân Ý chịu đựng không nhúc nhích.

"Không đúng, đó chính là chân thân."

Bỗng nhiên, Lục Nhân Ý trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, ảnh phân thân của hắn cũng không sống nổi qua thời gian một lần hô hấp, trực tiếp bị đối phương chém chết, điều này làm cho hắn hiểu được, đây không phải là phân thân của đối phương mà chính bản thể thật sự.

Không chút lựa chọn, Lục Nhân Ý hóa thành vô số bóng dáng hư thật khó phân biệt, chạy trốn ra ngoài.

Chỗ của Mỹ Đỗ Toa lúc này lọt vào công kích của mấy chục con hồ ly màu đỏ, những con hồ ly màu đỏ này mặc dù là do yêu lực huyễn hóa ra, nhưng lại có tốc độ kinh người, thậm chí còn có thể phóng hỏa, đây chính là Trăm Hồ Xuất Kích, một năng lực thiên phú của Bách Biến Hồ Vương Thôi Bách Liệt.

Bàn tay huy vũ, từng con hồ ly màu đỏ bị hóa đá, thế nhưng Mỹ Đỗ Toa vẫn không dám khinh thường, bản thể Thôi Bách Liệt nhất định là một trong những con hồ ly màu đỏ này, đối phương hoặc là không ra tay, còn khi ra tay tất nhiên sẽ là một kích kinh thiên nhất.

Ở phía sau.

Âu Dương Thiết tóc gáy dựng đứng, có ba tên địch nhân đang xuất thủ về hướng hắn, chẳng lẽ toàn bộ địch nhân đều nhắm đến mục tiêu ở đằng sau, ở bên trong ba người này, có một người là Quỷ Ảnh Mê Tung Đoạn Phàm, còn hai người khác, một kẻ cầm trong tay trường thương, một kẻ dùng âm công lợi hại phi phàm, ba người hắn hình thành ra gọng kìm tam giác, trong nháy mắt đã vây khốn Âu Dương Thiết.

CHÍU...U...U!!

Tiêu Huyết theo bản năng bắn cung tên về phía Đoạn Phàm, kẻ có đủ uy hiếp nhất đối với Âu Dương Thiết, chỉ thấy dây cung vừa chấn động đã có chừng 12 mũi tên được bắn đi ra ngoài, hóa thành mười hai đạo tuyến ảnh.

Phốc phốc phốc phốc!

Trong số 12 mũi tên này, đã có bốn mũi tên nhọn bắn thủng thân thể Đoạn Phàm, bất quá sắc mặt Tiêu Huyết lại chợt trắng bệch khi nhận ra đó chỉ là phân thân, không phải bản thể, hắn đã trúng kế của đối phương.

"Hắc hắc, chết đi!"

Đoạn Phàm chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Tiêu Huyết, trên tay gã cầm một con dao găm màu đen sắp đâm vào đến sau ót của hắn.

Phốc!

Ngay thời khắc mấu chốt này, kẻ phải chết lại không phải Tiêu Huyết, mà lại chính là Đoạn Phàm, thủ cấp của hắn bị chém bay lên.

Xuất thủ là Diệp Trần.

Bất quá, đây cũng không phải là bản thể thật của hắn, kỳ thật bản thể hắn như trước vẫn ẩn nấp ở phụ cận Âu Dương Thiết, tại trong nháy mắt Âu Dương Thiết cùng hai người khác giao thủ, hắn đã phóng ra một con dao găm màu đen, lập tức nó huyễn hóa thành một con độc xà màu đen lao tới, bộc phát ra sát cơ vô cùng lớn. Bằng vào phòng ngự của Âu Dương Thiết mà bị con độc xà này cắn trúng, lập tức sẽ trở thành mê muội và bị hai kẻ kia đánh chết trong nháy mắt.

Phốc!

Nhưng lúc này đây, thủ cấp Đoạn Phàm lại bay lên khiến máu tươi bắn ra tung tóe, đây chính là bản thể thật của hắn, kẻ công kích hắn rõ ràng chính là Diệp Trần.

"Cái gì, chẳng lẽ hắn biết thuấn di sao!?"

Thủ cấp Đoạn Phàm bay lên nhưng vẫn thì thào lên tiếng, tại rừng nham thạch này, chẳng những linh hồn lực không cách nào phóng ra ngoài được, hơn nữa toàn bộ rừng nham thạch đều đươc bao phủ bởi lực lượng rất trầm trọng, mỗi một lần hô hấp chỉ có thể bay được tối đa 200 đến 300m mà thôi, tốc độ chậm chạp này làm cho người ta phải tức điên lên. Mà vị trí Tiêu Huyết cách nơi đây chừng hơn 600m, muốn chạy tới đây thì ít nhất cần đến hai lần hô hấp, nhưng ở thời điểm này thì nửa lần hô hấp cũng không đến, đối phương làm thế nào lại tới được đây nhanh như vậy, lại che dấu khí tức thế nào mà ngay cả hắn cũng đều không phát hiện được.

"Rõ ràng có thể khám phá ra phân thân Đoạn Phàm Quỷ Ảnh, như vậy, tên này nhất định là giả, thôi thì ta có thể giết được tên nào thì hay tên nấy." bên cạnh Tiêu Huyết xuất hiện một đạo thân ảnh, hắn chính là Bách Biến Hồ Vương Thôi Bách Liệt, đám hồ ly màu đỏ đang công kích Mỹ Đỗ Toa chính là do hắn dùng năng lực thiên phú huyễn hóa ra, trong số đó cũng không có bản thể của hắn.

Phốc!

Đánh chết phân thân Diệp Trần xong, Thôi Bách Liệt thẳng hướng tấn công Tiêu Huyết, hắn có tự tin tuyệt đối có thể một chiêu đánh chết đối phương.

"Vô tiễn chi xạ!"

Thế nhưng hắn nào có thể đoán được, Tiêu Huyết tựa hồ đã biết rõ sự hiện hữu của hắn nên nhanh chóng buông dây cung ra, nhưng kỳ lạ là không thấy có mũi tên nào được bắn ra, đây chính là một mũi tên khí lực vô hình.

Phanh!

Ngay một sát na kia, Vô hình tiễn khí đã ngăn trở Thôi Bách Liệt, Tiêu Huyết thừa cơ kéo dài khoảng cách ra, thế nhưng chỉ sau một khắc, hắn đã bị một người khác trong nhóm của đối phương chặn đường tẩu thoát.

"Ngươi trốn không thoát đâu."

Thôi Bách Liệt mặt không biểu tình, Đoạn Phàm bị đánh chết đã làm cho bọn hắn chắc chắn bị thất bại, nhưng dù là thất bại thì cũng phải “kéo đối phương xuống nước”, làm cho đội nhóm của đối phương không cách nào được sắp xếp đến trước vị trí 30.

"Thôi Bách Liệt, đối thủ của ngươi là ta."

Tại vị trí giữa Thôi Bách Liệt cùng Tiêu Huyết đã hình thành nên một bức tường đá, Mỹ Đỗ Toa đang từ xa chạy tới.

"Còn có ta đây."

Bàn tay Lục Nhân Ý huy động, vô số ám khí bay về hướng Thôi Bách Liệt.

Nhìn thấy một màn này, Thôi Bách Liệt lập tức chán nản, hắn đã hiểu được, ngay cả tư cách “kéo đối phương xuống nước” hắn cũng không có, bọn hắn bên này mặc dù có hai người, nhưng không cách nào có thể trong thời gian ngắn mà đánh chết ba người đối phương, chỉ riêng Mỹ Đỗ Toa thôi đã không thể nhất thời có thể giải quyết được.

Bên kia, sau khi Đoạn Phàm bị đánh chết, người trẻ tuổi cầm trong tay trường thương cùng người trẻ tuổi sử dụng âm công, sắc mặt bọn hắn đã xám như tro.

Xoẹt! Xoẹt!

Thủ cấp rơi xuống đất, hai người bọn hắn bị Diệp Trần lập tức giải quyết.

Kể từ đó, năm người Diệp Trần bên này đối phó với hai người của nhóm bên kia, tất nhiên mọi chuyện đã dễ như trở bàn tay, dù là Thôi Bách Liệt có tiến vào Vô Ngã cảnh giới cũng không có bất kỳ tác dụng nào, trực tiếp bị đánh chết.

"Thật là nguy hiểm!"

Lục Nhân Ý lau mồ hôi.

Lúc trước, khi ảnh phân thân của hắn bị đánh chết, hắn cho rằng đó chính bản thể thật của đối phương gây ra, nhưng cũng không ngờ tới, đó vẫn là một cái phân thân của Đoạn Phàm, ngay sau đó, hắn nhận được thông báo của Diệp Trần nên lập tức chạy tới đây.

"Hoàn toàn chính xác rất nguy hiểm ah."

Diệp Trần gật gật đầu.

Phía trước bọn hắn căn bản không có một kẻ địch nhân nào, toàn bộ năm người trong tiểu nhóm của đối phương đều vòng đến đằng sau, về phần phía trước, gây ra công kích chính là do phân thân của Đoạn Phàm cùng đám hồ ly màu đỏ do Thôi Bách Liệt dùng thiên phú năng lực huyễn hóa ra để làm nhóm người Diệp Trần phân tâm, mà mục đích của đối phương rất hiển nhiên là muốn tại trong nháy mắt đánh chết Tiêu Huyết cùng Âu Dương Thiết, Âu Dương Thiết là mục tiêu phải giết, còn đối với Tiêu Huyết, theo lời mà nói thì bọn hắn có thể giết bất cứ lúc nào, nếu như có Diệp Trần đi đến bảo vệ thì liền buông tha cho.

Bất quá bọn hắn đã đánh giá thấp nhãn lực của Diệp Trần, Diệp Trần trong nháy mắt đã phát giác được tại khu vực phụ cận của Tiêu Huyết, đều là các phân thân của Đoạn Phàm, đồng thời còn có Thôi Bách Liệt cùng một người khác đang ẩn nấp ở một bên, cho nên hắn đã tạo ra phân thân để giải quyết xong phân thân của Đoạn Phàm trước, còn bản thể tức thì đi đến chỗ Âu Dương Thiết bên kia, đương nhiên, trước đó hắn đã nhắc nhở Mỹ Đỗ Toa cùng Lục Nhân Ý chạy tới viện trợ cho Tiêu Huyết rồi.

Tóm lại, luận về mưu kế thì bên này Diệp Trần thua rất triệt để, đối thủ dù sao cũng là Thôi Bách Liệt, một kẻ được xưng tụng là Bách Biến Hồ Vương hết sức giảo hoạt.