Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 136: Huyết ma giải thể đại pháp



Hắc y đao khách trường đao vung lên, chém vỡ bia đá màu tím, kiếm khí nổ tung, kim quang tiêu tán, căn bản không đủ lực phản kháng.

Nhưng, tất cả đều trong kế hoạch của ba người, không biết từ lúc nào, xung quanh hắc y đao khách bốn miếng thiết đạn màu bạc đã xuất hiện, trên thiết đạn có những tia chân khí như có như không liên kết lên người La Hàn Sơn, chuyển động nhịp nhàng cùng chân khí trong cơ thể hắn.

Bạo!

La Hàn Sơn rống lên một tiếng lớn, bốn phiến thiểm điện màu bạc đồng thời lóe lên, quấn chặt lấy hắc y đao khách, cuối cùng hình thành nên một quả cầu điện màu bạc khổng lồ.

Trên quả cầu điện ngân xà chằng chịt, nổ lốp bốp, Diệp Trần đứng cách xa mà vẫn thấy rùng mình, da đầu tê rần.

Thì ra trước đó, La Hàn Sơn đã ném bốn miêng Đạn sét ngân quang lên đỉnh núi, hình thành một đại trận, sau đó ba người đứng vào bên trong, đề phòng lúc có người tập kích có thể kịp thời rút lui, cho đối phưong một đòn chí mạng, ai ngờ lại là hắc y đao khách xông lên trước, tên này thực lực yếu hơn hai tên còn lại, có lẽ là Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, đối thủ của hắn là Thiên phong thứu, trừ tốc độ ra, rõ ràng không làm được gì hắc y đao khách, ngược lại còn bị hắn đánh trọng thương, rơi xuống chân núi không biết sống chết thế nào.

- Đạn sét ngân quang có thể nổ chết Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong, có thể khiến Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì trọng thương, bây giờ mặc dù bố trí bốn miếng, nhưng cự lý quá xa, có lẽ vẫn chưa giết được đối phương, cẩn thận là trên hết. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

La Hàn Sơn sắc mặt cẩn trọng, bốn miếng Đạn sét ngân quang đã dùng hết, nếu như còn không giết được đối phương, chỉ còn biết liều mạng, nâng chân khí trong cơ thể, La Hàn Sơn chuẩn bị đại chiến bất cứ lúc nào.

Ba vòng hỏa diễm quang hoàn sau gáy Từ Tĩnh càng thêm thịnh, nhãn thần sắc bén.

Diệp Trần tinh khí thần đã tập trung thành một điểm, định dùng Luyện tâm nhất kiếm cho đối phương một đòn chí mạng, hắn không tin dưới tác dụng của bốn miếng Đạn sét ngân quang, đối phương không hề hấn gì, chỉ cần bị thương, Luyện tâm nhất kiếm của hắn có thể khiến vết thương của đối phương càng thêm nặng, nói không chừng sẽ là một đòn chí mạng.

Ba!

Điện cầu màu bạc vỡ tan, xuất hiện thân ảnh hắc y đao khách, toàn thân hắn cháy đen, không nhìn ra màu da cũ, một số vết thương lớn vẫn còn đang bốc khói, tán phát ra mùi thịt nướng.

- Đồ khốn, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.

Hắc y đao khách thân thể hơi động, miệng như muốn phun máu, chỉ là máu huyết đã bị điện lưu làm cho bốc hơi, phun ra chỉ là một ngụm khói trắng, hắn ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu như ma quỷ nhìn chằm chằm vào ba người.

Xích!

Người đầu tiên phát động công kích là Diệp Trần, kiếm khí cự đại hóa thành một đường bạch quang, trong nháy mắt đánh trúng thân thể hắc y đao khách.

Chỉ là một kiếm này cũng chỉ lưu lại một vết kiếm thấu xương trên người hắc y đao khách mà không thâm nhập được vào bên trong, dưới da đối phương bốc lên một tầng huyết quang, không chỉ ngăn chặn kiếm khí xâm nhập mà còn diệt kiếm khí trong nháy mắt.

Liền sau đó là Phục ma quyền kình của Từ Tĩnh, kim quang sáng chói thác đổ đánh lên tầng huyết quang, phát ra những tiếng phốc phốc.

- Tử khí đông lai, đại bi trấn áp!

Tử khí như cây cầu, quán chú vào trong cơ thể, La Hàn Sơn gầm lên một tiếng, hai tay siết chặt, đập về phía hắc y đao khách, nhất thời, một tấm bia đã tràn ngập tử khí đột nhiên trấn áp xuống, như muốn nghiền nát huyết quang, biến hắc y đao nhân thành thịt nát.

Băng!

Cuối cùng vỡ lại là tấm bia đá màu tím.

Lớp da cháy xém bên ngoài cơ thể hắc y đao khách bắt đầu nứt vỡ, huyết quang tràn ra từ các vết nứt, đỏ rực, như nham thạch dưới lòng đất, bắt mắt dị thường, bia đã màu tím bị huyết quang tấn công, lập tức tan chảy, biến thành nguyên khí thuần túy.

Lúc này, hai đường huyết quang từ mắt hắc y đao khách bắn ra, hắn cười gằn nói:

- Cùng chết đi! Huyết ma giải thể**...

Ầm ầm!

Tiếng nổ không phải do hắc y đao khách tạo nên mà là hiện tượng núi lở. vốn dĩ bốn miếng đạn sét ngân quang nổ, vị trí nơi đối phương đứng đã có dấu hiệu sạt lở, sau đó lại bị kiếm khí, quyền kình và bia đá màu tím liên tục tấn công, cuối cùng cũng gãy, mang theo hắc y đao khách rơi xuống chân núi, chớp mắt đã thấy biến mất vô ảnh vô tung.

Một khắc sau!

Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra, sơn phong bốn phía đang yên ổn cũng phải lắc lư khuynh đảo, rõ ràng là bị vụ nổ của hắc y đao khách ảnh hưởng, đủ thấy uy lực của nó thế nào.

Ba người đều bay lên, tung lên mình không trung.

Nhìn xuống dưới, họ chỉ thấy ngọn núi sụp xuống, khí lưu bạo loạn, vô số những tảng đá lớn chôn vùi triệt để hắc y đao khách, hình thành nên một ngọn núi nhỏ.

- Nguy hiểm quá, không ngờ hắn còn học được Huyết ma giải thể của Huyết ma chân nhân.

La Hàn Sơn vẫn còn chưa hết sợ, qua được kiếp nạn này, hoàn toàn là may mắn.

Diệp Trần nói:

- Huyết ma chân nhân, cũng là một trong những quỷ tướng của Cửu U Giáo sao?

- Không sai, vị trí của Huyết ma chân nhân trong một trăm linh tám quỷ tưởng Cửu U Giáo thậm chí còn cao hơn Thi quỷ đạo nhân, năm mươi năm trước từng là Tà Huyết Tông đệ tử hạch tâm, sau đó phản bội Tà Huyết Tông gia nhập Cửu U Giáo, thực lực kinh thiên động địa, hiệu xưng Huyết ma chân nhân.

Diệp Trần đã quá kinh ngạc với thực lực của Cửu U Giáo, chỉ riêng một trăm linh tám quỷ tướng đã lợi hại như vậy, bên trên khẳng định còn có cao tầng lợi hại hơn, chỉ là không biết chết bao nhiêu tên, còn lại bao nhiêu tên, nhưng tên còn sống liệu có giống Thi quỷ đạo nhân, âm mưu đông sơn tái khởi.

- Rút!

Hắc y nhân cầm cầm đầu thấy hắc y đao khách đã chết, trong lòng biết không thể làm gì được Lưu Vân Tông, một chưởng đánh lùi Đại trưởng lão, quát lạnh một tiếng với tên còn lại.

Ba! Ba!

Hai tên thực lực cao tuyệt, mặc dù không thể đánh bại Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão, nhưng muốn bỏ chạy rất dễ, một chốc đã độn xa vài dặm.

Tứ trưởng lão đang định đuổi theo thì bị Đại trưởng lão ngăn lại.

- Giặc cùng đường mới chạy, huống hồ đuổi theo cũng không làm gì được bọn chúng.

- Thoải mái quá, hai tên đó có lẽ là Thi Quỷ Sơn đỉnh cấp quỷ vệ!

Tứ trưởng lão chiến đấu một lúc, cả người nhiệt huyết sôi trào, chỉ muốn chiến thêm trận nữa.

Đại trưởng lão nói:

- Mùng tám tháng tám lại có chiến đấu, chỉ sợ đệ chán thôi.

- Sao có thể?

Hai người đến bên cạnh bọn Diệp Trần.

Đại trưởng lão thấy ba người bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu nói:

- Không tệ, có thể sống sót trong một trận chiến khó khăn như vậy, khi trở về chắc chắn sẽ lên tầng cao hơn.

La Hàn Sơn hỏi:

- Đại trưởng lão, rốt cục là việc gì vậy? Không lẽ Thi Quỷ Sơn chuẩn bị phát động tiến công các đại tông môn?

Đại trưởng lão nói:

- Phát động công kích thì chưa, nhưng có lẽ là chúng muốn làm suy yếu thực lực các đại tông môn! Có điều trạng thái này không biết sẽ duy trì bao lâu, đợi thêm một hai năm nữa, Thi quỷ đạo nhân hồi phục chiến lực đỉnh phong, đó chính là thời điểm hai bên đại chiến.

- Một hai năm, gấp quá!

La Hàn Sơn nhíu mày.

Tứ trưởng lão cười nói:

- Trời sập xuống thì người cao gánh trước, Phỉ Thúy Cốc còn lo hơn chúng ta ấy chứ, huống hồ Thi Quỷ Sơn thực lực dù mạnh ta cũng không cần phải sợ chúng, các đại tông môn đều có thái thượng trưởng lão tọa tử quan, một khi tông môn gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ xuất quan.

Thái thượng trưởng lão!

Diệp Trần tâm thoáng động, nghe ngữ khí Tứ trưởng lão, có vẻ còn lợi hại hơn cả tông chủ, vậy không phải là tầng thứ Tinh Cấp Cảnh võ giả sao? Chẳng trách bây giờ Thi quỷ đạo nhân không dám động vào ngũ đại tông môn, vẫn phải lẩn trốn, có lẽ là sợ thái thượng trưởng lão của các đại tông môn tiễu trừ hắn.

Mấy người vẫn chưa quên Thiên phong thứu, cùng nhau xuống núi tìm kiếm.

Bên cạnh đống đá vỡ, Thiên phong thứu nằm trên mặt đất, trên người có một vết đao đáng sợ, máu chảy lênh láng, nó đang cố đứng dậy, đáng tiếc thương thế quá nghiêm trọng, nỗ lực vài lần đều không thành công.

Đại trưởng lão thở dài một tiếng, lấy ra mười bình dược thủy từ trong Linh Giới Trữ Vật, rút nút gỗ, chân khí thôi động, dược thủy hoài hợp làm một, chảy đều lên vết thương của Thiên phong thứu, máu lập tức ngừng chảy, da thịt bắt đầu nhúc nhích, liền lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

- Nơi này không thể lưu lại lâu, tìm chỗ nào kín đáo, đợi tông môn phái một con Thiên phong thứu khác đến đón chúng ta.

Vừa nói, Đại trưởng lão vừa chỉ tay lên Linh Giới Trữ Vật, u quang lập lòe, một con quạ bằng gỗ xuất hiện trên bàn tay hắn, con quạ này được tạo thành bởi hàng trăm những mẩu gỗ vụn, giống y như thật, đôi mắt đậu tương được làm bằng hai viên bảo thạch, sáng lấp lánh.

Rắc!

Không biết Đại trưởng lão ấn cơ quan gì, phần bụng con quạ lõm thành một cái lỗ, chắc phải có tác dụng gì.

Một miếng linh thạch màu trắng sữa được Đại trưởng lão nhét vào trong.

Nếu Diệp Trần đoán không lầm, đây phải là trung phẩm linh thạch trân quý, giá trị tương đương năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch.

Có nguồn động lực, con quạ gỗ mắt phát hồng quang, hai cánh vỗ nhẹ, vút lên bầu trời bay về hướng Lưu Vân Tông.

Đại trưởng lão nhìn thấy biểu tình của Diệp Trần, cười giải thích:

- Đây là quạ khôi lỗi, là một trong những tác phẩm của ngũ phẩm tông môn Khôi Lỗi Môn năm ngàn năm trước, một ngày có thể bay hơn ba vạn dặm, chỉ chậm hơn Thiên phong thứu một chút, nguồn năng lượng là linh thạch, nhưng phải là trung phẩm linh thạch, hạ phẩm linh thạch duy trì không được lâu.

- Nó biết đường chứ?

Diệp Trần hỏi.

Đại trưởng lão lắc lắc đầu:

- Đây là cơ mật, không thể nói.

Cả nhóm ở lại một thành phố cách đó mấy ngàn dặm, ba ngày bốn đêm sau, Lưu Vân Tông cử người đến, hơn nữa không chỉ một hai, mà là một nhóm trưởng lão nội môn, cưỡi trên bốn con Thiên phong thứu.

Lên Thiên phong thứu, tất cả mọi người trở về Lưu Vân Tông ngay đêm hôm đó.

...

Dưới chân thác, một đường nhân ảnh khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn.

Trên thân thể trần trụi của nhân ảnh, cơ bắp sau lưng nổi lên như kiếm, tràn ngập nhuệ khí khó nói, kệ cho thác nước ào ào lao xuống, vẫn không thể làm hắn lung lay.

Ầm ầm ầm!

Tiếng thác nước tựa hồ càng lúc càng to, vang xa vài dặm.

Đúng lúc này, nhân ảnh giơ tay phải, cũng không thấy hắn dùng lực gì, thác nước đột nhiên cuộn lại, vọt thẳng lên trời, hình thành một thanh cự kiếm bằng nước mơ hồ, dưới ánh sáng mặt trời tản phát quang mang bảy màu, lung linh sáng chói.

- Đi!

Một tiếng quát lạnh truyền ra, cự kiếm đâm sang ngọn núi bên cạnh.

Rắc!

Thân núi rắn chắc bị đâm thành một lỗ lớn, cự kiếm của tan ra, hóa thành thủy lưu, trào ra khỏi lỗ thủng.

Hô!

Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, nhân ảnh xoay người đứng dậy.

Là Diệp Trần.

Hắn mỉm cười, quay về Lưu Vân Tông đã được mấy ngày, mấy ngày này việc gì cũng không làm, chỉ chuyên tâm tu luyện dưới chân thác.

Đến hôm nay, cuối cùng mọi cố gắng đã được đền đáp.

Với tu vi vốn có của hắn, không thể khiến một ngọn thác hóa thành cự kiếm, làm được như vậy chí ít phải là Võ giả Bão Nguyên Cảnh, bởi vì chỉ có Võ giả Bão Nguyên Cảnh mới có chân khí hùng hậu, nhưng trong lúc tiếp cận nửa bước kiếm ý, hắn thành công làm được điểm này.

Qua một lúc.

Diệp Trần thu nụ cười, thở dài một tiếng.

- Lĩnh ngộ kiếm ý khó hơn so với tưởng tượng! Không có cơ hội và cơ duyên, có lẽ sẽ phải kẹt ở cảnh giới này một thời gian khá lâu, thật không biết phải lĩnh ngộ thế nào?

Diệp Trần đã cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý, nó giống như một thanh bảo kiếm trong phòng, chỉ cần nhẹ nhàng mở cánh cửa là có thể bước vào lấy bảo kiếm, biến nó thành vật sở hữu của riêng mình, chỉ là mặc dù nhìn thấy sự tồn tại của cánh cửa và thanh bảo kiếm, nhưng lại giống như đang nằm mơ, không thể chạm vào được. Mỗi lần giơ tay đều chỉ sờ vào không khí, càng gấp thì lại càng khó tiếp xúc, có lúc, Diệp Trần thậm chí nghĩ đó là giả tượng, kì thực mình không hề tiếp cận kiếm ý, nhưng lại bị hắn phủ quyết, bóng trăng trong nước mặc dù là hư huyễn, nhưng không có trăng thật thì lấy đâu ra bóng trăng trong nước.

Không lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng Diệp Trần không hề cảm thấy thất vọng, có những thứ cầu cũng không được, thời cơ đến, nó tự khắc xuất hiện trước mắt mình.

Đương nhiên, ngoại trừ vấn đề kiếm ý, việc tu luyện vẫn diễn ra rất thuận lợi.

Trong mấy ngày, Diệp Trần không chỉ ổn định Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi, mà còn tiêu hóa triệt để kinh nghiệm chiến đấu có được, chuyển hóa thành lực chiến đấu của mình, nâng Kinh vân kiếm pháp, Bá quyền và Hạc Ảnh Bộ, ba môn võ học thường xuyên sử dụng lên một tầng cao mới, có thể thi triển bất cứ lúc nào, không bị hạn chế bởi khuôn phép.

Bây giờ Diệp Trần cho dù không dùng Luyện tâm nhất kiếm, cũng có thể chống lại Thạch Phá Thiên - người tu luyện hai môn tuyệt học lợi hại, đây đúng là một sự tiến bộ rất lớn.

Phải biết Thạch Phá Thiên được công nhận là người có thực lực cấp bậc công tử, có thể chống lại hắn, đại biểu Diệp Trần chỉ cần dựa vào thực lực cũng có thể đạt đến thực lực cấp công tử, trở thành đỉnh phong của giới thanh niên Thiên Phong Quốc, nếu như thi triển Luyện tâm nhất kiếm, có lẽ chỉ có Bắc Tuyết công tử, Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết khoái đao Lâm kì có thể đấu lại hắn.

Đương nhiên, Luyện tâm nhất kiếm không thi triển là tốt nhất, dù sao thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.