"Ta có một chữ "Phá", của ngươi là chữ gì vậy?" Chữ “Hành” đang mang một ý nghĩa trọng đại, sau khi lĩnh ngộ nó thì tốc độ sẽ gia tăng gấp mười gấp trăm lần, Lam Nguyệt không có ý định bộc lộ ra.
"Chữ “Bá”."
"Thật tốt quá, chờ ta triệt để lĩnh ngộ chữ “Phá” rồi, chúng ta trao đổi với nhau, ngươi thấy sao?"
"Được chứ."
Diệp Trần không thể tưởng được đối phương lại có một chữ “Phá”, xem ra thân phận của đối phương không phải đơn giản như vậy, người bình thường làm sao có thể biết nhiều tin tức như vậy chứ.
...
Một tháng sau, hai người chính thức trao đổi chữ cho nhau.
Chữ “Phá”, danh như ý nghĩa, nó có được tinh túy có thể phá vỡ hết thảy moi thứ, nếu lĩnh ngộ được nó thì kiếm chiêu của Diệp Trần sẽ có uy hiếp và lực sát thương càng lớn hơn nữa.
Lần này, Diệp Trần có ý định đem tinh túy chữ “Phá” dung hợp cùng cùng Táng Kiếm thuật.
Táng Kiếm thuật có thể chôn vùi quang âm của đối thủ, Thời Không Chi Lực sẽ ngưng kết thành Thời Không Kiếm Thế, chỉ riêng là điểm hiệu quả ấy thôi cũng đã không kém gì kiếm chiêu của Ngũ Hành Kiếm Pháp. Thế nhưng, Diệp Trần tại bên trên Thời Gian Áo Nghĩa cuối cùng chỉ đạt có bảy thành cảnh giới, chính điều này đã làm cho lực sát thương của Táng Kiếm thuật chỉ có hạn mà thôi, so với Ngũ Hành Kiếm Pháp thì yếu hơn rất nhiều. Ví dụ như lúc chiến đấu cùng Lam Nguyệt, Táng Kiếm thuật của Diệp Trần tựu không cách nào phá vỡ được phòng ngự đao chiêu của đối phương, kiếm kình trực tiếp bị hấp thu mất.
Trong sân, tâm thần Diệp Trần tiến vào đến trong không gian kỳ dị.
Bên trong, một bóng người bắt đầu diễn luyện kiếm pháp, mỗi một kiếm chém ra đều mang đến cho người ta một loại cảm giác có thể phá vỡ hết thảy vạn vật, xé rách hết thảy cảm súc. Nhìn xem một hồi lâu, Diệp Trần cảm giác cả tinh thần của mình cũng trở nên đau đớn.
"So với chữ Bá, chữ Phá tựa hồ càng tốt hơn đây."
Diệp Trần đắm chìm vào bên trong kiếm pháp, mãi đến khi tâm thần bị đau đớn khó nhịn thì mới bắt đầu rời khỏi không gian kỳ dị.
"Bán Thần cảnh giới quả là quỷ thần khó lường, chỉ là một chữ viết của họ mà đã kỳ diệu như vậy, không biết những chữ khác sẽ là chữ nào đây." Diệp Trần đối với những chữ khác càng thêm hiếu kỳ và khát vọng.
Cùng so với Diệp Trần, ngộ tính của Lam Nguyệt rõ ràng còn muốn thấp hơn một bậc, suốt ba tháng sau, Diệp Trần đã đem chữ tinh túy Phá cùng Táng Kiếm thuật dung hợp vào nhau thành công, trong khi Lam Nguyệt vẫn chưa thể lĩnh ngộ triệt để tinh túy của chữ Bá. Đương nhiên, bất kể là chữ Bá hay là chữ Phá thì kỳ thật Diệp Trần cũng không có nghiên cứu hoàn toàn thông thấu, vị Bán Thần kia đã lưu lại cả một quyển thư pháp nên chỉ có sở hữu tất cả các chữ trong nó thì mới có thể biết được quyển thư pháp thế nào. Một chữ so với cả một quyển thư pháp, tất nhiên khác biệt cũng giống như đom đóm và Nhật Nguyệt vậy.
Táng Kiếm thuật ẩn chứa tinh túy của chữ Phá, luận về uy lực như trước vẫn không sâu sắc bằng Bá Kiếm thức, nhưng so với trước đó thì đã mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần. Mà nếu ở vào cục diện đối địch thì Táng Kiếm thuật cũng chưa chắc kém hơn bao nhiêu so với Bá Kiếm thức. Tinh túy của Táng Kiếm thuật nằm ở chỗ có thể chôn vùi quang âm, làm đông kết tâm linh cùng thân thể của địch nhân lại, sau đó một lần hành động mà ám sát hắn, trong khi Bá Kiếm thức thì dùng để “cứng đối cứng”.
Tu sinh dưỡng tức suốt hai tháng kế tiếp, Diệp Trần cùng Lam Nguyệt đều cảm thấy thời gian trôi qua quá yên bình.
Giờ đây, hai người chuẩn bị chinh phục các Ngũ cấp bộ lạc khác, đưa Vĩnh Hằng bộ lạc tấn thăng thành Lục cấp bộ lạc. Chỉ khi trở thành Lục cấp bộ lạc thì mới có tư cách tiến vào sinh sống tại khu vực trung bộ của Hoang Thần Đại Lục, chỗ đó là nơi có tài nguyên tốt nhất, cũng có rất nhiều hiểm địa ẩn chứa đại lượng bảo vật.
Mục tiêu thứ nhất của hai người chính là Thiết Hà bộ lạc.
Thiết Hà bộ lạc có mười hai Siêu cấp Chí Tôn, mạnh nhất cũng tựu là cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn mà thôi, vì vậy làm sao có thể là đối thủ của Vĩnh Hằng bộ lạc. Diệp Trần thậm chí không cần ra tay, chỉ đứng nhìn Lam Nguyệt đánh một đao đả bại đầu lĩnh Thiết Hà bộ lạc, kế đến là chinh phục Thiết Hà bộ lạc.
Thiết Hà bộ lạc có hai vạn 5000 gia đình, tăng thêm hai vạn bảy ngàn hộ của Vĩnh Hằng bộ lạc nữa, rốt cục số nhân khẩu của Vĩnh Hằng bộ lạc đã vượt qua năm vạn hộ, trở thành bộ lạc Lục cấp.
Bất quá năm vạn hai ngàn gia đình vẫn còn quá ít, hai người có ý định tiếp tục chinh phục thêm hai bộ lạc Ngũ cấp nữa, để cho Vĩnh Hằng bộ lạc trở thành tồn tại tương đối mạnh trong các bộ lạc Lục cấp.
Một tháng sau, bộ lạc Cao Nhạc cùng bộ lạc Hắc Sơn, một trước một sau bị chinh phục, số nhân khẩu của Vĩnh Hằng bộ lạc đã đạt đến chín vạn 5000 hộ, tiếp cận mười vạn hộ. Mà một khi đạt tới mười vạn hộ thì tựu chính là Thất cấp bộ lạc rồi, bất quá hai người còn chưa có chuẩn bị tốt để trở thành Thất cấp bộ lạc, bởi vì một khi trở thành Thất cấp bộ lạc thì sẽ rơi vào sự chú ý của các Thất cấp bộ lạc khác. Nếu có một bộ lạc thất cấp tới tấn công Vĩnh Hằng bộ lạc thì Diệp Trần cùng Lam Nguyệt tuyệt đối không ngăn cản được, trong bộ lạc Thất cấp thường có Truyền Kỳ Chí Tôn trấn thủ, mà một vị Truyền Kỳ Chí Tôn cũng đủ để chống đỡ hơn mấy chục người như Diệp Trần cùng Lam Nguyệt.
Cho nên, Lục cấp bộ lạc là cực hạn của Vĩnh Hằng bộ lạc rồi, trừ phi Diệp Trần cùng Lam Nguyệt có thể tiếp tục đột phá trở thành Truyền Kỳ Chí Tôn.
Sau khi trở thành Lục cấp bộ lạc, Vĩnh Hằng bộ lạc bắt đầu di chuyển, lộ trình di chuyển lần này cực kỳ xa xôi, điểm đến chính là khu vực biên giới trung bộ của Hoang Thần Đại Lục, dù là đi không ngừng nghỉ thì cũng phải mất thời gian trên dưới nửa năm mới đến nơi, còn đi với tốc độ bình thường thì không sai biệt lắm phải mất trên dưới một năm.
Bất quá tất cả mọi người đều rất hưng phấn, bọn hắn đã sớm nghe nói vùng trung bộ của Hoang Thần Đại Lục vô cùng dồi dào tài nguyên, chỗ đó tựa như một cái thủ đô vậy. Các bộ lạc tại đó tuy thường xuyên phát sinh đại chiến với nhau, nhưng giữa các bộ lạc lại có thể đi đi lại lại, có thể trao đổi lẫn nhau, thậm chí có thể đến buôn bán trong bộ lạc đối phương. Mỗi bộ lạc tại đó vừa giống như một thành trì nhưng cũng không phải là một nơi bị phong bế.
Màn đêm đen kịt, trong núi hoang chợt xuất hiện một bộ lạc, trong bộ lạc này có vô số đống lửa, tất cả mọi người đang nướng thịt để ăn cơm tối.
Sau khi ăn đi một ít thịt nướng, Diệp Trần trở lại sân nhỏ của mình.
Chinh phục tam đại Ngũ cấp bộ lạc, Diệp Trần đã nhận được một niềm vui ngoài ý muốn, ở bên trong Trữ Vật Linh Giới của gã đầu lĩnh tại Hắc Sơn bộ lạc, rõ ràng có một chữ “Huyễn”. Sau khi thương lượng với Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đồng ý giao cho Diệp Trần giữa chữ “Huyễn”, bất quá lúc nàng muốn nhìn qua thì Diệp Trần cũng không được từ chối.
Tâm thần tiến vào đến không gian kỳ dị của chữ Huyễn, Diệp Trần chứng kiến một bóng người đang diễn luyện một thứ kiếm pháp tựa như ảo mộng.
Kiếm pháp này thậm chí làm cho Diệp Trần sinh ra ảo giác.
Suýt nữa mất phương hướng tại bên trong kiếm pháp, Diệp Trần hoảng sợ đến thất sắc. Sâm La Vạn Tượng của hắn đã biến hóa quá nhiều rồi, thế nhưng kiếm pháp trong cái chữ Huyễn này lại biến hóa còn nhiều hơn nữa, vì thế biến hóa cứ sinh ra biến hóa, sinh sôi không ngừng, biến hóa vô cùng vô tận làm cho tâm thần căn bản không cách nào có thể suy diễn ra cái gì là chân thật cả.
"Nhân Giới Sát Quyền có thể “hóa phồn vi giản”, kiếm pháp trong chữ Huyễn thì là lại để cho người ta bị sinh ra ảo giác, thật là đáng sợ."
Thời gian ngày từng ngày đi qua, Diệp Trần đối với tinh túy chữ Huyễn đã có đi một chút hiểu rõ, bắt đầu thử đem chữ tinh túy Huyễn dung nhập vào trong Sâm La Vạn Tượng.
Hắn tin tưởng, một khi Sâm La Vạn Tượng được dung nhập tinh túy chữ Huyễn, sẽ trở thành một trong những Vô Thượng kiếm chiêu đáng sợ nhất, ngay cả Bá Kiếm thức cũng đều có vẻ không bằng.
Trong nháy mắt, lại nửa năm qua đi, khoảng cách mọi người đến Hoang Thần Đại Lục trung bộ càng gần hơn.
Ngày hôm đó, Diệp Trần cuối cùng đã đem chữ tinh túy Huyễn dung nhập vào trong Sâm La Vạn Tượng thành công, một kiếm chém ra tràn ngập kiếm quang tựa như ảo mộng, phảng phất như một cái bọt khí khuếch tán ra vậy. Chỉ cần dính vào một chút bọt khí kiếm quang thôi liền lập tức bị ảnh hưởng bởi ảo giác, nhưng đáng sợ nhất chính là, loại ảo giác này không phải là ảo giác bên trên linh hồn, mà là ảo giác với cấp độ càng thâm sâu hơn. Cho nên, dù là linh hồn có cường đại thì cũng không cách nào phá vỡ nổi, chỉ có Tâm lực cường đại thì mới có thể thoát khỏi ảo giác mà thôi.
"Ta gọi ngươi là Huyễn Kiếm thức vậy!"
Trước mắt, trong Ngũ Hành Kiếm Pháp đã có hai thức là đại thành kiếm chiêu rồi, theo thứ tự là Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức, còn bên trong Thời Không Kiếm Pháp, thì Táng Kiếm thuật có hơi kém một chút, bất quá vẫn có thể dùng để đối phó đối rất tốt với những cao thủ không tinh thông Thời Không Áo Nghĩa, nói không chừng có đôi khi lại phát ra được tác dụng còn muốn lớn hơn so với Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức.