Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1597: Đại thành, viên mãn



Viên Mãn

Con đường võ học mênh mông vô hạn, không một người nào dám nói bản thẩn mình có thể tìm hiểu được tất cả huyền bí của nó, bởi vì võ học vốn là một chữ “hư”, chỉ có thể “càng mạnh mẽ hơn” chứ không có “mạnh nhất”. Cho dù các chân thần không có gì là không làm được, nhưng họ cũng phải thông qua võ học để chém giết, mà võ học của chân thần đương nhiên là thần cấp võ học. Đó là một loại võ học đã thông linh và không có hạn chế về hình thức, tỷ như Tam Giới Sát Quyền của Tam Giới Chí Tôn đã biến thành sát khí thực chất, khoảng cách này tuy vẫn rất xa thần cấp võ học, xa như trên trời và dưới đất vậy, nhưng ít ra nó đã có thể “bước” vào trên con đường này rồi.

Trong không gian kỳ dị của chữ Võ, Diệp Trần lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng về sự mênh mông của võ học. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bóng người đã thi triển ra trăm nghìn chủng loại kiếm pháp, mỗi một loại kiếm pháp đều là vô thượng kiếm pháp, hơn nữa đều đạt đến trình độ viên mãn, phải biết rằng nhân lực là có hạn nên một người sẽ không thể nào sáng tạo ra nhiều kiếm pháp như vậy, bởi vì cơ bản là họ chưa dùng tới, toàn bộ những kiếm pháp này chính là tinh túy võ học của bán thần được thôi động và chuyển hóa ra kiếm pháp, chứ không phải do bán thần sáng tạo ra.

Thấy được nhiều viên mãn vô thượng kiếm pháp như vậy, nếu như Diệp Trần không có cảm ngộ thì đó mới thật sự là ngu xuẩn không giới hạn đấy.

Rất hiển nhiên, Diệp Trần cũng không ngu ngốc, bằng không cũng sẽ không trở thành chí tôn ngàn năm khó xuất hiện của nhân tộc.

"Kiếm pháp thật bá đạo!"

Trong số trăm nghìn chủng loại viên mãn vô thượng kiếm pháp mà bóng người thi triển ra, có tứ đại áo nghĩa Địa Thủy Hỏa Phong làm trụ cột kiếm pháp. Kiếm pháp này bá đạo vô biên, mỗi một chiêu kiếm chém ra đều phảng phất như cả thế giới sẽ bị tận diệt, Địa Thủy Hỏa Phong tràn ngập và tàn phá bừa bãi.

Cũng có loại kiếm pháp dùng Âm Dương áo nghĩa làm trụ cột, kiếm pháp có lúc êm dịu như ý nghĩ, có lúc lại giống như “thiên ngoại phi tiên”, một tác phẩm của thần thánh, cơ bản không có quỹ tích nhất định.

Có loại kiếm pháp dùng Quang Ám áo nghĩa làm trụ cột, kiếm pháp thâm thúy khó lường, ánh sáng có thể đi khắp nơi trong bóng tối để đoạt mạng người.

Có loại kiếm pháp dùng Ngũ Hành áo nghĩa làm trụ cột, kiếm pháp “Sinh Sinh Bất Tức”, hùng vĩ vô biên.

Có loại kiếm pháp lại dùng Thời Không Áo Nghĩa làm trụ cột, kiếm pháp trở nên hư thực khó phân biệt, thời gian và không gian chồng lấn lên nhau tạo ra một sự hỗn độn vô hạn.

Và cũng có kiếm pháp dùng Sinh Tử Áo Nghĩa làm trụ cột, một chiêu kiếm mang theo sự sống và cái chết, vạn phần hung hiểm.

Trăm nghìn chủng loại kiếm pháp phảng phất như một dòng sông, Diệp Trần ngao du bên trong dòng sông đó và không ngừng nỗ lực hấp thu tất cả những tinh hoa của nó để tăng cường sức mạnh của bản thân.

Bất tri bất giác, thời gian ba tháng qua đi.

Ngũ Hành Kiếm pháp của Diệp Trần đã đạt đến cảnh giới đại thành, sau đó, Diệp Trần căn cứ vào Ngũ Hành áo nghĩa để sáng tạo ra kiếm chiêu, tất cả đều là đại thành kiếm chiêu cả.

Bất quá như thế vẫn chưa đủ, bởi viên mãn kiếm chiêu mới chỉ là mục tiêu thấp nhất của Diệp Trần.

Trên vô thượng võ học một bậc chính là siêu vô thượng võ học, đó là thứ võ học mà chỉ có Truyền Kỳ Chí Tôn mới có thể nắm giữ. Sở dĩ nói đó là siêu vô thượng võ học, là bởi vì siêu vô thượng võ học ngoại trừ căn cơ áo nghĩa ra, còn được dung nhập Lực Lượng Áo Nghĩa nữa.

Nếu như Vô thượng võ học không được tu luyện đến cảnh giới viên mãn trước, thì tuy rằng cũng có thể dung nhập Lực Lượng Áo Nghĩa, nhưng không cách nào kết hợp hoàn mỹ lại với nhau. Giống như đem một chén nước và đặt vào trong đó một vài hòn đá nhỏ vậy, tuy rằng chúng đều ở chung một chỗ, nhưng không thể được tính là một thể thống nhất. Để đạt đến Siêu vô thượng võ học thì điều cần phải làm là đem căn cơ áo nghĩa và Lực Lượng Áo Nghĩa dung hợp lại với nhau, từ đó phát huy ra uy năng có thể chống lại thiên đạo thậm chí siêu việt cả thiên đạo.

Đương nhiên, muốn làm được điều này thì đầu tiên phải đem vô thượng võ học tu luyện tới cảnh giới viên mãn.

Sau sáu tháng, Ngũ Hành Kiếm pháp rốt cuộc đã viên mãn và có thể ẩn chứa uy năng vô cùng lớn, có thể triệt để kích phát ra lực lượng thực sực của Ngũ Hành áo nghĩa rồi.

Trước đây năm loại áo nghĩa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ của Diệp Trần tuy rằng đã viên mãn từ lâu, nhưng đó là đơn độc viên mãn chứ không thể xem như là một thể thống nhất được. Còn hiện tại, Ngũ Hành áo nghĩa của Diệp Trần đã viên mãn, năm loại áo nghĩa này đã hòa hợp thành một thể thống nhất rồi.

"Không biết hiện tại có thể đem Ngũ Hành áo nghĩa cùng Lực Lượng Áo Nghĩa kết hợp lại với nhau hay không, nếu được thì ta đã có thể sáng tạo ra siêu vô thượng võ học rồi." Ý niệm lướt qua, Diệp Trần bắt đầu thử nghiệm.

Một lúc lâu sau, Diệp Trần lắc đầu một cái, hắn nhận ra việc này cũng gặp gút mắt như Thời Gian Áo Nghĩa, muốn sáng tạo hoặc là tu luyện siêu vô thượng võ học thì võ đạo nguyên thần nhất định phải đủ mạnh. Không nói là phải đạt đến cấp bậc bạch ngân võ đạo nguyên thần thuần khiết, nhưng ít nhất cũng phải là chuẩn bạch ngân võ đạo nguyên thần thì mới có thể.

"Thành cũng nhờ Hắc Phong Giản, bại cũng tại Hắc Phong Giản.”

Hiểu rõ tầm quan trọng của võ đạo nguyên thần, Diệp Trần cười khổ một tiếng.

Lúc trước hắn vì ham muốn nhanh chóng luyện thành mà không để ý đến hậu quả, tự mình nghiên cứu hắc sắc yên khí bên trong Hắc Phong Giản. Những hắc sắc yên khí này chính là khí tức còn lưu lại của những tà ma chí tôn bị giam giữ và đã chết, bên trong khí tức ít nhiều gì cũng có xen lẫn oán niệm, nguyền rủa cùng với một ít lực lượng tà ác, chính điều này đã dẫn đến võ đạo nguyên thần của Diệp Trần không đủ thuần túy. Tuy rằng hắn có tiến bộ thần tốc, nhưng sau khi đạt đến cấp bậc Đỉnh phong thanh đồng võ đạo nguyên thần thì bắt đầu dừng bước và không thể tiến thêm được một bước nào nữa. Và càng nghiêm trọng hơn chính là, chính những tà ác lực lượng này đang dần ăn mòn và muốn cướp lấy võ đạo nguyên thần của Diệp Trần.

Đương nhiên, Diệp Trần cũng không hối hận, nếu như hắn không nghiên cứu hắc sắc yên khí bên trong Hắc Phong Giản thì đến nay, võ đạo nguyên thần của hắn chỉ vừa mới đạt đến Thanh Đồng Cấp bậc mà thôi, thực lực nhiều nhất chỉ là trung đẳng siêu cấp chí tôn, cũng không có khả năng bắt lấy những kỳ ngộ này. Có rất nhiều chuyện mặc dù không nói ra nhưng lại rất rõ ràng, cũng có nhiều thứ không dẫn tới hối hận nhưng cuối cùng lại hối hận triền miên, Diệp Trần chỉ là có cảm khái mà thôi.

"Chỉ khi kiếm ý đạt đến Cửu cấp thì mới có thể chém chết tà ác lực lượng trên võ đạo nguyên thần mà thôi."

Diệp Trần rất rõ ràng, chỉ có con đường này là còn có thể đi, mà con đường này lại vô cùng gian nan, dù sao phần lớn Truyền Kỳ Chí Tôn đều có thuộc tính võ đạo ý chí dừng lại tại cấp bậc Bát cấp đỉnh phong. Còn võ đạo ý chí bình thường thì hoàn toàn bị bài trừ tại bên ngoài, sau khi trở thành chí tôn, võ đạo ý chí sẽ tự động lột xác trở thành thuộc tính võ đạo ý chí. Huống chi, phần lớn mọi người trước khi trở thành chí tôn đều đã lĩnh ngộ thuộc tính võ đạo ý chí rồi.

Võ đạo ý chí bình thường tuy rằng tăng lên rất nhanh, nhưng cũng không đủ để đối phó với thuộc tính võ đạo ý chí, bên trong võ đạo nguyên thần của Diệp Trần có ẩn chứa vô số tà ác lực lượng đang xoắn xuýt với tà ác ý chí, vì vậy kiếm ý bình thường làm sao có thể chém chết được chúng chứ.

Ý niệm vụt qua, Diệp Trần bắt đầu cảm ngộ ý chí ẩn chứa trong chữ Võ.

"Võ đạo ý chí của vị bán thần này hẳn là bất hủ võ đạo ý chí rồi."

Theo thời gian trôi đi, Diệp Trần từ từ nắm giữ quy luật của sóng chấn động ý chí.

Cỗ sóng chấn động ý chí này vô cùng mờ mịt, tinh túy võ học được ẩn giấu ở nơi sâu xa, vì vậy muốn hoàn toàn thấm nhuần thì chỉ có triệt để lĩnh ngộ tinh túy võ học của chữ Võ. Rất hiển nhiên, Diệp Trần không làm được, hắn chỉ có thể thoáng cảm thụ một chút sự tồn tại của cỗ sóng chấn động ý chí này mà thôi, nhìn xem nó có sự dẫn dắt gì đối với mình hay không.

"Bất hủ, hùng vĩ, tuyên cổ, bất diệt."

Rất khó tưởng tượng bán thần đến cùng mạnh mẽ thế nào, vẻn vẹn chỉ là một cỗ sóng chấn động ý chí mà liền để cho Diệp Trần phải sinh ra lòng kính nể to lớn như một thái sơn. Tam Giới Chí Tôn cuối cùng đã có thể có trở thành bán thần, nhưng cảm giác mà Tam Giới Chí Tôn mang đến cho Diệp Trần hoàn toàn kém xa vị bán thần này.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Bất Hủ Kiếm Ý của Diệp Trần chầm chậm tăng lên.

Bát cấp đỉnh phong!

Bát cấp cực hạn!

Khi đạt đến bát cấp cực hạn thì Bất Hủ Kiếm Ý không cách nào tiến thêm một bước nào nữa, trừ phi Diệp Trần có thể thâm nhập sâu hơn cảm thụ ý chí sóng chấn động.

"Nếu như ta là Truyền Kỳ Chí Tôn thì có lẽ Bất Hủ Kiếm Ý đã đạt đến Cửu cấp rồi!"

Diệp Trần thở dài một hơi, cảnh giới càng cao thì càng cảm ngộ được nhiều điều từ chữ Võ, bản thân mình mặc dù là có thực lực Truyền Kỳ Chí Tôn, nhưng chung quy vẫn chưa phải là một Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự.

Thời gian hai năm đối với chí tôn mà nói là quá ngắn ngủi, cảm giác giống như là một cái chớp mắt vậy, Diệp Trần chung quy không thể đem Bất Hủ Kiếm Ý đột phá đến Cửu cấp được.

Tiếp đó, Diệp Trần còn có chuyện muốn làm, đó chính là đem ba khối thần thạch mà Ưng Liệt Hùng cho hắn, dung nhập vào trong Thiên Kiếm, nếu như dung nhập thành công thì Thiên Kiếm sẽ trở thành Nhất tinh thiên thánh khí. Thiên thánh khí và địa thánh khí không chỉ có chênh lệch nhau một chút, mà tương đương với chênh lệch giữa vũ khí Chí tôn và Địa thánh khí.