Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 574: Không thể xông vào



- Ngoài phía Tây bắc thành Đông Hoàng năm trăm năm mươi vạn dặm, trong một khe hở dưới mặt đất.

Lão giả nói.



Cự sơn nơi đây kéo dài vô biên vô hạn.

Vèo! Vèo!

Hai đạo nhân ảnh lao ra từ bên trong một tòa cự sơn, hướng về phía phương xa bỏ chạy.

- Bình thiếu gia!

Trên đỉnh núi cách đó không xa, một đám người đứng trên núi, một người chứng kiến hai người bỏ chạy, lên tiếng nhắc nhở thanh niên cao lớn cầm đầu.

Ánh mắt thanh niên cao lớn nhìn theo địa phương hai người bay ra, nói:

- Tới xem.

- Vâng!

Một đám người lướt đi.

Bên trong tòa núi lớn, phụ cận khe hở.

- Ha ha, rốt cuộc đã tìm được rồi, đi, xuống dưới!

Trên mặt Cổ Bình hiện lên hỉ sắc, thân hình chui vào trong hắc khí, hướng về khe hở dưới mặt đất đi tới, những người khác cũng không do dự nhiều, đi theo.

- Vô Ảnh Ma, tuy đối với phần lớn người, là ác mộng, nhưng với ta mà nói, một thân thủ đoạn thực lực cường đại, không ai biết, bên trong một di tích cổ, ta lấy được một môn bí pháp cường đại luyện chế Vô Ảnh Ma, thông qua bí pháp này, ta có thể luyện chế Vô Ảnh Ma thành Khôi Lỗi Vô Ảnh, tùy ý đoạt xá thân thể địch nhân, lại để ta tùy ý sử dụng, Khôi Lỗi Vô Ảnh đủ nhiều, thì tử sĩ nguyện ý vì ta mà chết cũng nhiều, hắc hắc.

Bay vút tới phía trước, trên mặt Cổ Bình hiện lên sắc ám lãnh dày đặc.

- Bình thiếu gia, ta cảm ứng được Vạn Lý Truy Hồn Hương, ở dưới mặt đất.

Lúc này, một người sau lưng hắn vui vẻ nói.

Nghe vậy, sắc mặt Cổ Bình khẽ động.

- Chuyện tốt nối tiếp chuyện tốt, chúng ta theo sau, nhớ kỹ, không được đả thảo kinh xà, phải bảo trì khoảng cách nhất định.

Nếu Diệp Trần đụng đầu Vô Ảnh Ma, đấu đến lưỡng bại câu thương, tỉ lệ thành công của hắn cao hơn không ít, lại có khả năng có được tử sĩ.

Rầm rầm!

Một đoàn người nghe tiếng nước chảy, đi vào trong, trông thấy một dòng sông.

Dòng sông này không biết thông tới đâu, theo hướng nước chảy, có thể nhìn thấy địa hình càng lúc càng thấp xuống, nước càng chảy xiết, về sau tạo thành một thác nước lớn, giống như một cái cầu thang, cuối cùng chảy vào trong một cái khe thẳng tắp, theo khe hở chảy vào đáy.

Địa phương này, âm khí khủng bố dày đặc, chung quanh tối đen như mực, đưa tay ra trước mặt cũng không thể thấy rõ năm ngón, linh hồn lực cũng không cách nào khuếch tán ra được.

Âm vang!

Có tiếng ma sát của xiềng xích truyền ra, giống như tiếng của tử thần.

- Ân, ma niệm của ta bị thương, kiếm ý thật lợi hại, uy năng đạt đến cấp bậc ngũ giai đỉnh phong, không tệ, có tư cách trở thành một trong những hóa thân của ta.

- Khặc khặc, bọn hắn cho rằng vật này là Vô Ảnh Ma, đáng tiếc, Vô Ảnh Ma này cũng có chủ, là do ma niệm của ta hình thành, tiêu diệt một Vô Ảnh Ma, ta căn bản không bị thương tổn gì, tùy thời có thể tạo ra nhiều Vô Ảnh Ma hơn nữa.

Sau trong bóng tối hắc ám, thanh âm lầm bầm đáng sợ truyền ra.

- Đi thôi!

Ẩn ẩn có ba động phát ra, xông tới khe hở như một cơn gió, nếu mắt thường có thể chứng kiến, liền biết thứ này cùng bóng người mơ hồ lúc trước đồng dạng với nhau, nhưng số lượng nhiều đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, mỗi một lần hô hấp đều có vài chục bóng người mơ hồ tản mát ra.

Bóng người mơ hồ ẩn vào trong nước sông, ngược dòng lên trên, âm lãnh chi khí tràn ngập, nước đang chảy tựa hồ như ngừng lại, trên đường, bóng người mơ hồ trải qua một hồ nước, hồ nước này lóe lên quang điểm bích lục sắc, phảng phất như vầng sáng bích lục sắc ngưng tụ tạo thành.



- Khe hở dưới mặt đất quá lớn, xuôi theo dòng nước chảy mới có thể tìm được hồ nước.

Ra khỏi động quật, Diệp Trần xuôi theo dòng nước chảy, đi đến chỗ sâu hơn, mà sâu phía dưới, đại lượng bóng người mơ hồ chằng chịt đang phóng tới chỗ hắn, căn cứ theo tốc độ song phương, chỉ cần nửa canh giờ thì có thể gặp gỡ, trong lúc bất tri bất giác này, Diệp Trần gặp phải cảnh trước mặt có sói sau lưng có hổ, đương nhiên, lúc này hắn hoàn toàn không biết gì cả.

- Nhân Đạo Khôi Lỗi thuật, nhiếp!

Bên cạnh con sông, Cổ Bình đột nhiên ngừng lại, hai tay giống như hồ điệp xuyên hoa, nhanh chóng kết ấn, trong nhất thời, một cỗ lực lượng vô hình lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, lực lượng vô hình hết sức mãnh liệt, nhưng không làm nước sông phát ra một tia rung động nào.

Ông!

Theo dòng nước đi xuống, một bóng người mơ hồ bị chấn ra, thân bất do kỷ bay đến hướng Cổ Bình.

- Đây chính là Vô Ảnh Ma, thật quỷ dị.

Cổ Bình triệu hồi một cao thủ đã bị nhiếp hồn đến, bất giác hắn lui về phía sau hai bước.

- Không phải sợ, Vô Ảnh Ma này đã chết, không có gì đáng sợ.

Cổ Bình cười ha ha một tiếng, trong khu di tích cổ, hắn lấy được một bí pháp, chính là bí pháp cấm kị Nhân Đạo Khôi Lỗi thuật của Khôi Lỗi Môn, Nhân Đạo Khôi Lỗi Thuật khác với Khôi Lỗi Thuật bình thường, tài liệu luyện chế không phải là vật chết, mà là vật sống, cũng vì bí pháp này quá mức tà ác nên cuối cùng Khôi Lỗi môn gặp họa diệt môn.

- Ân? Bị thương!

Cổ Bình vốn tưởng rằng luyện chế Vô Ảnh Ma sẽ không dễ dàng, dù sao hắn chưa bao giờ làm qua, lần này chính là lần đầu tiên, nhưng quá trình luyện chế có phần thuận lợi, hắn nhìn ra, Vô Ảnh Ma rất suy yếu, tựa hồ bị thương.

- Vô Ảnh Khôi Lỗi, thành!

Kết ấn xong, năm ngón tay trái Cổ Bình mở ra, đột nhiên khép lại, trong phút chốc, bóng người mơ hồ lui thành một đoàn, hội tụ lại trên lòng bàn tay của hắn.

Cổ Bình mở tay trái ra lần nữa, ở chỗ bóng người mơ hồ, có một ấn ký mơ hồ quỷ quái, ấn kí quỷ quái giống như vật còn sống, không ngừng vặn vẹo.

- Ha ha, thành công rồi, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.

Luyện chế thành công một vô ảnh khôi lỗi, lòng tin Cổ Bình tăng lên, hắn phảng phất như thấy một hàng trăm tử sĩ mạnh mẽ sau lưng hắn, vì hắn mà liều chết chiến đấu.

- Khôi Lỗi Môn Nhân Đạo Khôi Lỗi thuật? Cơ duyên tiểu tử này không nhỏ, chiếm được đồ vật mà biết bao người mơ ước tha thiết, đáng tiếc Nhân Đạo Khôi Lỗi thuật nào dễ tu luyện như vậy, nếu không phải ta triệt bỏ khống chế với ma niệm, vừa rồi đã biến ngươi thành ngu ngốc rồi.

Sâu trong lòng đất, thanh âm u lãnh phiêu hốt vang lên.

- Đi, phía dưới chắc còn nhiều Vô Ảnh Ma.

Cổ Bình hăng hái bay ở phía trước, âm lãnh khí bốn phía bị hắn thu nạp, dung nhập vào ấn kí quỷ quái trong lòng bàn tay hắn.

- Dạ.

Những người đi theo hắn đáp lời.

Kiếm ý Sát Lục tự động hộ thể, giống như mở một trang giấy ra, chém bóng người mơ hồ xâm nhập tới thành mấy chục khối, khó có thể khép lại.

- Cái gì? Kiếm Ý Sát Lục!

Sâu trong lòng đất truyền ra một tiếng hét kinh hãi, tựa hộ rất kiêng kỵ Kiếm ý của Diệp Trần.

- Hừ, Ma hồn của ta gần đạt tới thất giai đỉnh phong, phân hóa ra ma niệm cũng gần đạt tới ngũ giai, xem ngươi có thể đối phó được bao nhiêu, nếu ngươi là Vương giả Sinh Tử Cảnh, ta còn có phần kiêng kị, sẽ không để Ma niệm hao tổn vô ích, đáng tiếc, tu vi ngươi chẳng qua chỉ là Linh Hải Cảnh, tuy uy năng kiếm ý cao, nhưng đối khống chế với kiếm ý xa xa không bằng Vương giả Sinh Tử Cảnh, lên, đoạt xá thân thể hắn!

Thanh âm bình tĩnh trở lại, âm trầm, tỏa ra khí tức kinh khủng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ông ông ông ông ông ông ông…

Ba động vô hình tản ra, vô số bóng người mơ hồ từ trong nước sông lao ra, đánh về hướng Diệp Trần, chân nguyên hộ thể của hắn không có tác dụng gì cả.

- Giết!

Sát lục kiếm hồn trong hồn hải chấn động, từng vầng sáng kiếm ý khuếch tán ra, trong phạm vi 3m lấy Diệp Trần làm trung tâm, không một bóng người mơ hồ nào có thể lại gần, toàn bộ bị đẩy lùi ra ngoài, kích văng ra, bóng người mơ hồ thoáng cái mất đi lực lượng, chìm vào nước sông tĩnh dưỡng.

- Trở lại!

Âm thanh vang lên từ sâu trong lòng đất, bóng người mơ hồ bị thương trở về theo đường cũ, cuối cùng dung nhập vào trong bóng tối, sau một khắc, bóng người mơ hồ mới lao ra, gia nhập vòng chiến.

- Sao nhiều Vô Ảnh Ma vậy!

Diệp Trần khẽ biến sắc

- Hủy Diệt Kiếm Ý, xuất!

Kiếm hồn sát lục chấn động, kiếm thứ hai càng chấn động hơn, cùng lúc đó, thuộc tính giết chóc trong hồn hải dung nhập vào tạo thành kiếm ý thứ hai, uy năng kiếm ý sát lục có phần yếu hơn, đó chính là Kiếm ý hủy diệt thập phần kinh khủng.

Kiếm ý hủy diệt phối hợp với Kiếm ý sát lục, giống như một cơn gió lốc, điên cuồng quét qua bốn phương tám hướng, những bóng người mơ hồ kia bị cắt thành từng mảnh, sau đó kiếm ý hủy diệt đảo qua, trực tiếp chấn tan, ngay cả khả năng khôi phục cũng biến mất.

- Đáng giận, uy năng Kiếm ý hủy diệt kết hợp với Kiếm ý sát lục quá kinh khủng, hắn lĩnh ngộ như thế nào?

- Không được, Ma niệm bị tổn thất, ảnh hưởng rất lớn với Ma hồn của ta, trước tiên phải đoạt xá thân thể nhóm người phía sau.

Sâu trong lòng đất, kẻ khống chế các bóng người mơ hồ hiện lên một tia sợ hãi đối với Kiếm ý hủy diệt, mặc dù Kiếm ý sát lục cũng có thể làm hao tổn Ma niệm của hắn, đó là dưới tình huống một chọi một, nhưng Kiếm ý hủy diệt, thuần tùy hủy diệt ma niệm của hắn, bất kể hữu hình hay vô hình, kết cục đều không thể tránh khỏi.

Các bóng người mơ hồ còn lại, cũng không tiến vào nước sâu, không hẹn mà cùng nhau bỏ chạy thật nhanh về phía thượng lưu.

- Rời đi?

Diệp Trần cau mày, cuối cùng hắn cũng biết vì sao Tả Thu và Lý Thanh Hương không ngăn nổi một Vô Ảnh Ma, đầu tiên, Vũ Hồn hai người bất quá chỉ là tứ giai, mà Kiếm ý sát lục của hắn là tứ giai đỉnh phong, uy năng tương đương với ngũ giai đỉnh phong, hai người kém hơn hắn một bậc, kế tiếp, ý chí võ đạo so với ý chí kiếm đạo, cũng chính là Kiếm ý, càng thêm cân bằng, tốc độ, phòng ngự và công kích đều tăng lên, nhưng tại cái khe dưới mặt đất này, sự cân bằng đại biểu cho thực lực, ý chí công kích không cao, liền không cách nào thương tổn được Vô Ảnh Ma, ý chí phòng ngự mặc dù tăng lên, Vô Ảnh Ma không thể xâm nhập, nhưng sẽ có lúc suy yếu đi, Vô Ảnh Ma sẽ thừa dịp mà vào, mà một kích của Diệp Trần có thể làm hao tổn Vô Ảnh Ma, đối mặt với đại lượng Vô Ảnh Ma cũng có thể thương tổn đến chúng, về phần ý chí phòng ngự, Diệp Trần căn bản không cần, Vô Ảnh Ma tới gần, sẽ khiến Kiếm Ý cảnh giác, tự động hộ thể.

Phối hợp với Kiếm ý Hủy diệt, Diệp Trần có thể so với một con nhím đang xù gai của mình lên, Vô Ảnh Ma không thể xông vào.

- Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, trước mắt đi tìm Vô Căn Hoa và Vô Ảnh Thảo đã.

Trong hoàn cảnh âm lãnh này, một tia sợ hãi cũng không sinh ra, một đường võ đạo, không cho phép lùi bước và sợ hãi, nhất là Kiếm đạo, so với võ đạo càng hà khắc hơn, chỉ có dũng mãnh tiến lên phía trước.

Sưu!

Hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang, Diệp Trần lao về phía hạ du con sông.

- A! Bình thiếu gia, cứu ta!

- Có cái gì đó đang muốn đoạt xá thân thể ta, ta sắp chịu không nổi rồi.

- Cứu ta, ta không muốn bị đoạt xá.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, sắc mặt Cổ Bình tái nhợt.

- Sao lại nhiều Vô Ảnh Ma như vậy, một mình ta đối phó như thế nào.

Nếu như có ba Vô Ảnh Ma, Cổ Bình có lòng tin sẽ đối phó được, mười mấy Vô Ảnh Ma, Cổ Bình tự nhận có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa theo tin tức lấy từ Tri Mạc Vấn, Vô Ảnh Ma trong cái khe dưới lòng đất không có nhiều, thỉnh thoảng mới đụng đầu một, hai cái.

- Nhân Đạo Khôi Lỗi Thuật, luyện!

Lực lượng vô hình đồng dạng như một cái lưới lớn, ra sức kéo mười mấy Vô Ảnh Ma đang đoạt xá cao thủ Cổ gia ra.

Bất quá, thực lực mười mấy Vô Ảnh Ma đều siêu việt, dù thi triển ra Nhân Đạo Khôi Lỗi Thuật đến cực hạn, nhưng Cổ Bình vẫn không thể ngăn trở được chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng đoạt xá thân thể thủ hạ của mình.

- Khôi Lỗi Châu!

Tại thời khắc mấu chốt, tay Cổ Bình lóe lên u quang, ném ra ra một bảo châu, bảo châu vừa chuyển, quay tròn trên đỉnh đầu Cổ Bình, tức thì, phun ra một lực lượng đồng dạng với Nhân Đạo Khôi Lỗi Thuật, tăng uy lực Nhân Đạo Khôi Lỗi Thuật lên.

- Ta tới đây.

Có Khôi Lỗi Châu phụ trợ, Cổ Bình xông lên, xuất ra lực lượng mạnh gấp đôi lúc trước, trục xuất mười mấy Vô Ảnh Ma ra khỏi thân thể thủ hạ hắn.

- Hừ, ngay cả Khôi Lỗi Châu đều có, cơ duyên quả thật không nhỏ, đáng tiếc, trong mắt ta không đáng nhắc tới, Ma Niệm Toản!

Ba động rất nhỏ khuếch tán ra, bốn Vô Ảnh Ma dung hợp lại thành một chỗ, hóa thành một mũi khoan vô hình, hung hăng khoan lên trên Khôi Lỗi Châu.

Ba!

Bên ngoài Khôi Lỗi Châu nứt thành một cái khe nhỏ, u quang tức thì ảm đạm.

- Không, Khôi Lỗi Châu của ta.

Cổ Bình trợn mắt, con ngươi cơ hồ như muốn xông ra, Khôi Lỗi Châu là đạo cụ phụ trợ, có thể phát huy uy lực Nhân Đạo Khôi Lỗi Thuật đến một cảnh giới mới, chính là nhờ Khôi Lỗi Châu, cũng vì thế mà hắn mới dám tiến vào cái khe dưới lòng đất, dù sao hắn biết Nhân Đạo Khôi Lỗi thuật của mình còn chưa tu luyện đến cảnh giới đại thành.

Tạp sát!

Khôi Lỗi Châu vỡ ra, u quang tan rã.

- Trốn!

Cổ Bình không suy nghĩ gì, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, trước cứ trốn đi rồi tính sau.