Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 72: Ba quyền!



Đợi tất cả mọi người vào trong, Lăng Thiên Nam hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói:

- Sàng lọc bắt đầu.

Ba! Ba! Ba!

Lăng Thiên Nam vừa dứt lời, những người bên trong đã bắt đầu đánh nhau loạn xạ, chân khí cuồn cuộn hội tụ thành một dòng sông lớn, thoáng cái đã có mấy người bị đánh bay ra ngoài.

Lăng Tiểu Tuyết nghiêng đầu hỏi Lăng Thiên Nam:

- Cha, trước đây cha vẫn nói Phỉ Thúy Cốc và Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang lợi hại, vậy tại sao còn phát đơn nhiệm vụ đến những tông môn khác?

Lăng Thiên Nam nói:

- Trong lòng nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác, chúng ta chỉ là tiểu gia tộc, phải thiết lập quan hệ với mỗi tông môn, nếu như chỉ phát đơn nhiệm vụ đến mỗi Phỉ Thúy Cốc và Bắc Tuyết Sơn Trang, bị người có tâm biết, sau này những tông môn khác ai còn qua lại với Lăng gia, đệ tử của họ cũng ghi hận chúng ta, tìm chúng ta gây chuyện, cho nên nhớ kĩ, liên quan đến các đại tông môn, nhất định phải giữ thái độ cân bằng, tuyệt đối không được thể hiện thái độ coi trọng bên nào.

- Con gái thụ giáo.

Lăng Tiểu Tuyết như có điều suy nghĩ.

Lăng Thiên Nam cười nói:

- Lần nào vào Điệp Huyết Sâm Lâm hái thuốc, mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng là cơ hội thiết lập quan hệ với đệ tử tông môn, có vài người trong số họ nói không chừng tương lại sẽ trở thành tông môn trưởng lão nội môn, một bước lên mây.

- Vậy cha đánh giá ai cao nhất?

- Phỉ Thúy Cốc Tiêu Liệt không tệ, chỉ là quá cay độc, sau này rất dễ gây họa, Tử Dương Tông Vương Côn Ngô bá khí có thừa, nhưng không biết thu liễm, Đệ tử Nam La Tông không dễ đánh giá, Lưu Vân Tông, bỏ qua, Bắc Tuyết Sơn Trang, đệ tử tên Vương Phong rất tốt, đến bây giờ vẫn chưa nói một lời, thâm bất khả trắc, nếu không có gì bất ngờ, trong những người này thực lực của hắn mạnh nhất.

- Vương Phong?

Lăng Tiểu Tuyết mặt lộ vẻ nghi hoặc, quét ánh mắt qua đám người đang chiến đấu.

Lúc này đã có báy tám người bị đánh khỏi vòng tròn màu trắng, trong đó tiểu tông đệ tử là nhiều, đại đệ tử tông môn cũng có một, vừa hay là Lưu Vân Tông.

Ầm ầm!

Trong đám người, một thiếu niên lạnh lùng của Bắc Tuyết Sơn Trang vừa đọ chưởng với Đệ tử Nam La Tông, chưởng lục bắn ra, tạo thành một vòng sóng xung kích cực lớn, quét ngang bát phương.

Trong chốc lát, lại có thêm ba người bị đánh ra, khiến không ít người bất ngờ là, Diệp Trần tu vi thấp nhất vẫn sừng sững giữa vòng tròn, không chút sứt mẻ, tựa hồ làn sóng xung kích vừa rồi không ảnh hưởng tới hắn.

Ồ!

Lăng Thiên Nam và Lăng Tiểu Tuyết lộ vẻ kinh ngạc.

Họ vốn dĩ đang chú ý người thiếu niên tên Vương Phong, nhưng biểu hiện của Diệp Trần rất nhanh thu hút họ, người này, không hề đơn giản.

Vương Côn Dương cũng ngạc nhiên không kém. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhẹ nhàng đánh bay một tiểu đệ tử tông môn, Vương Côn Dương di chuyển mục tiêu, phóng về phía Diệp Trần, nhếch miệng cười gằn, nói:

- Tiểu tử, bây giờ dập đầu liếm giầy cho ta, vẫn còn nước thương lượng, nếu không, hôm nay ngươi sẽ phải thổ ra ba lít máu.

Chân khí màu vàng nhạt nóng bỏng hung mãnh bộc phát, Vương Côn Dương ba bước chỉ bước có hai, dùng thế lôi đình vạn quân lướt về phía Diệp Trần, tay phải thu vào hông, lòng bàn tay ẩn chứa một ngọn lửa màu vàng.

- Đỡ ba quyền của ta không chết, tha cho ngươi một mạng.

Đối diện với một Vương Côn Dương hùng hổ, Diệp Trần chẳng hề tỏ ra sợ hãi, trong lòng hạ quyết tâm, tiếp theo nhất định toàn lực xuất thủ, đối phương đỡ được thì tính tiếp, không đỡ được thì bị đánh chết, là đáng kiếp, dù sao trước giờ cũng không phải không có tiền lệ đệ tử tông môn bị đánh chết, thêm một không nhiều, bớt một không ít, Tử Dương Tông cũng không thể vấn tội hưng sư.

Vương Côn Dương giận đến nhảy dựng lên, tay phải siết chặt, ngọn lửa màu vàng dung nhập lên trên quyền phong, hung mãnh đánh ra.

- Ngươi muốn chết, Đại dương tôi hỏa quyền.

So với Tôi hỏa quyền của Diệp Tuấn, Đại dương tôi hỏa quyền của Vương Côn Dương bá đạo hơn, nóng bỏng hơn, một quyền đánh ra, như một vòng mặt trời áp tới, thiêu đốt vạn vật, những đệ tử tông môn gần đó phải vội vàng nhảy ra sau, tránh không bị lửa thiêu cháy, mang vạ vào thân.

Diệp Trần đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi nắm đấm của Vương Côn Dương cách thân thể hắn ba thước mới một quyền nghênh đón, lam hỏa bốc ra từ nắm đấm, kéo theo một cái đuôi ánh sáng màu xanh da trời tuyệt đẹp, nhất thời, hổ khiếu rung trời, lam quang như rồng, lao ra với tư thái không ai bì nổi.

- Võ kĩ Nhân cấp đỉnh giãi: Hổ bào long quyền!

Nắm đấm và nắm đấm hung hăng đối chọi, quang mang màu vàng và màu lam đan xen với nhau, không ngừng va chạm, làm cho khí lưu nổ tung như những bông pháo hoa.

Phốc!

Khiến người ra bất ngờ là, người không chống cự nổi lại là Vương Côn Dương, chỉ thấy tay áo bên phải của hắn đột nhiên nổ tung, lộ ra cánh tay với những múi cơ săn chắc, sau đó từng tia máu nhỏ chảy xuống, bên trong phát ra âm thanh lạo xạo của tiếng xương gãy.

Một ngụm máu tươi phun ra, Vương Côn Dương bị đánh bay ra ngoài.

- Chạy đi đâu!

Diệp Trần không định buông tha đối phương dễ dàng như vậy, bàn chân khẽ động, thân hình lập tức vô ảnh vô tung, lần thứ hai xuất hiện, đã gần sát thân thể Vương Côn Dương, duy trì cùng một tốc độ bay với hắn, nắm đấm giơ lên, Diệp Trần liền hai quyền đánh vào lồng ngực đối phương.

Bang bang!

Nắm đấm lõm sâu một tấc, có thể nghe rõ âm thanh xương sườn nứt gãy.

- Không!

Vương Côn Dương ngửa mặt lên trời phun ra huyết thủ, không thể khống chế thân thể mình, bay ra ngoài vòng tròn màu trắng với tốc độ cực nhanh, đập mạnh vào tường viện Lăng gia.

Tường viện đổ sụp, Vương Côn Dương thể thể bị vùi bên trong, sống chết không rõ.

Vô cùng yên tĩnh!

Cả tràng lặng ngắt như tờ, tất cả kinh ngạc quay sang nhìn Diệp Trần.

Không cho những người khác có nhiều thời gian khiếp sợ, Diệp Trần xoay người, cười lạnh nhìn Tiêu Liệt,

- Không phải ngươi nói muốn ta gãy tay gãy chân sao? Ta cũng muốn biết cái ngươi gọi là gãy tay gãy chân có giống như cách ta hiểu không.

Lăng Thiên Nam sợ đến thất sắc, tên Diệp Trần này không lẽ định đánh chết Tiêu Liệt.

Tiêu Liệt nuốt nước miếng, giả bộ trấn định nói:

- Đại họa lâm đầu còn không tự biết, ngươi có biết Vương Côn Dương là đệ tử bồi dưỡng trọng điểm của Tử Dương Tông không, đánh chết hắn, ngươi cũng không sống được, bây giờ ngoan ngoãn nhận sai còn có một tia cơ hội sống sót, nếu không là tự tìm đường chết.

Diệp Trần không để mắt đến những lời đe dọa của Tiêu Liệt,

- Lưu Vân Tông ta đệ tử bị đánh chết không lẽ còn ít, năm ngoái Ngô sư huynh cũng là Đệ tử Phỉ Thúy Cốc các ngươi đánh chết, Phí sư huynh cũng là Đệ tử Phỉ Thúy Cốc các ngươi đánh cho tàn phế, Miêu sư tỷ cũng không phải bị Tử Dương Tông đệ tử làm cho thành người ngớ ngẩn, bây giờ chỉ là phế đi một Vương Côn Dương, ai có tư cách nói ta, đạo lý của ta là, thiên tài đã chết không còn là thiên tài, chỉ có người sống mới là vương đạo, hôm nay ngươi khó tránh khỏi ba quyền, không chết thì tha cho ngươi một mạng.