Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 871: Xem ra là ngươi muốn chết (hạ)



Diệp Trần nói:

- Các ngươi cho rằng chúng ta bị nhốt ở nơi này là bởi vì cơ quan của Cổ di tích mà không phải do có người cố ý làm sao?

- Ý ngươi muốn nói là có người cố ý muốn đưa chúng ta tới đây?

Tên trung niên hung ác lập tức đã hiểu được ý của Diệp Trần.

- Cái này thì nên hỏi hắn.

Diệp Trần đưa ngón tay chỉ về phía tên trung niên tóc xám.

- Làm càn!

- Không biết sống chết!

Hai tên Tông Sư đứng bên canh tên trung niên tóc xám lập tức mở miệng mắng chửi Diệp Trần.

Diệp Trần cười lạnh, nói:

- Nếu đã đem chúng ta tới đây thì các ngươi đã thành công rồi, sao còn không chịu cởi mặt nạ ra!

- Ha ha ha...

Tên trung niên tóc xám lớn tiếng cười ha hả, trong tiếng cười của hắn ẩn chứa sự đắc ý cùng một chút khâm phục.

- Ta không ngờ tâm tư của ngươi kín đáo như vậy, không ngờ lại bị ngươi phát hiện, ngươi làm sao nhận ra được?

Sau khi cười xong hắn liền nhìn Diệp Trần hỏi.

- Ngay từ đầu ta chỉ hoài nghi nhưng khi vừa tiến vào Cổ di tích thì ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi!

- Ồ, vậy sao ngươi không trốn?

- Hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, mà lúc đó ta muốn trốn cũng đã không được rồi, các ngươi không có khả năng không có hậu thủ!

- Ngươi đoán không sai, ngay sát na các ngươi vừa bước vào trong Cổ di tích này thì các ngưoi đã vô phương thoát ra rồi. Mà đem các ngươi vào nơi này chính là bước thứ hai! Ta không thể không khâm phục ngươi, những người khác cho dù có hoài nghi thì cũng sẽ không nghĩ tới ta, cũng sẽ không đem mục tiêu đặt lên người ta. Cho nên nói, thực lực cũng không phải là nhất, năng lực sinh tồn của ngươi vượt qua tất cả mọi người ở đây!

Tên trung niên tóc xám rất thưởng thức Diệp Trần, đương nhiên đó là hắn còn chưa biết thực lực của Diệp Trần mà chỉ cho rằng Diệp Trần có tâm tư kín đáo mà thôi.

- Không cần khâm phục ta, kỳ thật ta mới khâm phục Hắc Thuỷ liên minh các ngươi, dự mưu lớn như vậy hiển nhiên là muốn đem tất cả mọi người một mẻ hốt gọn. Nếu ta không đoán sau thì kế hoạch của các ngươi hẳn là có liên quan tới Thôn Phệ Đảo, đúng không?

Diệp Trần mỉm cười, từ tốn nói.

Không chỉ tên trung niên tóc xám mà ngay cả hai tên Linh Hải Cảnh Tông Sư bên cạnh hắn cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ bằng vào một ít dấu hiệu mà Diệp Trần đã có thể đơn giản nói rõ được kế hoạch của bọn chúng thì cái này không thể dùng chữ tâm tư kín đáo để hình dung nữa rồi. Năng lực phân tích thật đáng sợ!

- Hắn nói có đúng không?

Tên trung niên hung ác trên mặt đầy sát khí, hỏi.

- Thật là buồn cười, đến lúc này còn hỏi ta câu đó?

Tên trung niên tóc xám cười lạnh, nói.

- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Tên trung niên hung ác đúng là không phải hạng tốt lành gì. Trước giờ chỉ có hắn chơi đùa người khác, đã khi nào bị người khác chơi đùa như vậy đâu! Lần này khiến cho hắn cảm giác vạn phần phẫn nộ.

"Oanh!"

Tay phải hắn dựng thẳng đứng lên, lấy chưởng làm đao, trên chưởng đao của hắn ngưng tụ ra một cái lưỡi cưa màu đen nhạt lập tức bổ mạnh về phía ba người tên trung niên áo xám.

"Phanh!"

Một kích này lập tức bị một quầng sáng mỏng màu lục ngăn trở, ba người trung niên tóc xám vẫn đứng vững như bàn thạch tại chỗ nhưng mặt đất dưới chân ba người lại tự động di động đưa ba người lùi gần vào trong vách tường. Nhìn màng lục quang bao phủ trên vách tường này thì chỉ sợ cho dù là mười Bán bộ Vương Giả cũng khó có khả năng phá vỡ được. Mà ba người trung niên tóc xám vẫn có thể xuyên thấu mà quầng lục quang nhìn đám người Diệp Trần, mấy người Diệp Trần cũng đồng dạng có thể thấy được ba người bọn chúng.

- Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội tấn công?

Trên mặt tên trung niên áo xám đầy vẻ trào phúng.

- Ta, con mẹ ngươi!

Tên trung niên hung ác điên cuồng công kích lên quầng lục quang khiến cho nó liên tục gợn sóng như sóng nước, đáng tiếc là lực phòng ngự của quầng lục quang này quá biến thái. Mặc cho hắn công kích thế nào cũng không thể làm gì được nó, chỉ tốn công vô ích.

- Mọi người cùng nhau xông lên!

Sau khi biết rõ người chủ mưu đằng sau là Hắc Thuỷ liên minh và ba tên trung niên tóc xám kia thì mọi người đều vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể băm vằm tên trung niên tóc xám thành trăm ngàn mảnh.

"Ầm! Ầm!..."

"Ầm! Ầm!..."

Quầng lục quang bị công kích giống như đại dương dậy sóng!

Phương Đông Hạo và Mạnh Hiểu Linh cũng gia nhập vào trong đám người công kích, duy chỉ có Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vẫn đứng một bên không hề động thủ, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.

Thật lâu sau, khí kình tán đi nhưng quầng lục quang vẫn không hề có chút tổn hại nào.

- Vô dụng thôi, đã tiến vào chỗ này thì đừng uổng phí sức lực nữa!

Diệp Trần rất tỉnh táo nói.

- Ngươi đã sớm biết thì tại sao không nói cho chúng ta biết? Đồ Lão Tam ta sẽ hảo hảo dạy ngươi biết cách làm người, bạn gái của ngươi, ta cũng sẽ thay ngươi chăm sóc!

Tên trung niên hung ác tự xưng là Đồ Lão Tam nghẹn một bụng tức khí, hắn đã không làm gì được ba người trung niên tóc xám, lập tức chuyển sự tức giận lên đầu Diệp Trần. Lúc này trong đầu hắn chỉ muốn giết Diệp Trần rồi sau đó hưởng lạc trên người Mộ Dung Khuynh Thành để phát tiết cho thống khoái!

Dứt lời, trên mặt Đồ Lão Tam hiện lên nụ cười dâm tà, giống như Mộ Dung Khuynh Thành đã là vật trong tay hắn vậy!

- Muốn chết!

Trong mắt Phương Đông Hạo, sát khí loé lên rồi biến mất, hắn cũng rất thích khi Đồ Lão Tam muốn giết Diệp Trần, đợi Diệp Trần bị giết rồi thì hắn có thể quang minh chính đại cứu Mộ Dung Khuynh Thành, nhất cữ lưỡng tiện!

- Xem ra là người chán sống rồi!

Thần sắc Diệp Trần lạnh như băng, sát khí nồng nặc. Mấy người đang đứng gần Đồ Lão Tam lập tức lui về phía sau, vô cùng khiếp sợ với sát khí của Diệp Trần phát ra.

- Người trẻ tuổi kia có sát khí thật khủng khiếp, so với Bán bộ Vương Giả còn khủng bố hơn mấy lần!

- Ừm, đúng là làm cho người ta khó hiểu!

- Sát khí dày đặc thì có cái rắm gì, tất cả đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện, ta thấy hắn xui xẻo rồi, chỉ sợ trong vòng một hai chiêu lập tức sẽ bị giết chết, đáng tiếc cho mỹ nữ kia a!

Mọi người tuy sợ hãi sát khí của Diệp Trần nhưng không ai cho rằng hắn có thể toàn mạng trên tay Đồ Lão Tam bởi vì song phương chênh lệch quá xa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Ta chán sống?

Đồ Lão Tam nhếch miệng cười nói:

- Hảo, lát nữa ta sẽ không trực tiếp giết ngươi mà sẽ cho ngươi nếm thử tư vị thừa sống thiếu chết!

- Nói xong chưa? Hiện tại ngươi có thể chậm rãi mà chết rồi, sẽ rất chậm đấy!

Diệp Trần dứa lời thì rút Lôi Kiếp Kiếm ra chém thẳng một kiếm.