Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 914: Thanh đồng giáp sĩ



- Hảo, đi xuống dưới thôi!

Thân hình Kim Vạn Song loé lên, hoá thành một đạo kim hồng bắn thẳng xuống dưới.

"Vụt! Vụt! Vụt!..."

Đám người Diệp Trần nhanh chóng theo sau, một tấc không rời.

Độ sâu ba mươi vạn mét đối với cường giả Linh Hải Cảnh bình thường là một độ sâu cực kỳ nguy hiểm, bởi vì thuỷ áp nơi này rất mạnh, chỉ cần hộ thể chân nguyên bị một lỗ thủng nhỏ thôi thì chỉ trong nháy mắt sẽ bị thuỷ áp ép thành bánh thịt, cho dù là Bán bộ Vương Giả mất đi hộ thể chân nguyên cũng có nhất định nguy hiểm đến tính mạng.

Bất quá trong mười một người ngoại trừ Diệp Trần thì tất cả đều là Bán bộ Vương Giả, cho nên chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không vấn đề gì nghiêm trọng.

Rất nhanh, mọi người đã đến độ sâu ba mươi vạn mét bên dưới, thuỷ áp khổng lồ nơi này khiến cho tốc độ của họ càng ngày càng chậm, không bằng một phần trăm khi ở trên lục địa.

Đáy biển thâm hải cũng không phải là một mảnh đen kịt, nơi này có rất nhiều vật có thể phát sáng, như san hô, các loại sinh vật nhỏ phần đuôi chiếu sáng...

Khoảng cách tới đáy biển ước chừng còn khoảng vài chục thước, mọi người đều cẩn thận vận chuyển chân nguyên hộ thể, chậm chạp lặn xuống dưới.

Qua thời gian một chén trà, thanh âm thông qua chân nguyên của Kim Vạn Song truyền tới:

- Đến rồi, nơi này chính là bên ngoài di tích, là nơi thuỷ hệ trận pháp bao phủ, mọi người cẩn thận, đi theo ta!

Mọi người gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước nhìn lại thì lờ mờ thấy được ở dưới đáy biển có một quần cột đá bằng bạch ngọc cao mấy chục thước dựng sừng sững nơi đó. Trên bề mặt cột đá điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, thỉnh thoảng còn có lam quang lưu chuyển hấp dẫn không ít tiểu sinh vật hình cầu có khả năng phát sáng tới gần.

Kim Vạn Song phất phất tay, bắt đầu hướng chỗ cột đá bơi tới quần thạch trụ (rất nhiều cột đá tập trung lại).

Không biết quần thạch trụ này bao phủ phạm vi bao lớn, nếu không có Kim Vạn Song dẫn đường phía trước thì mọi người rất có thể đã lạc hướng trong đám thạch trụ này rồi. Trận pháp sỡ dĩ gọi là trận pháp bởi vì nó không có sơ hở quá lớn, ví dụ như nơi nhìn như rất an toàn, lại có thể là nơi nguy hiểm nhất, cho nên không có người nào dám bơi tới gần thạch trụ mà luôn bảo trì khoảng cách tầm mười mét.

"Những thạch trụ này có không ít đã gãy nát, nếu dọc theo những thach trụ bị tổn hại này đi tới thì sẽ không kích phát trận pháp!"

Diệp Trần rốt cuộc cũng đã nhìn ra được chút môn đạo.

Quần thạch trụ cho dù có lớn cỡ nào thì cũng phải có cực hạn, mọi người theo phía sau Kim Vạn Song vòng qua vòng lại cuối cùng mới có thể ra khỏi phạm vi quần thạch trụ đi vào một khu kiến trúc vô cùng to lớn nhưng bị tàn phá không ít. Khu kiến trúc này, cái cao nhất có hơn ngàn mét vững chải đứng dưới đáy biển, thấp nhất là một cái cổng vòm nhưng độ cao ít nhất cũng bảy tám chục mét.

Kim Vạn Song hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên tới đây, nên hắn giải thích:

- Nơi này chính là nơi ta phát hiện ra di tích, bất quá ta chỉ mới thăm dò chưa tới một phần mười. Cái cổng vòm kia chính là lối vào duy nhất, chúng ta cần phải phá vỡ cấm chế trên cổng vòm mới có thể đi vào!

- Cái này đơn giản, để chúng ta lên!

Hai huynh đệ song sinh bước tới, người anh lấy ra một cây phủ cao cỡ thân người, người em thì lấy ra hai thanh khảm đao.

Kim Vạn Song cũng không phản đối, cấm chế trên cổng vòm cũng không phải rất cao siêu, lấy thực lực của hai người cũng dư sức phá vỡ. Nếu như còn không phá mở được thì cái di tích này cũng không cần tiếp tục tiến vào, bởi vì nó quá mức nguy hiểm.

"Hống!"

Hai huynh đệ đồng thời quát khẽ một tiếng, phủ cùng đao đồng thời phi tóc bổ về phía cổng vòm, tốc độ cực nhanh, mặc dù đang ở dưới đáy biển cũng khiến mọi người kinh ngạc không thôi.

"Crắc crắc..."

Cổng vòm loé lên một vầng sáng, lập tức mở ra một đại động.

- Đi, đi vào!

Kim Vạn Song dẫn đầu lướt vào trong.

Mọi người vừa toàn bộ tiến vào trong thì ngay lập tức cổng vòm cũng khôi phục lại như lúc đầu, từ bên ngoài nhìn không ra có gì khác thường.

Di tích bị tàn phá không ít, kiến trúc ngã trái ngã phải, có rất nhiều chỗ mặt đất cũng sụp đổ, bên trong bốc lên hắc khí cuồn cuộn thâm bất khả trắc. Thoạt nhìn đều khiến mọi người đầu váng mắt hoa không biết ở đây đã từng phát sinh chuyện gì mà thành ra thế này.

Diệp Trần dùng Linh hồn lực cảm ứng qua thì ẩn ẩn cảm giác được có một tia khí tức âm tà, Linh hồn lực thoáng nhiễm một chút khí tức này mà trong lòng Diệp Trần đã sinh ra ảo giác cùng với dấu hiệu như trớ trú.

- Nơi này có chút bất thường!

Diệp Trần dùng chân nguyên truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành để cho nàng đề phòng.

- Ta cũng cảm giác được, vừa rồi ta dùng Ma Nhãn quan sát thì phát hiện có môt cái bóng mơ hồ chợt loé lên trong khu kiến trúc phía trước.

Mộ Dung Khuynh Thành trả lời.

- Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn là được!

Diệp Trần cũng không phải loại người lúc nào cũng phập phồng lo lắng trước sau.

Dọc theo những thông đạo có thể đi, mọi người rất nhanh đã xâm nhập vào sâu trong khu kiến trúc đi tới một hành lang khúc khuỷu.

Hai bên hành lang có không ít cột đá điêu khắc phù điêu những Thanh đồng giáp sĩ bộ dáng rất cổ quái với nhiều tư thế khác nhau, đặc biệt là vũ khí của chúng giống như bị ngạnh sinh từ bên ngoài cắm thẳng vào vị trí bàn tay của chúng trên cột đá vậy.

- Nơi này ta chưa đi tới!

Kim Vạn Song chỉ nói một câu rồi tiếp tục đi tới.

- Cũng chỉ là vật trang trí mà thôi!

Hai tên song sinh không kiêng nể gì, tây sờ một cái, đông chạm một cái, thậm chí còn muốn kéo vũ khí của thanh đồng giáp sĩ ra coi cho rõ!

Hành lang này tương đối dài, thoáng cái mọi người đã đi tới trung tâm hành lang.

"Cạch!"

Một thanh âm rất nhỏ truyền tới.

- Tiếng gì vậy?

Trung niên phụ nhân dừng lại hỏi.

- Cẩn thận!

Mấy người đi phía sau ngẩng đầu lên thì thấy Thanh đồng giáp sĩ ở trên cột đá bên phải trung niên phụ nhân đột nhiên mở mắt phóng ra hai luồng huyết quang.

"Ầm! Ầm!..."

Thanh đồng giáp sĩ nhảy xuống, trong tay cầm một thanh Trảm mã đao bổ mạnh về phía cái đầu của trung niên phụ nhân.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Thanh đồng giáp sĩ giống như đột phá hạn chế không gian đột nhiên xuất hiện phía trên đầu trung niên phụ nhân. Diệp Trần nhận ra Thanh đồng giáp sĩ cùng cột đá kia không phải liền một khối mà do trận pháp tạo thành, cho nên khi Thanh đồng giáp sĩ nhảy xuống, trên cột đá vẫn còn phù điêu của Thanh đồng giáp sĩ, tuy nhiên phù điêu này không còn chân thật như trước.