Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 371: Vô Ảnh Trảo lập công



Chu Hằng cũng ngẩn người ra, không ngờ Thi Linh Hoa này trân quý như thế!

Tuy nhiên con lừa đê tiện này đúng là chẳng ra gì. Trước chỉ nói Thi Linh Hoa quý báu, nhưng đến tột cùng có quý báu bao nhiêu nó lại không hề đề cập tới, hiển nhiên là có ý một mình nuốt trôi. Thế nhưng hiện giờ không có biện pháp, đành phải thương lượng với Chu Hằng, nếu không khẳng định nó không cũng chưa phun ra sự thật.

- Con lừa đê tiện! Ngươi đúng là thiếu đánh đòn mà! Chu Hằng cả giận nói.

- Hắc hắc hắc! Con lừa đen lộ vẻ mặt lừa tươi cười, vội vàng nói qua chuyện khác:

- Chu tiểu tử! Mau, mau ra tuyệt chiêu đi!

Đúng, phải dùng tuyệt chiêu rồi!

Chu Hằng lấy ra Vô Ảnh Trảo, đây là phần thưởng sau khi hắn đột phá Kết Thai Cảnh lấy được từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, có thể vô ảnh, vô thanh, vô tức xuyên qua trong phạm vi trăm trượng.

Tuy nhiên, thời điểm tế ra món bảo vật này có thể vô thanh vô tức, nhưng khi thu trở lại... bởi vì linh thảo mềm mại, hắn không thể sử dụng Vô Ảnh Trảo trực tiếp lôi Thi Linh Thảo, mà phải cầm lấy cả khúc xương màu bạc phía dưới, như vậy mới không làm hỏng linh thảo.

Nhưng nếu làm vậy, lúc thu bảo vật trở lại liền không thể tránh khỏi bị những người khác phát hiện.

Hắn có thể chấn nhiếp lão tổ Thần Anh Cảnh chính nhờ có Thập Luyện Đồ, nhưng đồ chơi này thật sự rất đốt linh thạch, sử dụng nhiều lần vốn hắn cũng không chịu thấu. Bởi vậy, một khi lấy được bảo vật là phải bỏ chạy thục mạng ngay.

Chu Hằng thầm hạ quyết tâm trong lòng, liền đi đến hướng hồ máu, con lừa đen tự nhiên đi theo phía sau hắn.

- Tiểu bối cút sang một bên! Một lão tổ Thần Anh Cảnh lạnh lùng khiển trách. Vừa rồi tiểu tử này tung một chưởng chẳng những dẫn tới hồ máu sôi trào, hơn nữa thiếu chút nữa hủy đi tiên dược, quả thực chính là không thể tha thứ.

Không tung một chưởng đánh chết Chu Hằng, đó là vì hiện giờ lão tổ không có tâm tình này!

- Chu tiểu tử! Xem ra ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bổn tọa, cũng giống như con chuột chạy qua đường! Con lừa đen ở một bên châm dầu vào lửa.

- Hừ! Chu Hằng cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn lại lão tổ Thần Anh Cảnh kia, nói: - Tiền bối! Vừa rồi là ta lỗ mãng, tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa! Dĩ nhiên, hắn sao có thể cố ý phá hỏng Thi Linh Hoa: vật đó đã bị hắn coi là đổ trong túi.

Chỉ là hiện giờ hắn cách vị trí xương trắng ở giữa hồ vượt qua khoảng cách cực hạn của Vô Ảnh Trảo, bởi vậy hắn còn không muốn gây chú ý, miễn cho phá hư đại kế lấy trộm của hắn.

- Bớt nói nhảm, cút! Lão tổ Thần Anh Cảnh kia không nhịn được quát lên.

Ở trong mắt lão, Kết Thai Cảnh cũng chỉ là con kiến hơi cường đại một chút, không có tư cách cò kè mặc cả với lão, nếu không cứ trực tiếp giết chết!

Chu Hằng thở dài, nói: - Lão quỷ! Đây là ngươi không cần mặt mũi rồi!

- Cái, cái gì! Lão tổ Thần Anh Cảnh kia sắc mặt cứng đờ, sau đó lập tức biến sắc.

Nhân vật như lão vốn cũng không cần che giấu lửa giận, đương kim thế gian đã không có tồn tại nào có thể làm cho lão cố kỵ, mới chỉ là Kết Thai Cảnh lại dám không tuân quy cũ võ đạo khiêu khích với lão, thật sự là to gan lớn mật!

Lão cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu bối, ngươi muốn lợi dụng khiêu khích lão phu để cho danh tiếng của mình lớn mạnh sao? Hừ! Ngươi lầm người rồi! Khiêu khích lão phu chỉ có một kết quả: đó chính là chết!

Chu Hằng nhún vai nói: - Nói suông không linh! Lão quỷ, ta chờ ngươi đấy!

- Đi chết đi! Lão tổ Thần Anh Cảnh kia tức giận đến mặt mũi tái xanh. Đạt tới cấp bậc nửa bước tiên nhân, như thế nào còn có tên ăn nói lỗ mãng này! Người lỗ mãng như vậy như thế nào sao có thể tu luyện tới Kết Thai Cảnh?

Lão tổ Thần Anh Cảnh này tên là Tà Lang Thiên Quân, sau khi đạt tới Thần Anh Cảnh, trên cơ bản tất cả lão tổ đều dùng tôn hiệu thay tên, lão cũng không ngoại lệ. Thần chích của lão chính là một con lang, công pháp với dạng nhìn trăng, ở thời điểm có ánh trăng chiếu sáng thực lực của lão có thể tăng lên hai ba thành!

Nhưng bây giờ bất quá là đánh nhau với một tên tiểu bối Kết Thai Cảnh, thì dĩ nhiên không cần quản tới có ánh trăng để tăng phúc công pháp của lão hay không, chỉ cần đánh xuống một chưởng là có thể trấn áp đối thủ.

Tà Lang Thiên Quân vươn ra năm ngón tay phải, ý niệm vừa ra lập tức liền có vô số cái lang trảo chụp tới phía Chu Hằng.

Chu Hằng gào to một tiếng, hắc kiếm đã cầm ở trong tay. Tay phải hắn quay một vòng, lập tức có vô số bóng kiếm tràn ra, nghênh đón về hướng những lang trảo kia.

"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm..." Bóng kiếm với lang trảo đánh vào nhau, ai mạnh ai yếu liếc mắt một cái liền thấy rõ: bóng kiếm toàn bộ tan biến, mà lang trảo tuy rằng cũng bị đánh tan một ít, nhưng còn dư lại hơn phân nửa, vẫn như cũ đánh vào Chu Hằng, phát ra liên tiếp tiếng vang giòn tan.

Tà Lang Thiên Quân không khỏi nhếch khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo.

Tên tiểu bối Kết Thai Cảnh nho nhỏ này lại dám chính diện là địch cùng lão, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Tuy rằng Tà Lang Trảo bị đánh tan hơn phân nửa, nhưng lực lượng còn dư lại cũng không phải một thể chất của Kết Thai Cảnh có thể chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, tiểu tử này đúng thật có điểm yêu nghiệt, không ngờ có thể đánh tan hơn phân nửa lực đạo của lão, mặc dù nói là công kích cách không, đối phương dùng kiếm thực ngăn chống chiếm tiện nghi rất lớn, tuy nhiên không thể xóa đi chênh lệch khủng bố của một đại cảnh giới!

Nhưng điều này đều đã thành mây khói thoáng qua, tiểu tử này chịu một kích này không chết cũng bị thương nặng, cùng lắm thì bổ sung thêm một chưởng là được!

"Ông", ánh sáng vàng chớp động hào quang chói mắt!

Cả người Chu Hằng tràn đầy hào quang màu vàng rực rỡ, giống như một pho tượng chiến thần, đứng thẳng hiên ngang, những lang trảo kia đánh lên thân mình hắn đúng là chỉ để lại những dấu vết mờ mờ, ngay cả da tay của hắn cũng không có chụp rách!

- Hả? Không chỉ là Tà Lang Thiên Quân, mà những lão tổ Thần Anh Cảnh khác ở chung quanh cũng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc: thể chất của tiểu tử này cường đại như vậy sao? Hẳn có thể cùng so sánh với pháp khí Kết Thai Cảnh rồi chăng?

Không trách hắn dám cứng rắn ăn một kích của Tà Lang Thiên Quân! Có được thể chất như thế, quả thật có tư cách khiến lão tổ Thần Anh Cảnh coi trọng một chút!

Nhưng cũng chỉ là như thế!

Lão tổ Thần Anh Cảnh nếu không phải tiếc phải trả giá cao, thì dù là pháp khí Kết Thai Cảnh thì sao chứ, vẫn như cũ có thể đánh cho nát nhừ!

- Giỏi cho tiểu tử, quả nhiên có chỗ cậy vào! Tà Lang Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, một kích không có đánh cho Chu Hằng ngã xuống cũng khiến lão cảm thấy hơi mất mặt! Nếu nơi này không có người nào khác, vậy thì lão cũng không muốn sinh nhiều một chuyện, dù sao lão muốn đánh nát pháp khí Kết Thai Cảnh cũng cần phải bỏ ra một ít giá cao!

Nhưng với lúc này lão đâu thể vứt hết mặt mũi!

- Thực cho rằng lão phu không thu thập được ngươi sao! Trên đỉnh đầu của lão chớp lóe hào quang, tạo thành một con lang con rất sống động, ngẩng đầu lên bầu trời thét dài một tiếng, đẩy ra từng đạo sóng gợn mắt thường không thể nhận ra, chỉ có thần thức có thể cảm ứng được.

Đây là công kích của thần thức, có thể tạo thành thương tổn mang tính hủy diệt đối với Thần chích!

Thân hình Tà Lang Thiên Quân cũng theo đó nhích động, nếu cường độ thân thể của Chu Hằng đạt tới cấp bậc pháp khí Kết Thai Cảnh, công kích tầm thường sẽ rất khó tạo ra hiệu quả. Lão lại chụp ra một trảo, Thần chích điều động linh khí thiên địa, dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ với linh lực của bản thân lão.

Từ trong tay lão huyễn hóa ra một đầu cự lang màu xanh, giống như thực giống như hư.

Đây là uy lực chân chính của Tà Lang Trảo!

Chu Hằng cười ha hả một tràng, thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, triển khai du đấu với Tà Lang Thiên Quân. Vừa rồi hắn cố ý đón đỡ một kích của đối phương, chỉ là muốn triển lãm thực lực của chính mình, để những người khác hiểu rằng hắn có tư cách gia nhập trong trận tranh đoạt này.

Nếu không, giống như một con lang tiến vào lãnh địa của sư tử, sẽ gặp phải tất cả sư tử cùng nhau đuổi đi.

Hiện tại chỉ là tư oán giữa hai người hắn và Tà Lang Thiên Quân, vậy thì dễ đối phó hơn nhiều.

Chu Hằng một bên vừa vung kiếm đón đánh, một bên vừa điều chỉnh phương hướng thối lui đến bên cạnh hồ máu. "Vù" một tiếng, hắn tế ra Vô Ảnh Trảo, bay vụt tới vị trí chỗ Thi Linh Hoa trong trí nhớ của hắn.

Phi trảo ném ra, rồi lập tức rụt trở về, lại là bắt hụt.

Hồ nước dao động, khúc xương màu bạc kia chìm nổi trong đó nhưng cũng theo sóng nước di chuyển. May mà Vô Ảnh Trảo không hỗ danh xưng là vô ảnh, đúng là không có dẫn lên một tia dị động, huyết khí bốc hơi trên mặt hồ cũng không có diễn hóa ra yêu vật gì.

Làm lại!

Chu Hằng làm ra bộ dáng như chạy trốn, không ngừng chạy vòng quanh hồ máu, trong tay thì liên tục tung ra Vô Ảnh Trảo, trắng trợn tìm kiếm.

Đáng thương cho những người kia còn tưởng rằng chuyện này là rất bình thường, dù sao Kết Thai Cảnh chính là Kết Thai Cảnh, bị lão tổ Thần Anh Cảnh đánh áp đảo, răng rơi đầy đất mới đúng! Chẳng lẽ Kết Thai Cảnh thật có thể chống cự lại một lão tổ Thần Anh Cảnh hay sao?

Đó mới kêu là có quỷ!

Bị sương máu ngăn cản tầm mắt, cũng ngăn cách thần thức, Chu Hằng chỉ có thể một lần tiếp một lần ném ra Vô Ảnh Trảo để chụp mò. Kiện bảo vật này cũng bằng cỡ như bàn tay người thường, mà khúc xương trắng trong hồ cũng không lớn lắm, tỷ suất cơ hội chụp bắt được thật sự quá nhỏ!

May mắn là trí nhớ của võ giả Kết Thai Cảnh kinh người, Chu Hằng có thể ở trong đầu tạo thành một bức đồ hình, lần lượt dùng Vô Ảnh Trảo thăm dò từng chỗ một, không đến mức lặp lại tiêu hao, lãng phí thời gian một cách vô ích.

Như thế nào đi nữa, hồ máu này cũng chỉ có phạm vi trăm trượng, hắn luôn có thể thăm dò toàn bộ.

- Tiểu bối đáng ghét! Tà Lang Thiên Quân lại càng phẫn nộ, vốn lão tưởng rằng ra hết toàn lực là có thể dễ dàng xử lý Chu Hằng, nhưng không nghĩ tới thân hình tiểu tử này trơn trợt như cá chạch, tốc độ cũng không nhanh lắm nhưng bộ pháp quả thực vô cùng quỷ dị, mỗi một bước bước ra đều làm cho lão không tưởng được.

Nếu như đổi một địa phương khác, cùng lắm thì lão liều mạng tiêu hao một ít linh lực công kích phạm vi lớn, nhất định có thể hạn chế thân pháp của Chu Hằng. Thế nhưng dường như tiểu tử này sớm có đoán trước, không ngờ lần lượt chạy sát bên bờ hồ máu, vì thế nếu lão công kích phạm vi lớn, tất nhiên sẽ khiến cho hồ máu phản kích mãnh liệt!

Bởi vậy, lão không có cách nào làm gì được Chu Hằng, điều đó sao có thể không làm cho lão phẫn nộ?

Các lão tổ khác nhìn thấy không khỏi tức cười, thầm nghĩ lần này Tà Lang Thiên Quân thực không hay ho, không ngờ gặp phải một đối thủ có thân pháp cổ quái, thân thể cường mãnh như thế!

Chỉ là thân pháp cổ quái còn là chuyện nhỏ, cũng không thể công kích nhiều lần đều có thể hiệu quả, chỉ cần bị lão tổ Thần Anh Cảnh đụng tới một lần, vậy không chết cũng phải trọng thương! Mà nghiêm trọng là thể chất của Chu Hằng thậm chí còn cường đại hơn so với Thần Anh Cảnh, đủ để chịu đựng nhiều lần công kích mà không tổn thương, tạo giảm xóc cực lớn cho hắn.

Trận chiến nhàm chán này không biết phải giằng co bao lâu!

Con lừa đen lúc này nằm xuống ở một bên, nhàm chán ngáp dài, hai chân sau giao nhau, chân trước chống cái đầu to lớn, một bộ dạng đê tiện thật dễ đánh đòn.

Chu Hằng đột nhiên lộ vẻ vui mừng, Vô Ảnh Trảo tìm được vật rồi!

"Vù!" Hắn vừa động tâm niệm, món bảo vật kia bay ngược lên, một vật thể màu trắng bạc giống như cây cọc gỗ xẹt qua, mặt trên mọc ra một gốc linh thảo màu đỏ máu, một đóa hoa nở ra sáu cánh hoa đỏ như máu!

Được rồi!

Tà Lang Thiên Quân ngẩn người ra, sau đó liền vừa giận vừa vui!

Giận là: không ngờ lão lại làm người yểm hộ cho Chu Hằng, giúp cho tiểu tử này nửa ngày làm việc! Vui chính là: một đám đông lão tổ Thần Anh Cảnh đều không có biện pháp lấy được Thi Linh Thảo, tiểu tử này lại làm được!

- Tiểu bối lưu lại bảo vật cho lão phu! Tà Lang Thiên Quân quát to.

Không chỉ là lão, các lão tổ Thần Anh Cảnh khác sau khoảnh khắc ngẩn ra lập tức kịp phản ứng, nhao nhao bổ nhào tới hướng Chu Hằng. Những lão tổ này liên hợp lại, thế gian không có người nào có thể địch lại...

- - - - - oOo- - - - -