Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 609: Con tư sinh?



- Ngươi, ngươi là Nguyệt Minh Đế! Tám đại lão tổ đều run giọng nói.

Ngắn ngủi hơn một tháng từ Nguyệt Minh Hoàng nhảy vào Nguyệt Minh Đế? Tiểu tử này tiến vào Tinh Phong Không Gian, nhất định là chiếm được thiên đại cơ duyên ở bên trong!

Thật sự để cho người đỏ mắt a, theo tuổi trắc nghiệm tiểu tử này còn không hơn trăm tuổi, nhưng bây giờ đã là Nguyệt Minh Đế ! Suy nghĩ lại bọn họ một chút, tân tân khổ khổ bao nhiêu năm, thời gian tiến vào Nguyệt Minh Đế người nào không phải qua hơn vạn năm?

Đúng là tre già măng mọc a!

Ánh mắt Chu Hằng đảo qua ở trên người bọn họ, cười nói: - Sợ? .

Tám đại lão tổ rất muốn kiên cường hô ai sợ ngươi, nhưng miệng của bọn họ nhu động một cái, những lời này thế nào cũng không nói nên lời!

Một kích phía trước, bọn họ đã toàn lực ứng phó, tuy rằng còn không phát huy ra chiến lực mạnh nhất nhưng cũng sẽ không kém nhiều lắm, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể đánh lại Chu Hằng!

Nên biết rằng bọn họ là tám người liên thủ a!

Dù bọn họ phát huy ra chiến lực mạnh nhất, dưới tình huống này sẽ có bao nhiêu biến hóa?

Lúc này thật sự khó chơi!

Tiến thối lưỡng nan a, đánh khẳng định không phải đối thủ Chu Hằng, nếu như lui, Mặc Diệu Quang lại là người dễ nói chuyện sao?

Bẫy chết mình!

Chu Hằng cười ha ha một tiếng, quay đầu nói: - Con lừa, ta ghét nhất loại người nào? .

Con lừa đen tuy rằng tham bảo thành tánh, cả ngày cãi nhau ầm ĩ với Chu Hằng, nhưng nó cũng thập phần hiểu biết Chu Hằng, lập tức nói: - Đương nhiên là cái loại lão ô quy bán chủ cầu vinh! .

Bán chủ cầu vinh?

Tám đại lão tổ đều tức giận xanh mặt, ở trong mắt bọn họ hành vi của mình sao có thể xem như bội bạc? Cái này gọi là xem xét thời thế, nước chảy chỗ trũng a!

- Con lừa đê tiện, chớ có nói bậy! Bọn họ nhao nhao khiển trách, khí tức Nguyệt Minh Đế đỉnh phong dựng lên, tuy rằng bọn họ làm chuyện không biết xấu hổ, lại cố tình còn bao che.

- Gì, bản Thần Lư đại nhân chính là thiên địa điềm lành. Các ngươi lại dám nói bổn tọa nói bậy? Con lừa đen lập tức nhảy dựng lên - Bổn tọa hoài nghi nghiêm trọng các ngươi chẳng những bán chủ cầu vinh, còn bán cả mông đi! .

Những lời này vừa ra, sắc mặt của tám đại lão tổ lập tức từ xanh biến thành đen, toàn thân đều phát run, mà các khách đang xem thì không nhịn được bật cười, đầu con lừa này thật là nham hiểm a!

- Muốn chết! Tám đại lão tổ làm sao còn nhịn được, xuất thủ về con lừa đen.

- Xem ra, Phó gia giáo huấn còn chưa đủ a! Chu Hằng hừ lạnh nói, trong mũi phun ra một đạo dòng khí, oanh, tám đại lão tổ đồng loạt gục sát đất. Ngay cả một ngón tay đều không cách nào nhúc nhích.

Hắn chuyển hóa linh lực kinh khủng thành trọng lực, lực lượng 10 vầng trăng tròn tuyệt đối nghiền ép Nguyệt Minh Đế 7 luân!

Chu Hằng tản ra sát khí cuồng bạo, chuyện này thúc xong hắn sẽ rời Dã Mã Thành, rời đi Tây Hợi Thành, chúng nữ tự nhiên theo chính mình cùng đi, nhưng Dương gia lại phải ở chỗ này mọc rễ nẩy mầm.

Như thế nào đi nữa nói, Dương Thiết Hổ cũng là cha vợ hắn. Hắn cấp cho cha vợ một cái môi trường an toàn!

Nếu Phó gia giáo huấn còn chưa đủ, vậy lần này hắn dùng máu tươi để tưới lên tên mình.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Hắn đi tới phía tám đại lão tổ, mỗi một bước đều giống như đạp ở trong lòng tám đại lão tổ, làm cho bọn họ ai cũng dâng lên sợ hãi không thể nói.

- Đủ rồi! Mặc Diệu Quang sắc mặt khó coi, hắn trước sau phái ra hai nhóm người, nhưng ai cũng bị Chu Hằng dễ dàng đánh bại. Tuy rằng bị bại không phải là mình, lại làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.

- Ngươi là ai, ngươi nói đủ là đủ rồi sao. Chu tiểu tử, tiếp tục, xảy ra chuyện gì đều có bổn tọa che chở ngươi! Con lừa đen ở một bên thập phần đắc ý nói.

Mặc Diệu Quang lạnh lùng nhìn Chu Hằng: - Chu Hằng, ngươi quả thật rất không kém, tuy nhiên, lần này Mặc gia ta xuất động một vị Nhật Diệu Vương! Ngươi bất phàm thì như thế nào? Dù ngươi đánh vỡ cực hạn. Có được 8 vầng trăng, thậm chí Tiên giới cực hạn 15 vầng trăng thì như thế nào, Nhật Diệu Vương trấn áp ngươi trong nháy mắt! .

- Nhiều lời như vậy, ngươi còn không phải sợ! Chu Hằng mỉm cười, phủi tay một cái - Sợ phải đi gọi người lớn, ta làm thịt người lớn trước, sau đó làm thịt trẻ nhỏ ! .

Mặc gia bọn họ chẳng lẽ là gà vịt dê bò, không ngờ dùng để làm thịt ?

Hai mắt Mặc Diệu Quang phun lửa, con cháu nhà quyền thế có lẽ quần áo lụa là, nhưng bọn hắn đều xem rất nặng đối với vinh dự gia tộc. Tuy nhiên Chu Hằng biểu hiện cũng quá cường thế, khiến hắn có chút cố kỵ, không dám dễ dàng ra tay.

- Còn không mau đi? C Chu Hằng lộ ra một tia không vui, cách không đánh một chưởng, một thanh âm thanh thúy vang lên, gò má trái Mặc Diệu Quang đã có thêm một dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.

- Hay! .

- Đáng đánh! .

- Tốt nhất là đánh chết tên khốn kiếp này! .

Mọi người chung quanh nhao nhao ủng hộ, mấy ngày nay Mặc gia biến Dã Mã Thành thành gà bay chó sủa, ai không hận bọn họ chết khiếp? Nhưng người ta có Nhật Diệu Vương tọa trấn, hận thì có năng lực như thế nào, tức giận nhưng không dám nói!

Chu Hằng đánh một chưởng này xem như hoàn toàn thả ra bất mãn trong lòng bọn họ, đốt lên lửa giận, lập tức quần chúng xúc động phẫn nộ, hận không thể cũng xông lên bạo ẩu Mặc Diệu Quang.

- Đi gọi người lớn nhà ngươi ra! Chu Hằng nói bình thản, lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.

Hắn quả thật không sợ Nhật Diệu Vương!

Cho dù không có Đông Quách Hằng, cho dù Hoặc Thiên không ra tay, hắn còn có thể sử dụng một lần Hỏa Thần Lô, đốt chết Nhật Diệu Vương như trò chơi.

Mặc Diệu Quang bị một chưởng này hoàn toàn tỉnh mộng, qua một hồi lâu mới phản ứng được.

Cẩu dân Tiên Thành bậc thấp lại dám đánh mình một bạt tai?

Trong lòng hắn nổi giận, khi mình đối mặt thậm chí ngay cả một tia phản ứng cũng không có! Nếu Chu Hằng không phải tát hắn, mà là nhằm vào chỗ yếu hại của hắn?

Nghĩ tới đây toàn thân hắn phát lạnh, từng đạo mồ hôi lạnh lăn xuống trên lưng.

Hắn rất ngạo khí, rất kiêu ngạo, rất bá đạo, nhưng hắn càng quý trọng tánh mạng của mình, làm việc đó là đần độn, mất đi tánh mạng vậy hết thảy thành vô ích! Hắn tu luyện không phải là vì thích tranh đấu tàn nhẫn!

Mặc Diệu Quang vuốt mặt, nhìn thoáng qua Chu Hằng, chậm rãi lui ra phía sau.

- Nếu muốn lui về như vậy? Có hiểu quy củ hay không! Chu Hằng hừ lạnh nói.

Mặc Diệu Quang cuối cùng không nhịn được, cả giận nói: - Ngươi không cần quá mức! .

- Quá mức? Chu Hằng cười ha ha một tiếng - Ngươi chạy đến đây diễu võ dương oai, tu hú chiếm ổ bồ các, lại còn nói ta không nên quá mức? Đầu ngươi đập vào ván cửa hỏng hay là trời sinh nhược trí, như vậy còn có thể hình thành cảm giác về sự ưu việt? .

- Ha ha ha ha! Con lừa đen cười lăn lộn đầy đất

- Chu tiểu tử, ngươi rốt cục có một thành công lực bổn tọa! .

Mặc Diệu Quang còn đang lui ra phía sau, hắn biết Chu Hằng muốn chính mình trả giá mới có thể rời đi, nhưng hắn không muốn thương gân động cốt, chỉ cần chạy tới nơi tổ thúc gia, Nhật Diệu Vương muốn trấn áp Nguyệt Minh Đế không phải như chơi sao.

Hắn lui mười mấy bước, đột nhiên xoay người chạy.

Nhưng hắn vừa mới xoay người lại, đã thấy một đạo nhân ảnh chặn đường đi của hắn! Gương mặt đó hắn tự nhiên nhận được rõ ràng, chính là Chu Hằng!

Tốc độ người này làm sao nhanh như vậy?

Đừng nói hắn kinh hãi, chính là Đông Quách Hằng cũng hơi kinh hãi, đây không phải là bí thuật bất truyền Tấn Vân Lưu Quang Bộ của Khổng gia sao? Môn công pháp này chẳng những bất truyền, dù là con cháu bổn tộc cũng phải tu luyện tới cảnh giới tương đối mới có thể được truyền thụ!

Nhưng Chu Hằng rõ ràng không họ Khổng, hắn làm sao có Tấn Vân Lưu Quang Bộ ?

Chu Hằng ra tay, Mặc Diệu Quang rõ ràng nhìn thấy cái bàn tay này trảo hướng cổ của mình, nhưng hắn không có cách nào tránh né, bởi vì hắn đang hướng về Chu Hằng.

- Chạy tới báo tin, lưu hai cái đùi là đủ rồi! Chu Hằng lạnh lùng nói, xuy lạp, xuy lạp, liền kéo đứt 2 cánh tay Mặc Diệu Quang xuống.

- A Mặc Diệu Quang bị đau kêu thảm thiết, tổn thất hai cánh tay, tu vi của hắn cũng bởi vậy rút một mảng lớn! Hắn dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn Chu Hằng, nguyên bản đây là thù Mặc gia với Chu Hằng, hiện tại lại trở thành thù riêng.

- Cút! Chu Hằng đá ra một cước, Mặc Diệu Quang lập tức bị hắn đá bay ra ngoài, thình thịch thình thịch thình thịch, liên tục đánh vỡ mười mấy đạo vách tường.

Hắn đi trở về, áy náy cười hướng Đông Quách Hằng: - Thật làm tiền bối chế giễu! .

Đông Quách Hằng muốn nói lại thôi, hắn rất muốn hỏi Chu Hằng học được Tấn Vân Lưu Quang Bộ từ đâu, nhưng nói không chừng chuyện này liên quan đến chuyện tai tiếng Khổng gia, Chu Hằng là con tư sinh Khổng gia các loại.

Loại chuyện này biết cũng không có chỗ tốt gì!

Hơn nữa Chu Hằng trẻ tuổi như vậy, tu vi thấp như vậy đã học được Tấn Vân Lưu Quang Bộ, có thể thấy được hắn được sủng ái bao nhiêu! Nói không chừng chính là con tư sinh vị lão tổ ấy của Khổng gia, hắn đã biết bí mật tương đương chọc tới một cái đại phiền toái!

Mỗi lão tổ chân chính đại gia tộc Tuyệt Tiên Thành đều chạm tới cái chắn, cũng không phải đơn giản như Sáng Thế Đế đỉnh phong!

Chớ nhìn hắn là Sáng Thế Đế, nhưng ở trước mặt dạng đại nhân vật kia lại như cừu, người ta muốn giết cứ giết căn bản không cần nhăn mày!

5 đại gia tộc Khổng, Kim, Triệu, Trường Tôn, Thái Thúc chính là nhà quyền thế Tuyệt Tiên Thành chân chính, gia tộc đều có lão tổ chạm tới đạo cái chắn kia tọa trấn, hơn xa các gia tộc khác chỉ có Sáng Thế Đế đỉnh phong.

Suy nghĩ này chỉ nhoáng lên ở trong lòng Đông Quách Hằng một cái liền qua, hắn mỉm cười: - Không có gì băn khoăn, cứ buông tay đi làm! .

Rõ ràng vị Sáng Thế Đế này ủng hộ Chu Hằng.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -