Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 631: Thiểu nữ cổ quái



Ngô Khải mặt âm trầm.

Hắn khá coi trọng Chu Hằng, nhưng tuyệt không quá coi trọng Chu Hằng, dù sao cũng chỉ là một Nguyệt Minh Đế thôi, hắn tiện tay là có thể hủy diệt. Hắn thấy chuyện thu Chu Hằng làm tùy tùng là đã cho Chu Hằng mặt mũi, nhưng cũng là nhất cử lưỡng tiện, vãn hồi được mặt mũi của Lạc Vô Cực, cho nên lúc này mới thuận miệng nói ra.

Không nghĩ tới, Hồ Mị lại muốn giành với hắn, điều này khiến cho hắn rất bị động, thậm chí có chút khó xuống đài.

Người khác tự nhiên không dám, nhưng mà thanh danh và thực lực của Hồ Mị tự nhiên không kém hắn.

Tuy rằng hắn có tín niệm tất thắng, nhưng cũng không mù quáng tự đại đi khinh thị Hồ Mị, đây là một kình địch, hắn không thể khinh thường!

- Ngô huynh, đây là tiệc rượu tiểu muội làm, xin cho tiểu muội mặt mũi, thế nào? Hồ Mị cười tươi, lại có mị lực làm người thần hồn điên đảo.

Ngô Khải khẽ nhíu mày, hắn và Hồ Mị sẽ có một trận chiến, nhưng nếu phát sinh ở đây, sẽ không tránh khỏi bị người đàm tiếu, nói hắn không hiểu quy củ, người khác có ý tốt mời hắn đến dự tiệc, hắn lại còn ra tay trong đại tiệc.

Hắn vẫn rất chú trọng thanh danh.

- Nếu Hồ tiên tử đã nói như vậy, mặt mũi tự nhiên ta phải cấp rồi!

Ngô Khải tươi cười, chuyện giết người không cần sốt ruột, Ngự Long Điện sắp tới sẽ mở ra, chắc chắn sẽ có một hồi gió tanh mưa máu!

- Các vị, mời tiếp tục uống rượu, ăn chút điểm tâm! Hồ Mị xoay người cười với mọi người, nàng là chủ nhân tự nhiên phải duy trì không khí yến tiệc. Nói những lời này, nàng dịu dàng cười, chạy tới chỗ Chu Hằng.

Cũng vì vậy, Chu Hằng cũng bỏ qua ý niệm đánh một trận với Ngô Khải.

Mặc kệ nói như thế nào, Hồ Mị đã giúp hắn một lần. Mặc dù hắn cũng không cần người giúp, nhưng mà vì phần nhân tình này hắn vẫn phải cho người ta mặt mũi.

- Đa tạ Hồ tiên tử ra tay! Chu Hằng ôm quyền nói. Vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt cũng không có vẻ kinh diễm, dường như người đang đứng trước mặt hắn cũng không phải là đại mỹ nữ kiều mị.

Hồ Mị có chút ngoài ý muốn, nàng là mỹ nữ một xuất sắc thực ra có chút ưu thế, bao nhiêu người vì nàng mà tâm thần thất thủ, bị nàng sai khiến dễ dàng.

Đương nhiên, cũng có phần là thực lực nàng đủ mạnh, nếu không nữ nhân quá đẹp cũng không phải chuyện tốt gì. Chỉ trở thành đồ chơi của nam nhân mà thôi.

Hồ Mị mỉm cười, nói: - Lúc trước đã biết một chút về Chu huynh, tưởng rằng Chu huynh là Dược sư tam tinh, nhưng không nghĩ tới, Chu huynh thậm chí ngay cả đan dược thất phẩm cũng có thể luyện chế được, đúng là khiến tiểu muội hoảng sợ rồi.

Nàng bình đẳng nói chuyện với Chu Hằng, cũng không phải vì chiến lực vừa rồi Chu Hằng triển lộ ra. Mà vì Chu Hằng có thể luyện chế đan dược thất phẩm!

Như vậy có nghĩa là Chu Hằng chính là Dược sư thất tinh! Quá kinh người!

Dược sư thất tinh trẻ tuổi như vậy, tương lai nói không chừng còn có hi vọng trở thành Dược sư bát tinh, thậm chí cửu tinh!

Tồn tại như vậy cho dù Sáng Thế Đế cũng phải lấy lễ đối đãi.

Hồ Mị nhìn trúng chính là tiềm lực sau này của Chu Hằng, hơn nữa còn có khả năng thành công rất lớn.

Dược sư thất tinh? Liên Tĩnh Hương hoảng sợ, Chu Hằng là thất tinh, Dược sư thất tinh?

Thật là hoang đường!

Nhưng mà Hồ Mị lại nói sảng sao? Nàng là họ Hồ, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nói mê sảng.

Nàng trước đó cũng coi trọng Chu Hằng, nhưng mà mặc nàng coi trọng Chu Hằng cao như thế nào đi nữa thì cũng không nghĩ tới hắn chính là Dược sư thất tinh!

Nghĩ đến thái độ Liên Hữu Hạo với Chu Hằng, nàng có cảm giác muốn chết. Chu Hằng lại lắc lắc đầu, nói: - Tiên tử lầm rồi, ta chỉ là Dược sư tam tinh, nào có năng lực luyện chế đan dược thất phẩm chứ.

Hắn tuyệt đối không thừa nhận 3 viên Cố Hồn Đan kia là hắn do luyện chế. Chuyện này lộ ra nói không chừng sẽ có người bắt hắn đi luyện đan.

Hồ Mị cũng không giằng co chủ đề này nữa, dù sao chỉ cần nàng biết Chu Hằng có thực lực này là được rồi. Sau khi nàng nói với Chu Hằng vài câu lập tức rời đi. Thân là chủ yến tiệc, sao chỉ có thể tiếp một khách nhân, còn có nhiều người cần nàng đi chào hỏi.

Chỉ chốc lát, tiệc rượu chính thức tiến hành, có mỹ nữ nhảy múa, có ca kỹ đàn hát, cũng có chú hề làm trò, chọc cho mọi người cười ha ha.

Chu Hằng đều chú tâm ăn uống, tuy rằng Liên Tĩnh Hương bồi hắn một hồi, nhưng vẫn rời đi giao thiệp, đây là một cơ hội khó có được, tuy rằng Chu Hằng là một đối tượng chào mời tốt, nhưng mà hắn đang ở trên tinh thuyền Liên gia, còn nhiều cơ hội, cũng không cần quá vội.

Rất nhanh đi tới chỗ chân linh quả, và rượu ngon, Chu Hằng ăn tới nghiện, đi dọc bàn càn quét.

Mặc dù có rất nhiều người muốn tìm cách đặt quan hệ với hắn, nhưng sau khi biết hắn và Nhất Kiếm Phá Thiên Ngô Khải có ân oán, từng người lại nhanh chóng rời xa, phảng phất nhìn thấy hắn như nhìn thấy tai tinh vậy.

Vạn nhất khiến cho Ngô Khải hiểu lầm thì biết làm sao?

Vì một chí tôn trong Nguyệt Minh Đế mà đi đắc tội chí tôn trong Nhật Diệu Vương, đúng là ngu mà.

Hơn nữa, Ngự Long Điện sắp mở ra, Nhật Diệu Vương mới là quyết định, sơ ý một chút bị Ngô Khải làm thịt ở đâu đó, như vậy không phải là hỏng bét sao?

Chu Hằng giống như Ôn Thần, nơi đi qua mọi người đều nhao nhao tán lui. Chuyện này cũng không tồi, Chu Hằng lại chọn được rất nhiều chân linh quả, ăn xong lại tiếp tục tới chỗ khác.

Thình thịch! Hắn ăn hăng say, lại không dự liệu có người đụng vào, đương nhiên hai người này cũng không có địch ý, va chạm rất nhẹ. Cũng đúng, thần kinh hắn không có phản ứng, bởi vì đối phương không có sát ý, cũng không có chiến ý.
Chỉ là va chạm ngoài ý muốn.

Chu Hằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy va chạm vào hắn là một thiếu nữ dáng người thon dài, ngực to đầy đặn, eo nhỏ thon gọn, mông vểnh mượt mà, dáng người khá nóng bỏng, chỉ là diện mạo lại hết sức bình thường, thuộc loại ra đường không ai thèm liếc một cái.

Thiếu nữ này cũng giống hắn, từ một hướng khác càn quét, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn ứa nước linh quả, nhìn có chút buồn cười.

Hai người nhìn nhau một cái, đều cười.

Tên ăn tạp gặp Tên ăn tạp, đúng là thú vui.

- Hả, ngươi là tên vừa rồi đánh nhau sao? Cô gái kia nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, đột nhiên kêu lên, thiếu chút nữa phun linh quả còn chưa nuốt xuống ra ngoài.

Đây là nhãn lực gì? Hoặc là nói, đối phương căn bản không coi hắn ra gì, cho nên liếc một cái là quên, cho tới nhìn một hồi nữa mới nhớ tới.

- Ta tên là Chu Hằng! Chu Hằng mỉm cười. Cô gái kia người không xinh đẹp, nhưng mà cặp mắt lại linh động vô cùng, rất là giảo hoạt, hai màu đen trắng phân nhau như linh tuyền, để người ta nhìn vào rất là thoải mái. Nàng chớp chớp, lộ ra vẻ cảnh giác, tiếp đó đánh giá Chu Hằng từ trên xuống dưới một phen, nói: - Để làm chi, muốn lôi kéo làm quen sao?

Chu Hằng không khỏi bật cười, ngay từ đầu hắn có chút hoài nghi thiếu nữ này có phải dùng thuật dịch dung gì hay không, dù sao nàng có tiên ngọc khí, dáng người lại hoàn mỹ như vậy, theo lý mà nói, diện mạo không nên bình thường như thế, nhưng mặc cho hắn quan sát như thế nào, thủy chung không phát hiện ra khuôn mặt kia có chỗ mất tự nhiên nào.

Có chút đáng tiếc!

- Đúng vậy, ngươi xem lại đi, toàn bộ người ở đây chỉ có hai chúng ta vùi đầu vào ăn, đây là duyên phận! Chu Hằng cười nói.

Cô gái kia lập tức mặt mày hớn hở, nói: - Cũng đúng, khai yến tự nhiên có những thứ ngon hiếm, những người này cái trọng cái không cũng chẳng phân biệt được, đúng là lũ ngu ngốc!

- Ngươi tên là gì? Chu Hằng lại hỏi.

- Xem như ta và ngươi có chút duyên phận bổn tiểu thư nổi lòng tốt, nói cho ngươi biết đại danh của bổn tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi dám quên, lần sau bổn tiểu thư sẽ chém đầu ngươi! Thiếu nữ thật sự nghiêm túc nói, còn nhe răng của đe dọa.

Chu Hằng cười ha ha, lắc đầu nói: - Trí nhớ của ta luôn luôn tốt, sẽ không quên đâu.

- Vậy được rồi, bổn tiểu thư tên là Băng Tú Lan, băng trong sương băng, tú trong khí tú, lan trong hoa lan, thế nào, tên này dễ nghe chứ? Thiếu nữ đầy đắc ý nhìn Chu Hằng, một bộ ngươi mau khen ngợi ta đi.

- Dễ nghe! Chu Hằng mỉm cười nói, thiếu nữ này tuy rằng vóc người không xinh đẹp, nhưng không chút làm bộ nào, đây là một phẩm chất khó có được.

- Vậy ngươi còn không tán dương bổn tiểu thư? Yên tâm đi, bổn tiểu thư tuyệt không kiêu ngạo đâu! Băng Tú Lan tràn ngập mong đợi nhìn Chu Hằng.

- Thật muốn? Chu Hằng gãi đầu một cái, cùng con lừa đen lăn lộn hồi lâu, hắn am hiểu nhất là tán dương máy móc.

- Rất muốn! Băng Tú Lan kiên trì nói.

- Được rồi! Chu Hằng vắt óc tìm kế nói vài ba từ ca ngợi, Băng Tú Lan nghe mà liên tục thở dài, liên tục nói Chu Hằng không có thiên phú.

- Tuy nhiên, cũng coi như thành thật! Cuối cùng, thiếu nữ này kết luận.

Chu Hằng không khỏi đổ mồ hôi, hai chữ thành thật này dường như cho tới bây giờ đã vô duyên với hắn rồi?

- Nhìn ngươi thành thật như thế, đúng là miễn cưỡng có tư cách làm tỷ phu của bổn tiểu thư. Băng Tú Lan cắn ngón tay làm bộ suy nghĩ, từ từ nói, tuy rằng nàng dung mạo xấu xí, nhưng mà động tác này lại nhìn rất tự nhiên, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy xót xa.

Chu Hằng lại đổ mồ hôi lạnh, thiếu nữ này sao lại suy nghĩ xa như vậy, lại còn tìm hôn phu cho tỷ tỷ mình nữa chứ.

- Tuy nhiên ngươi không đủ hung a, không hung thì không trấn áp được tỷ tỷ ta, tỷ tỷ kia luôn muốn quản ta. Băng Tú Lan lại tự nhiên lắc đầu, lại liếc Chu Hằng một cái, thở dài, tràn đầy vẻ thất vọng.

Chu Hằng không khỏi trố mắt, thì ra nàng tìm nam nhân cho tỷ tỷ mình là quản tỷ tỷ mình không xen vào việc của mình nữa.

Sao lại có ý tưởng kỳ quái như thế?

- Tỷ tỷ ngươi không bóp chết ngươi coi như là đã nhân từ. Chu Hằng thở dài.

- Phi, tỷ tỷ ta rất tốt với ta, ngươi không nên châm ngòi mối quan hệ tỷ và ta. Băng Tú Lan lập tức nhướng mày liễu lên, chửi Chu Hằng rảnh hơi.

Chu Hằng cười ha ha, nói: - Vậy ngươi sao phải vội đẩy nàng đi lấy chồng?

- Ai bảo tỷ tỷ chỉ muốn tu luyện, ta làm muội muội tất nhiên phải quan tâm nàng! Băng Tú Lan lộ ra hình tượng hy sinh vĩ đại.

- Ta phát hiện ngươi chẳng những ăn nhiều, mà da mặt còn rất dày đấy. Chu Hằng chậc chậc lấy làm kỳ.

- Thiết, không cho phép ngươi nói xấu bổn tiểu thư! Băng Tú Lan trắng mắt nhìn Chu Hằng một cái.

Chu Hằng lại cười, cùng thiếu nữ tính tình kỳ quái này nói chuyện khiến cho tâm tình hắn cực kỳ thư sướng.

- Được rồi, về sau sẽ chậm rãi khảo sát ngươi, hiện tại bổn tiểu thư sẽ liệt ngươi là tỷ phủ đầu tiên, chỉ cần ngươi mang ơn bổn tiểu thư là đủ rồi.

Băng Tú Lan lại thèm ăn nói: - Hiện tại bổn tiểu thư không rảnh nói chuyện với ngươi!

Chu Hằng cũng không đùa nữa, lập tức tranh đoạt đồ ăn với nàng. - - - - - oOo- - - - -