Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 670: Liên tiếp đánh gãy



- Ha ha, người nào không biết Hồ tiên tử mắt cao hơn đỉnh đầu, ngươi không dám chiến một trận với bản công tử nên nói dối sao? Hàn Sương công tử căn bản không tin, lạnh lùng hừ một tiếng.

Hắn cũng không phải người háo sắc thành tính, nhưng Hồ Mị chẳng những xinh đẹp tận xương, hơn nữa còn là thiên kiêu luôn luôn đặt song song cùng hắn, có thể hái được đóa kiều hoa này, là khẳng định chí tôn vị trẻ tuổi nhất đối với hắn!

Hồ Mị, là chiến lợi phẩm hắn thành thiên tài mạnh nhất!

Hồ Mị cười khúc khích, phong tình vạn chủng lưu chuyển, cho dù đạo tâm chắc chắn cũng đều không kìm nổi sinh ra kích động ở trong lòng, muốn ôm cổ cái vưu vật mê người này làm chút chuyện vui sướng.

Nàng bước liên tục nhẹ nhàng, hướng về Chu Hằng.

Dưới vạn người chú mục, Hồ Mị đi tới trước mặt của Chu Hằng.

Di, chẳng lẽ thiếu niên này chính là chủ nhân trong miệng Hồ Mị ? Không đúng, tên kia là Chu Hằng, đánh chém chí tôn trẻ tuổi Nhất Kiếm Phá Thiên!

Hồ Mị dừng ở trước mặt Chu Hằng, với một cái tư thế nhẹ nhàng duyên dáng đã bái xuống phía dưới, hạ người nhẹ nhàng cọ đùi Chu Hằng, giống như con chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ.

Nếu nàng là mèo, tất nhiên cũng là mèo yêu ưu mỹ nhất trên thế giới, bộ dáng mê người nhất!

Một màn này, vô số người đều chảy nước miếng.

Nguyên bản Hàn Sương công tử đánh chém Thiên Cương Nguyệt mang theo thịnh khí mà đến, mọi người đều cho hắn tất nhiên là kình địch Chu Hằng, thiên hạ đều muốn hai vị thiên kiêu kiệt xuất tranh đấu.

Nhưng bây giờ Chu Hằng chẳng những chém một chí tôn tuổi còn trẻ, còn thu phục một chí tôn tuổi còn trẻ!

Trong lòng chí tôn trẻ tuổi rất nhiều ngạo khí, muốn làm cho bọn họ cam tâm thần phục, cũng không phải đả bại bọn họ đơn giản có thể làm được! Tất nhiên phải mạnh hơn bọn hắn gấp mười gấp trăm lần gấp ngàn lần vạn lần!

Nhưng bọn họ đã là chí tôn trẻ tuổi, trong võ giả cùng giai còn ai mạnh hơn được nhiều như vậy?

Bởi vậy, cử chỉ hiện tại của Hồ Mị còn kinh người hơn Chu Hằng đánh chém Nhất Kiếm Phá Thiên, Hàn Sương công tử đánh chém Thiên Cương Nguyệt.

Chu Hằng mạnh như vậy sao?

Nhưng vẻ mặt, động tác Hồ Mị không không giống như đang giả vờ, ánh mắt kia thần phục, ngưỡng mộ cuồng nhiệt như vậy, nếu giả dối... chỉ có thể nói nữ nhân này hành động quá tốt!

Hơn nữa trước mắt bao người nàng bái hạ, trừ phi người nơi này toàn bộ chết hết, nếu không nàng thật không có khả năng xem chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra, thuộc loại ván đã đóng thuyền !

Tê!

Con bà nó tiểu tử quá lợi hại rồi?

- Lợi hại, ngay cả Thứ Huyết Mân Côi đều bị hắn thu phục. Tên này thật sự quá cường đại! .

- Thu phục một vị thiên kiêu khó hơn nhiều so với đánh chém một vị thiên kiêu! .

- Hì hì, nói không chừng tiền vốn người ta thâm hậu, ở trên giường chinh phục cái yêu tinh kia! .

- Thứ Huyết Mân Côi vừa thấy chính là phong tao tận xương, sớm biết như thế ta lên, với kim thương của ta không ngã cũng có thể để cho nàng cúi đầu xưng thần! .

- Nói hươu nói vượn, Chu Hằng mới bao tuổi, đồ chơi kia có thể dùng hay không cũng không biết! .

- Nói không chừng người ta thiên phú dị bẩm. Lão nhị lớn gấp ba ngươi? .

- Phi, mọi người đều cởi quần ra so tài một chút, ta lại chả hơn hắn mấy con phố! .

Mọi người càng nói càng oai, nhưng đều là ghen ghét Chu Hằng mà thôi.

Sắc mặt của Hàn Sương công tử thì cực kỳ âm trầm, hắn đã xem Hồ Mị là chiến lợi phẩm của mình, nhưng chính mình còn không cắn tiên đào xinh đẹp này một cái đã bị gặm không còn lại. Hắn có sắc mặt tốt mới lạ.

Dám chơi nữ nhân của hắn, muốn chết!

Chu Hằng! Lại là Chu Hằng!

Phía trước giết tùy tùng hắn, lại để cho hắn ăn một chút mệt, làm cho hắn bị thua Chu Thống!

Hắn không phải người lòng dạ rộng lớn. Tính cách của hắn giống cùng công pháp hắn tu luyện, cực độ âm lãnh, thâm trầm!

Nếu Chu Thống không dám ra mặt. Vậy trước tiên làm thịt đệ đệ của hắn, thu chút lợi tức!

Hàn Sương công tử đứng chắp tay, nói:

- Chu Hằng, có dám chiến một trận? .

Thông!

Chu Hằng vẫn không trả lời, chỉ nghe một tiếng trọng vang truyền qua, toàn bộ mặt đất đều chiến động một cái, phảng phất có thanh âm sét đánh, lại giống hai quân đại chiến, một phương trống trận lôi vang, phát động kèn hiệu xung phong.

- Xảy ra chuyện gì? .

- Đã xảy ra chuyện gì? .

- Chấn động phát ra từ đâu? .

Mọi người đều kinh hãi, mỗi một người đều giương mắt nhìn chung quanh, hoàn toàn bỏ quên Hàn Sương công tử.

May mắn, vị gương mặt của Hàn Sương công tử này đều giấu ở trong hàn khí thật dày, lúc này mặt đỏ cũng không có ai thấy được. Nhưng từ hai đấm hắn nắm thật chặc có thể nhìn ra lúc này hắn nổi giận trong lòng.

Lại dám không nhìn hắn!

Hắn là thiên kiêu! Được một vị Sáng Thế Vương thu làm đệ tử, cộng thêm thiên phú hắn nghịch thiên, cơ duyên và không ngừng khổ tu, ngày sau trở thành Sáng Thế Vương căn bản không khó, thậm chí còn khả năng lên đỉnh là Sáng Thế Đế!

Hàn Sương công tử là một người cực độ kiêu ngạo, hết thảy với tự mình làm trung tâm, hắn luôn luôn cho rằng địa phương chính mình xuất hiện hẳn là trung tâm vạn chúng nhìn chăm chú, được vạn chúng triều bái!

[CHARGE=3]

Hiện tại hắn nói 1 câu, mọi người lại chỉ coi không nghe thấy, quả thật là miệt thị hắn, phảng phất là bị nhiều người đồng thời cười nhạo!

Nhưng hắn lợi hại hơn nữa cũng không thể quét ngang mọi người nơi này, bởi vậy hắn chuyển toàn bộ hận vào trên thân Chu Hằng. Nếu không có tiểu tử này, hắn sẽ bị vạn chúng chê cười sao?

- Chu Hằng, có dám - - .

Thông!

Hắn khiêu chiến lần thứ hai, nhưng lời còn chưa nói hết lập tức lại truyền tới đạo nổ thứ hai, mặt đất cũng theo đó lại chấn động, khiến mọi người càng thêm thăm dò nhìn xung quanh, cũng càng thêm không thấy Hàn Sương công tử.

Đời này chưa từng bị ủy khuất như thế a!

Mặt Hàn Sương công tử ở sau hàn vụ đã trở nên xanh mét, hắn trời sanh tính khí nhỏ nhen, hơn nữa đa nghi. Thậm chí hoài nghi 2 thanh âm có phải Chu Hằng cố ý làm ra, mục đích là vì để cho mình khó chịu!

Đáng ghét a, tại sao có thể có tiểu nhân ác liệt như vậy!

Nhưng hắn hơi chút tưởng tượng liền cảm thấy không phải, với tu vi Chu Hằng còn không có khả năng làm ra động tĩnh lớn như vậy ở trong này, hẳn là vỏ đất nơi này thay đổi, thuộc loại thiên địa dị động.

Hắn cất giọng lần thứ ba nói: - Chu - - .

Thông!

Lần này càng xui xẻo, miệng hắn mới mở ra đã bị thanh âm trầm thấp cắt đứt.

Mặt Hàn Sương công tử co quắp, con bà nó hắn muốn giết người a!

Nhưng hắn là người có thân phận, hơn nữa Chu Hằng trước chém Nhất Kiếm Phá Thiên, sau lại thu Thứ Huyết Mân Côi, đây là một cái đại địch, cũng có thể là kình địch duy nhất, chẳng những phải cẩn thận một chút, hơn nữa một trận chiến này cũng là chứng cứ rõ ràng hắn chân chính lên đỉnh thiên tài mạnh nhất, nhất thiết phải biến thành vô cùng nghiêm túc!

Cho nên, hắn nhất định phải nói lời hay!

Hắn quyết định trước hết chờ một chút, để thiên địa im lại đã.

Cũng không biết có phải là lão trời già đối kháng cùng hắn hay không, hắn không nói, dị thường cũng không xảy ra nữa .

Mọi người nào có tâm tình để ý Hàn Sương công tử, bọn họ nhao nhao đưa mắt chung quanh, muốn từ xung quanh nhìn dấu vết để lại. Nhưng mặc cho bọn hắn tìm kiếm như thế nào, mặt đất không có dấu hiệu vỡ ra, không khí cũng vô cùng vững vàng, không hề có ý cuồng bạo.

Căn bản không như bộ dáng phát sinh thiên tai.

Hơn nữa, nơi này có cấm chế Sáng Thế Đế bày ra, nếu phát sinh cái thiên tai gì đều sẽ bị giam cầm.

Có lẽ, dị động vừa rồi chính là cấm chế đang hút lấy năng lượng thiên địa dị động đi.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều lắng nghe mỗi một đạo dị động, ở cái địa phương quỷ quái này không người nào dám sơ suất.

Nếu không có Hóa Long Cửu Trảm ở trước mặt, có vài người thậm chí muốn xoay người chạy.

Không có động tĩnh !

Dường như vừa rồi thật sự là phát sinh một trận động đất, nhưng manh mối lại bị cấm chế giải quyết.

Xung quanh dần dần có tiếng vang, càng lúc càng lớn, mọi người đều có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Sương công tử nghĩ hiện tại sẽ không lại có tiếng dị hưởng đi? Hắn dương động linh lực, lớn tiếng nói: - Chu Hằng, dám cùng ta .

- Xem, bên kia có người tới! .

- Có người có cái gì kỳ quái đâu? .

- Không, không không, ngươi nhìn lại! .

- Cái gì! .

Lần này Hàn Sương công tử khiêu chiến lại bị cắt đứt lần nữa, mọi người nhao nhao quay đầu nghiêng nhìn, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đi tới từ đàng xa. Nàng thực ra cũng không bay vút lên khoảng không mà đi bước một ung dung.

Nhìn như đi không nhanh không chậm, nhưng một bước bước ra ít nhất là khoảng cách trên 1 lý, tốc độ nhanh kinh người! Nhưng đó cũng không phải trọng điểm, gây cho người chú ý chính là mỗi một bước nàng đạp xuống trên mặt đất sẽ xuất hiện một đóa hồng liên, khuếch tán hướng về bốn phương tám hướng.

Hồng liên đương nhiên chỉ là hư ảnh, nhưng Bộ Bộ Sinh Liên, đây là một loại dị tượng!

Nàng tất nhiên có lai lịch lớn!

- Nguy rồi, là tỷ tỷ đuổi tới! Băng Tú Lan đột nhiên sắc mặt đại biến, không ngừng bận rộn trốn phía sau Chu Hằng.

- Nàng chính là tỷ tỷ của ngươi? Chu Hằng có chút không thể tin, tuy rằng nữ nhân áo tơ trắng cách thật xa, nhưng với con mắt của hắn vẫn có thể nhìn thấy đó là một cái mỹ nữ thanh lệ tuyệt tục!

- Phi, ngươi cho là bổn tiểu thư còn muốn giả mạo sao? Băng Tú Lan le lưỡi.

- Ta không tin! Chu Hằng vươn tay nắm da mặt Băng Tú Lan, dùng sức xé ra.

- Đau đau đau! Băng Tú Lan giơ chân - Tỷ phu thối, ngươi dám đùa giỡn em vợ? .

- Ta chỉ muốn nhìn gương mặt ngươi một chút là thật hay giả! Chu Hằng buông lỏng tay ra, kỳ quái nói: - Ngươi có mấy cha mấy mẹ vậy, như thế nào khác biệt cùng nàng thế? .

- Ngươi mới có mấy người cha vài cái mẹ! Băng Tú Lan liếc mắt đối với hắn, nhưng đối với vấn đề diện mạo lại không hé 1 lời.

Xa xa, nữ nhân áo tơ trắng đã đến gần trong nháy mắt, hiện ra thân thể mềm mại hoàn mỹ không sứt mẻ, một khuôn mặt tươi cười trắng trong thuần khiết không mảy may son phấn, lại tươi đẹp khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Tóc dài đen nhánh như mực, chỉ dùng một cây buộc tóc trắng như tuyết bố trí, tóc đen kéo thẳng dài tới mông, hơi hơi dương động, ngẫu nhiên hiện ra cái mông tròn, tuy rằng hơi lộ ra ngây ngô, lại tràn đầy sức sống thanh xuân, nhìn xem liền biết co dãn mười phần.

Nàng ngước mặt lên trời, lại có một cỗ ung dung quý khí, dường như một tôn Nữ Đế buông xuống, khiến vô số người sinh ra kích động quỳ rạp xuống dưới chân nàng.