Không chỉ rất nhiều người nghĩ đến Chu Hằng đang dùng một thanh đoạn kiếm để nhục nhã Công Dương Thái Tôn, chính là bản thân Công Dương Thái Tôn cũng cho rằng như thế.
Đáng ghét!
Công Dương Thái Tôn hắn là Tiểu Sửu sao?
Sắc mặt của Công Dương Thái Tôn trở nên vô cùng âm trầm, hắn cũng không phải người lòng dạ vững chắc, ngược lại, hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bởi vì bối cảnh của hắn quá cường đại, cường đại đến mức căn bản không cần phải che giấu tâm tình của mình, xem không thuận mắt thì trực tiếp rút kiếm giết người thì như thế nào, người nào dám xử phạt hắn?
Pháp tắc, luật sắt?
Những thứ này đều là để trói buộc kẻ yếu, cường giả từ trước đến nay là ngự trị cao hơn hết!
- Muốn chết!
Sát khí trong ánh mắt của hắn nhoáng lên một cái, nhưng lập tức lại mạnh mẽ đè xuống, giết một vị Dược sư trước mặt mọi người, hơn nữa còn là Thánh Dược sư. Hắn không có tư cách như vậy, ngay cả phụ thân, sư phụ hắn cũng không dám bất chấp sơ suất lớn như vậy!
Dù sao, sau khi chạm vào sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ, cần trả một cái giá thật là lớn!
Chỉ cần hung hăng nhục nhã Chu Hằng một trận là được!
Đối phương bất kể thế nào cũng là một vị Thánh Dược sư, địa vị tương đương với Siêu Sáng Thế Đế, hắn có thể làm cho tồn tại như vậy nhục nhã, tất sẽ trở thành đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, không người nào có thể sánh vai.
- Ta sẽ đánh gãy hai cái chân chó của ngươi!
Công Dương Thái Tôn lạnh lùng nói.
Chu Hằng nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi chờ một hồi sẽ phát hiện, ngươi bây giờ nói càng độc, thì sau này sẽ ăn đau khổ càng nhiều!
Công Dương Thái Tôn nếu muốn đối phó hắn như thế nào, hắn sẽ hoàn trả lại thủ đoạn giống nhau!
- Ha ha, ngươi cũng xứng!
Công Dương Thái Tôn vung trường kiếm ra, một đạo sát khí lưu chuyển, kiếm khí họa xuất giống như tia chớp.
Chu Hằng giơ kiếm nghênh đón, hắc kiếm cũng lưu chuyển ra một đạo kiếm khí đen như mực, còn u ám hơn so với đêm tối.
Ầm!
Kiếm khí đánh nhau, không gian đúng là hiện ra lốc xoáy không ổn định, giống như muốn sụp đổ.
- Cái gì?
- Cái chuôi đoạn kiếm này lại có thần uy như thế?
- Không thể nào, gãy thành như vậy, trận khắc vào trong đó khẳng định đã sớm bị hủy, hẳn là không giống sắt thường, như thế nào còn có thể đánh ra kiếm khí bén nhọn như vậy!
- Cho dù là cách cấm chế ta cũng có thể cảm ứng được sát khí lành lạnh mà cái chuôi đoạn kiếm này thả ra, giống như toàn bộ cường giả trong chín tầng trời mười tầng đất cùng nhau đánh chém, làm cho trái tim của ta trong nháy mắt cũng ngừng đập!
- Ahhh, hiện tại cũng đã đáng sợ như vậy. Nếu là cái chuôi đoạn kiếm này còn nguyên vẹn, sẽ phát huy ra uy lực như thế nào?
- Trên đời này tại sao có thể có Bảo khí như vậy? Đến tột cùng là ai đã dùng qua?
- Tuyệt đối là binh khí của một vị Đại Năng tiền sử!
- Chẳng lẽ là tồn tại vượt qua Tiên Nhân Cảnh . . .
Thanh âm của tất cả mọi người đều run rẩy, toát ra vẻ kính sợ mãnh liệt.
Những nghị luận này Chu Hằng nghe không được, trận pháp ngăn cách nghe nhìn của hắn, trước mặt của hắn cũng chỉ có Công Dương Thái Tôn tồn tại, địch nhân của hắn!
Tinh Vân Kiếm Pháp, lên!
Chu Hằng động nhanh. Tấn Vân Lưu Quang Bộ bất giác vận chuyển, thân hình hắn nhẹ nhàng, kiếm khí như Mặc Long, dưới một kiếm vũ trụ giống như mới sinh, một mảnh tinh không sinh ra, một mảnh tinh không bị diệt.
Người có nhãn quang lập tức nhận ra thân pháp của Chu Hằng. Nhưng đây rõ ràng là bí thuật bất truyền của Khổng gia, làm sao lại hiện ra trên thân người khác họ? Chẳng lẽ, Chu Hằng là con tư sinh của Khổng gia?
Nếu thật là như thế, Khổng gia còn không sớm công bố sao?
Thông thường con tư sinh tự nhiên là chuyện mất mặt, nhưng Chu Hằng là ai? Thánh Dược sư! Nếu thật sự có con tư sinh như vậy, Khổng gia đã sớm khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ.
Công Dương Thái Tôn ở thân pháp tịnh không yếu, hắn kế thừa của đệ nhất cao thủ được Tiên giới hiện nay công nhận. Cho dù là không so được Khổng gia thiên chuy bách luyện, kế thừa tuyệt học vô thượng mười mấy vạn năm, nhưng khẳng định cũng sẽ không kém cỏi nhiều lắm.
Hắn chịu thiệt là do từ đầu đến cuối luôn bị khí thế của Chu Hằng áp chế!
Vốn tưởng rằng tế xuất ra Thương Vân Kiếm, có thể một lần hành động cải biến xu hướng suy tàn của hắn, lại không nghĩ rằng thanh đoạn kiếm trong tay Chu Hằng hoàn toàn có tư cách chống cự lại Thương Vân Kiếm!
Kiếm đối với kiếm, người đối với người!
Đáng ghét, nhất định phải buộc hắn sử xuất ra tuyệt chiêu sao?
Công Dương Thái Tôn oán hận nói ở trong lòng, đây là tuyệt chiêu hắn muốn dùng để đối phó Băng Tâm Trúc, đánh bất ngờ, một lần hành động đánh hạ thiên chi kiêu nữ đó! Nhưng cuộc đời của hắn không thể xuất hiện bất kỳ vết nhơ nào, nếu là bại bởi một Thăng Hoa Vương 9 tướng, về sau hắn còn có thể ngẩng đầu lên được sao?
Nhất định phải thắng!
Tay trái của hắn mở ra, tạo ra một mảnh quang hoa màu xanh, có khí tức tối cao không thể nói lưu chuyển.
Ân?
Chu Hằng hơi hơi sửng sốt, loại khí tức này làm cho hắn có một loại cảm giác tương đối quen thuộc!
Thiên Kinh!
Tuyệt đối là Thiên Kinh!
Ở trên người của Công Dương Thái Tôn, không ngờ cũng có một bộ Thiên Kinh tồn tại? Không, hắn không nhất định có Thiên Kinh, khả năng là chỉ được truyền thụ một ít phù văn của Thiên Kinh, nhưng loại khí tức đại đạo này lại là hoàn toàn không giả được!
Tuyệt Tiên Thành chính là Tuyệt Tiên Thành a, theo Hoặc Thiên nói thê giơi thiên tuyệt nhiều nhất sẽ không vượt qua số cực hạn là 9 bộ, nhưng tính cả hắn, Băng Tú Lan hay Công Dương Thái Tôn, hiện tại đã có ba bộ!
Cũng muốn nhìn uy năng của bộ Thiên Kinh này của đối phương một chút!
Chu Hằng cũng không có trực tiếp bố trí tiểu phù văn công kích vào hắc kiếm, mà đồng dạng ngưng tụ trên quyền bên trái, nghênh đón Công Dương Thái Tôn.
Bành! Bành! Bành! Thiên Kinh đối với Thiên Kinh, uy lực chiến đấu lại tăng lên!
Tuy rằng Giác Đấu Trường có phòng ngự trận pháp cấp bậc Sáng Thế Đế, trên lý thuyết là bất kỳ Thăng Hoa Vương nào cũng không thể đánh vỡ, nhưng Thiên Kinh chính là Thiên Kinh, dưới va chạm, với đại đạo tương hợp, tạo ra lực phá hoại với cấp độ cao hơn, đúng là đang lay chuyển phòng ngự trận pháp này!
Tựu như lúc trước Băng Tâm Trúc đi vào Ngự Long Điện, nàng cũng từng khiến tám đạo xiềng xích run rẩy, cũng không phải thực sự bởi vì nàng quá cường đại, mà là bởi vì Thiên Kinh trong cơ thể nàng!
- Ngươi . . .
Công Dương Thái Tôn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Hằng, cảm ứng là tương đối, hắn tự nhiên cũng rõ ràng biết Chu Hằng nắm giữ một bộ Thiên Kinh khác, lúc này mới có thể đối chọi gay gắt cùng hắn!
- Thì ra là thế!
Hắn lập tức lại lộ ra nụ cười, ý niệm giết người cướp của lập tức sinh ra trong đầu mà không thể vãn hồi. Đương nhiên, nơi này là không được, nhưng Chu Hằng không có khả năng vĩnh viễn đều ở lại trong Tuyệt Tiên Thành.
Chu Hằng tươi cười, ai cướp ai còn không biết đâu!
Hắn duỗi ngón tay ở trên hắc kiếm nhẹ nhàng bắn ra, nói:
- Nếu là bản lĩnh của ngươi chỉ như thế, như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận thất bại!
- Hừ, ngươi không khỏi đắc ý quá sớm!
Công Dương Thái Tôn ngưng thần vận khí, quang hoa màu xanh trên người diễn hóa thành một gốc cây to lớn, xanh um tươi tốt ở đỉnh đầu của hắn.
Thiên Kinh của Hoặc Thiên là hoa đào, Băng Tâm Trúc chính là Hồng Liên, Huyết Hà lão tổ . . . chính là Huyết Hà, mà Công Dương Thái Tôn, Thiên Kinh của hắn là một gốc cây đại thụ màu xanh.
Thiên địa vĩnh viễn sẽ không sinh ra hai bộ Thiên Kinh giống nhau!
- Trấn cho ta!
Công Dương Thái Tôn quát to, quang hoa màu xanh đầy trời tràn đầy, bao phủ toàn bộ Giác Đấu Trường.
Tu vi của hắn chỉ có Thăng Hoa Vương, nhưng dưới quang hoa màu xanh bao phủ, chính là Sáng Thế Đế cũng đều không thể nhìn thấu tình huống bên trong!
Uy lực của Thiên Kinh, đã là ngự trị trên Sáng Thế Đế!
Chu Hằng cảm nhận được áp lực cực lớn, dường như thiên địa này đang lật đổ, trấn áp hắn, nhất là linh khí thuộc tính mộc trong thiên địa, lại xem hắn là cừu địch, chẳng những không thể để hắn sử dụng, ngược lại như là độc dược!
Có ý tứ!
Chu Hằng học được một loại phương pháp vận dụng Thiên Kinh ở trên người Băng Tâm Trúc, đó chính là cho vào binh khí, mà Công Dương Thái Tôn lại đẩy ra một đạo đại môn cho hắn, nguyên lai Thiên Kinh còn có thể ảnh hưởng thiên địa tự nhiên!
Không sai, Thiên Kinh nếu là thiên địa uẩn dục ra, tự nhiên cũng gần đạo nhất, ảnh hưởng tới môi trường thiên địa hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Thiên Kinh của đối phương là thuộc tính mộc, mà Huyết Hà Thiên Kinh . . . Tự nhiên là thuộc tính thủy!
Hắn có thể ảnh hưởng thủy linh khí hay không?
Chu Hằng rung hắc kiếm lên, kiếm khí tràn ngập lực phá hoại đẩy ra, quản Thiên Kinh của ngươi phong tỏa gì, kiếm khí ngang dọc, hết thảy đều bị trảm phá! Nên biết rằng, năm đó một đạo dư ba của hắc kiếm liền chém đứt một mảnh Tiên đại lục, trảm phá một cái không gian thì tính là cái gì!
Tuy rằng Chu Hằng không phải nguyên chủ nhân của hắc kiếm, nhưng Công Dương Thái Tôn cũng chỉ là Thăng Hoa Vương 15 tướng thôi.
- Trấn!
Công Dương Thái Tôn lại ra tay nữa, từng gốc cây cao to màu xanh xuất hiện, oanh trấn về phía Chu Hằng, hắn cũng không thiếu kiên nhẫn, nếu Chu Hằng cũng nắm giữ một bộ Thiên Kinh, vậy quyết định dây chính là một cuộc ác chiến.
Có lẽ là hiệu quả hắn đại phát thần uy, mọi người chỉ cảm thấy động tác của Chu Hằng càng ngày càng chậm, dường như có điểm không chống đỡ nổi!
Khi mọi người nhìn lại, chuyện đó lại không quá bình thường, một là Thăng Hoa Vương 15 tướng, một người mới là 9 tướng, hơn nữa Công Dương Thái Tôn còn là thân của đệ nhất cao thủ ở Tiên giới, vốn hẳn là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Nhưng trong sân lại có ít nhất hai người nhíu mày, một là Băng Tâm Trúc.
- Không đúng, tên này cũng không phải thực sự không địch lại, mà là hắn đang lĩnh ngộ thủ đoạn của Công Dương!
Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân đồng dạng cũng nắm giữ một bộ Thiên Kinh sáng ngời, cho mình một đáp án kinh người ở trong lòng.
- Ngộ tính của tiểu tử này . . . Tương đối đáng sợ!
Người còn lại thì là Độc Cô Huyền, Thanh Mộc Thiên Kinh chính là hắn truyền cho Công Dương Thái Tôn!
Không có ai biết trên người hắn có một bộ Thiên Kinh! Nhưng nếu không có như thế, hắn sao có thể bằng vào thân phận tán tu, nắm giữ vương tọa đệ nhất cao thủ của Tiên giới?
- Bộ Thiên Kinh này, lão phu nhất định lấy!
Hắn âm thầm nói, trong ánh mắt hiện lên một đạo lửa nóng, không ai rõ ràng về uy lực của Thiên Kinh hơn hắn, mà hắn cũng biết Thiên Kinh là có thể dung hợp!
Hai bộ Thiên Kinh chồng lên cùng nhau, uy lực tăng lên cũng không phải đơn giản như một thêm một bằng với hai!
- Hẳn là . . . Như thế a!
Chu Hằng tự lẩm bẩm, tay trái đẩy ra, thiên địa ứng hợp, nhất là linh lực thuộc tính thủy, dường như trở thành một bộ phận của thân thể hắn, có thể kéo dài vô tận!
- Trấn!
Hắn nhẹ nhàng nói.
Bành!
Thân thể Công Dương Thái Tôn bỗng nhiên trầm xuống, đúng là thực sự bị trấn áp.
- Ngươi . . .
Công Dương Thái Tôn sững sờ, hắn căn bản không có nghĩ đến Chu Hằng nhanh như vậy đã học được phương pháp khống chế môi trường thiên địa của hắn, lấy phù văn Thiên Kinh ảnh hưởng linh khí đối ứng!
Nếu là hắn có chuẩn bị, chắc chắn sẽ không bởi vì thủy linh khí đột nhiên "tạo phản" mà rơi xuống đất, nhưng hắn bị chấn kinh là vì ngộ tính của Chu Hằng, chỉ là nhìn hắn khống chế một chút liền suy một ra ba, dễ dàng suy nghĩ ra ảo diệu bên trong.
Năm đó hắn dùng bao lâu thời gian mới làm được? Mười năm? Hay hai mươi năm?
Vừa so sánh với Chu Hằng, hắn coi là thiên tài gì?
Công Dương Thái Tôn lộ ra vẻ vô cùng ghen ghét, hắn tuyệt không cho phép thế gian xuất hiện một người còn thông minh hơn so với hắn! Nếu là có . . . vậy phải hủy diệt!
- Thanh Hoa Thiểm!
Hắn quát to, vô số đạo thanh khí trào ra từ trong cơ thể hắn, giống như từng con Thanh Long vây quanh hắn.